Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Editor: Ôp

"Vâng, con trở về còn có chuyện phải xử lý." Mặc dù Thương Lung Tình có điểm không muốn rời xa tình thương của phụ thân, nhưng mà cũng không thể ở chỗ này mà không trở về. Nàng còn chưa quên chuyện đã hứa với Nam Cung Hành Vân đây.

"Àiii, được rồi. Vậy sau này nếu rãnh rỗi nhớ quay về, con nhớ chiếu cố thật tốt mình." Thương Minh bất đắc dĩ đáp lại. Trên khuôn mắt tràn đầy không nỡ và buồn bã. . .

"Vâng, con sẽ, người cũng vậy." Thương Lung Tình khó có được lúc lên tiếng nhỏ nhẹ như vậy, kiên nhẫn nói chuyện, ngay cả chính nàng cũng có chút ngoài ý muốn. Chắc là do nhìn thấy phụ thân của nguyên chủ, lại còn một phần tình thương của cha khó có được đi?

Đông Phương Dịch Hàn thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình, trong lòng vì chuyện nàng nói phải xử lý mà phiền muộn. Mặc dù hắn không biết Thương Lung Tình muốn làm gì, nhưng cảm thấy chuyện của nàng không giống bình thường. Không biết tại sao, cứ cảm thấy như hai người bọn họ rõ ràng sống chung một chỗ, nhưng lại có một loại cảm giác rất xa xôi, loại cảm giác này khiến cho hắn hoảng sợ phiền não bất an. . .

Ban đêm, những vì sao lấp lánh xung quanh vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu rõ lên cả vùng đất rộng rãi, khoác thêm cho vùng đất một tầng ngân quang thật mỏng, hết sức kỳ ảo, làm cho người ta thấy rất thoải mái, thích hợp trầm tư ở một địa phương tốt.

Thương Lung Tình ngồi trên tảng đá trong đại viện, nhàn nhã uống trà. Bên cạnh còn có cả Nam Cung Hành Vân và Đông Phương Dịch Hàn, hai người đều có tâm tư riêng nhìn Thương Lung Tình đang nhàn nhã thưởng thức trà.

Đột nhiên, sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn trở nên có chút cổ quái, thần sắc thoáng qua một luồng thống khổ và nhẫn nại. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng lên, nói với Thương Lung Tình: "Ta có chút chuyện phải xử lý, đi trước một bước. "

"Tốt." Tuy Thương Lung Tình kinh ngạc Đông Phương Dịch Dàn tự mình rời đi, nhưng cũng không ngăn cản, lạnh nhạt đáp lại.

"Quái lạ, sao hôm nay hắn chịu rời khỏi ngươi chứ?" Nam Cung Hành Vân kỳ quái liếc mắt nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giọng nói giễu cợt. Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng? Bình thường còn không cho hắn có cơ hội ở một mình cùng Thương Lung Tình, mấy ngày nay vẫn luôn bắt ép hắn, thật là ngây thơ. . .

Thương Lung Tình cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhã uống trà, thưởng nguyệt, không để ý tới Nam Cung Hành Vân nhạo báng. . .

Đợi không có trong tình yêu, yêu là không tha cho một sai sót nhỏ, Đông Phương Dịch Hàn chính xác là sợ Thương Lung Tình đặt ý định lên người Nam Cung Hành Vân, huống chi mình còn chưa lấy được lòng của nàng, tất nhiên cách làm chính là bá đạo cưỡng chiếm.

. .

"Gia, ngài làm sao vậy?" Tiểu Ức theo bên người, lúc vòng qua khúc quanh vội vàng đỡ lấy Đông Phương Dịch Hàn, lo lắng hỏi.

"Hình như là độc phát tác." Đông Phương Dịch Hàn hữu khí vô lực thở hổn hển nói.

"Nguy rồi, vậy làm sao bây giờ? Làm sao lại đột nhiên phát tác chứ?" Tiểu Ức gấp gáp vô cùng, thần sắc khẩn trương hỏi. Trong lòng thì đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ?

"Không biết, có thể là cổ độc trong người chuyển động tăng nhanh." Đông Phương Dịch Hàn chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng, có chút mỏi mệt nói.

"A? Vậy nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại Tiểu Thần lại không ở bên người…" Tiểu Ức vừa nghe là cổ phát tác, lòng càng như lửa đốt, thần y Tiểu Thần còn chưa tới, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?

"Đúng rồi, gia, thuốc.” Không phải Tiểu Thần đã nói nếu như phát đột, có một viên thuốc có thể chống lại mấy canh giờ sao?" Tiểu Ức vỗ vỗ cái trán, bừng tỉnh đại ngộ.

"Ừ, đỡ ta đi nghỉ ngơi. " Đông Phương Dịch Hàn bình tĩnh nói, thần sắc lướt qua một ý bất đắc dĩ.

"Tốt, thuộc hạ cũng phải nhanh chóng liên lạc với Tiểu Thần tới đây nữa." Tiểu Ức đỡ Đông Phương Dịch Hàn về phía nghỉ ngơi, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm, vội vội vàng vàng vào trong nhà sau, lại chạy ra ngoài.

Đông Phương Dịch Hàn ăn viên thuốc ngăn chặn độc phát tác, vận công từ từ điều tức. . .

Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng mông lung, hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ cũng khoác một tầng sương mỏng, không khí có vẻ đặc biệt mát mẻ, khiến tâm tình người ta hết sức sảng khoái. Đông Phương Dịch Hàn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn dật vẻ phức tạp làm cho người ta nhìn không hiểu, lạnh nhạt nhìn cảnh sắc lờ mờ ngoài cửa sổ, tâm tư bay xa. . .

Đột nhiên hồi thần, lục lọi trên người, phát hiện hình như ít đi thứ gì, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là ngọc bội tùy thân mang theo không thấy đâu, khẽ cau mày, không rõ chân tướng, là rớt ở nơi nào hay bị kẻ nào lấy trộm? Nhưng trộm đi có thể tính là không dễ, dù sao người có công lực để đến được gần hắn ít lại càng ít, huống chi là lấy đi tùy thân của hắn.

Duy nhất có thể nghĩ chính không cẩn thận rớt là ở nơi nào đó? Chất liệu mặt ngoài ngọc bội kia chỉ là một khối ngọc thượng hạng, thực tế quan trọng chính là tượng trưng cho thân phận của hắn. Dĩ nhiên, không có khối ngọc bội này, mặc dù chuyện làm có chút bất tiện, nhưng thực chất sẽ không ảnh hưởng quá lớn.

Chẳng qua là phải tìm một chút, nếu quả thật không tìm được, cũng có thể cái khác thông báo lần nữa chế biến.

"Gia, sao rồi?" Tiểu Ức từ bên ngoài trở lại, sắc mặt lo lắng hỏi. Chỉ sợ giống như có cái gì không may xảy ra, lo lắng gấp gáp nhìn Đông Phương Dịch Hàn.

"Không sao, hôm nay không có vấn đề lớn gì." Đông Phương Dịch Hàn sắc mặt lạnh nhạt, như không có chuyện gì xảy ra nói. Giống như nhớ tới cái gì, lại cau mày, trầm tư.

Một lát sau, Đông Phương Dịch Hàn có chút động dung lên tiếng: " Ngọc bội của ta bị mất, ngươi ra ngoài phụ cận tìm một chút, xem có thể bị rơi ở nơi nào hay không. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui