Edit: Tầm Mộng
Beta:hoa hồng
"Vương gia, Vương phi, Mộc vương đến thăm." Đang lúc Đông Phương Dịch Hàn còn muốn nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, lqđ một tiếng nói không nhanh không chậm vang lên.
"Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi." Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt đáp lời, trong mắt hiện lên một thâm ý khó dò.
"Hàn, hai người tới rồi." Nam Cung Mộc ngồi trong đại sảnh khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn thấy hai người đi tới, trong mắt hiện lên một chút ý hâm mộ.
"A, sao huynh lại tới đây? Khi nào thì đi?" Đông Phương Dịch Hàn nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi, dường như còn có một ý tứ sâu xa.
"Dự tính ngày mai rời đi, Hàn, huynh cảm thấy lúc nào cưới muội muội của huynh là tốt nhất?" Nam Cung Mộc chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật nhìn hắn.
"Việc này không vội, Mộc, huynh cũng biết đó, muội muội này của ta tính tình có chút ngây thơ, hấp tấp, huynh cảm thấy muội ấy thích hợp với huynh sao?" Đông Phương Dịch Hàn vốn rất hài lòng với hôn sự này, nhưng hôm nay lại có chút do dự, hắn sợ đến khi đó muội ấy sẽ chịu ấm ức.
"Thế nào? Cảm thấy ta sẽ phụ bạc nàng ấy? Hay là cảm thấy lời ta nói ở trên đại điện không đáng tin?" Nam Cung Mộc nghe vậy, nhíu nhíu mày, có chút hứng thú nhìn Đông Phương Dịch Hàn.
"A, ý của Hàn, là muốn cho huynh suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa, hai người các người trước tiên có thể bồi dưỡng cảm tình đã, không cần quá vội thành thân." Thương Lung Tình khẽ cười, thản nhiên giải thích.
"Vậy sao? Ý của các người là hôn sự này trước tiên khoan cử hành đã, chờ một thời gian nữa, đúng không?" Nam Cung Mộc hiểu ý gật gật đầu, hơi mang theo ý cười nhìn bọn họ.
"Ừm, chính là ý này, bởi vì hiện thời Dao Nhi rất là kháng cự, ít nhất cũng phải chờ muội ấy cam tâm tình nguyện gật đầu, mà huynh, còn phải cố gắng lấy được sự chấp nhận của muội ấy mới được." Đông Phương Dịch Hàn cũng không giấu giếm, trực tiếp nói rõ nguyên nhân. Bởi vì hắn ta không chỉ là hoàng tử của Long quốc, l.q.đ còn là bạn chí thân của hắn, hắn không hi vọng bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện không vui.
"À, hiểu rồi. Nhưng mà, ta phải trở về rồi, các người cho rằng ta có thời gian ở cùng với nàng ấy sao?"
"Vậy..."
"A, việc này phải nhìn bản lĩnh của huynh rồi! Nếu huynh cảm thấy muội ấy là người hợp ý của huynh, huynh sẽ nghĩ cách; nếu huynh cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao, như vậy, thì cứ tạm thời dời lại, sau khi chuyện thành công lại giải quyết sau..."
Thương Lung Tình nhíu nhíu mày, ý tứ sâu xa nói, nàng tin rằng nàng nói thế, Nam Cung Mộc sẽ hiểu được có ý gì. Hơn nữa, bây giờ cũng là thời điểm đặc biệt, Dao Nhi không thích hợp bị cuốn vào trong những việc thị phi này.
"Thú vị, Tiêu Dao vương phi, đây là muốn thử thách ta sao? Yên tâm, sẽ không khiến các người thất vọng." Nam Cung Mộc nghe vậy, mặt mang ý cười nhìn Thương Lung Tình, thản nhiên nói. Trong mắt tựa hồ còn lóe lên một vẻ tán thưởng cùng kinh ngạc.
"Không dám, ta chỉ là nói lời thật mà thôi, tin rằng Mộc vương là người thông minh, sẽ hiểu ý của ta."
Thương Lung Tình nhàn nhạt cười, vân đạm phong khinh nói. Trong lòng nàng cảm thấy Nam Cung Mộc này có thể tin cậy, llêqquýđônn nhưng mà chuyện cảm tình, ai cũng khó mà nói, nếu đến lúc đó có vướng mắc, thì sẽ phiền toái. Bởi vậy, cứ để cho hai người bọn họ tự giải quyết thì tốt hơn!
"À, được, ta biết rồi."
Nam Cung Mộc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý. Trong lòng hắn cũng đã có một quyết định, trong ánh mắt, dường như còn có một sự chờ mong không rõ ràng.
"Đúng rồi, Mộc, tra ra kẻ xúi giục muội muội của huynh kích thích cổ phát tác chưa?" Đông Phương Dịch Hàn lạnh mặt lại, thanh âm lạnh lẽo, ý tứ không rõ.
"Đã tra ra rồi, ta tới cũng là vì việc này, là hoàng huynh của ta, cũng chính là Nam Cung Hành Vân." Vẻ mặt của Nam Cung Mộc đầy bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, hắn không rõ vì sao y phải làm vậy?
"Cái gì, lại là hắn à? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Đông Phương Dịch Hàn tức giận đầy mặt, vô cùng bực bội lên tiếng. Xem ra thật sự không thể giữ lại y được nữa!
"Theo ta biết, huynh ấy dường như rất si tình với Tiêu Dao vương phi phải không? Có thể làm như vậy, là vì muốn có được Tiêu Dao vương phi."
"Hừ, nằm mơ! Tính toán khéo lắm!"
Đông Phương Dịch Hàn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, tay nắm chặt lại, dường như rất là bất mãn, hận không thể lâp tức giải quyết y, nữ nhân của hắn là người mà y có thể trộm nhòm ngó đến sao? Còn nghĩ ra kế này nữa? Có điều, hắn cũng là vì họa mà được phúc, nếu không như vậy, Thương Lung Tình cũng sẽ không vì cứu hắn, mà trở thành nữ nhân của hắn!
Thương Lung Tình nghe vậy, khẽ nhíu mày, xem ra y còn chưa hết hi vọng, chẳng trách mấy ngày trước lại nói ra những lời đó. Như vậy, xem ra mấy ngày này y còn có thể đến tìm nàng!
"Bất kể thế nào, các người vẫn nên cẩn thận một chút, ta cảm thấy huynh ấy sẽ còn hành động, l^q'đ chỉ là không biết bước tiếp theo huynh ấy sẽ làm gì?" Nam Cung Mộc có chút lo lắng nhìn bọn họ, hoàng huynh này của hắn cũng không phải dễ đối phó, lại còn dường như rất chấp nhất với chuyện gì đó.
"Ừm, yên tâm, bọn ta sẽ chú ý." Ánh mắt của Đông Phương Dịch Hàn hơi trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo gật gật đầu.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ta đi về trước đây." Nam Cung Mộc uống xong tách trà, đứng lên, thản nhiên nói.
"Ừm, được." Đông Phương Dịch Hàn hiểu ý gật gật đầu, nhìn theo hắn rời đi.
"Lung Nhi, việc này nàng cảm thấy nên xử lý thế nào?" Đông Phương Dịch Hàn đi đến trước mặt Thương Lung Tình, ôm cổ nàng, có chút ghen tuông hỏi Thương Lung Tình.
"Chàng nói xem?" Thương Lung Tình nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút ý trêu đùa.
"Vậy, không cho nàng có ý với hắn, nàng chỉ có thể là của ta." Đông Phương Dịch Hàn khẽ cắn vành tai của Thương Lung Tình một cái, mang theo vị giấm chua nồng đậm nói.
"Đừng lộn xộn, lúc nào thì chàng thấy ta có ý với hắn?" Thương Lung Tình ôm trán, nhẹ đẩy hắn ra, lạnh nhạt hỏi.
"Mặc kệ, lúc nào nàng cũng không được làm vậy, chuyện này ta sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết y." Khuôn mặt của Đông Phương Dịch Hàn đầy vẻ bất mãn, cảm giác như đứa trẻ không xin được kẹo.''
Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng run rẩy, người này có thể đừng ấu trĩ như vậy được không? Nàng còn nhớ rõ nàng dường như vẫn chưa có ý gì khác mà! Cứu y là ngoài ý muốn, nhưng không có nghĩa là có ý gì với y đâu!
"Chàng muốn dằn vặt thế nào thì cứ dằn vặt thế đấy đi, ta đi nghỉ ngơi một lúc, đừng quấy rầy ta." Thương Lung Tình quyết định không để ý tới hắn, lqđ để hắn một mình tự dằn vặt là được rồi! Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải kết liễu cùng y.
"A, được, vậy nàng đi nghỉ ngơi trước một lúc đi, ta xử lý chuyện khác." Đông Phương Dịch Hàn thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi và chán chường của Thương Lung Tình, cũng không tiếp tục làm ầm ĩ với nàng, nhanh chóng buông ra cho nàng đi nghỉ ngơi. Nghĩ rằng, bản thân cũng có thể đi đến thư phòng xử lý chuyện khác...