Editor: Diep Thu Khinh
“ Mộng Vũ, dẫn nó đi tắm đi.” Thương Lung Tình nhìn Âu Dương Thăng một lượt, cau mày, lạnh nhạt nói. Vết bẩn trên thân thể này thật sự khó coi, hơn nữa hình như trên người nó còn có vết thương nhẹ cần phải xử lý ngay.
“ Được, chúng ta đi thôi?” Mộng Vũ đáp lời, đi lên phía trước đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Thăng, đi tới phòng bên cạnh.
“ Tỷ tỷ, người phải chờ ta, tắm xong ta sẽ tới tìm người.” Âu Dương Thăng vừa đi vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nói.
“ Tiểu thí hài, vẫn muốn đến tìm vương phi của bản vương sao, cút sang một bên.” Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức tối sầm, không chút nghĩ ngợi quay trở về, cự tuyệt nói.
“ Hừ, người ta tìm là tỷ tỷ, không phải là ngươi... đâu có liên quan gì đến ngươi.” Âu Dương Thăng chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không phục nói. Nét mặt giống như đang nói, ngươi không cho ta tìm, ta liền muốn tìm đó, hừ...
“ Chúng ta phải đi nghỉ ngơi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn tới làm ghế kê chân ( ghế nhỏ)?”
“ Tỷ tỷ sẽ không đi cùng với ngươi đâu, ngươi đừng có dọa ta.”
“ Nàng là vương phi của bản vương, không cùng một chỗ với bản vương, chẳng lẽ lại cùng một chỗ với ngươi?”
“ Hừ, chờ đến khi ta trưởng thành, ta liền cưới nàng, xem các ngươi làm sao mà ở chung một chỗ?”
“ Ngươi dám…. Ngươi chưa đủ lông đủ cánh, mà muốn cưới nàng?”
“Ngươi.... Hừ, ta muốn thành thân với nàng ấy đấy, muốn giành nàng ấy của ngươi, để xem ngươi làm cái gì.”
......................
Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n
Thương Lung Tình im lặng, khuôn mặt đen sì, thì ra hai người kia coi nàng như vật sở hữu để tranh giành? Âu Dương Thăng còn nhỏ nên không nói, sao tên nam nhân yêu nghiệt này cũng giống như tiểu hài tử, một lớn một nhỏ cãi nhau không ngừng? Thật không biết trong đầu hắn nghĩ gì? Có nhất thiết phải cãi nhau với tiểu nam hài như vậy không? Thật ra nàng không biết rằng, biểu hiện của Đông Phương Dịch Hàn là đang ghen, hắn không muốn Âu Dương Thăng chiếm cứ ánh mắt của nàng....
Thương Lung Tình không để ý tới đôi bên còn đang cãi vả, quay sang giao phó Mộng Vũ đợi lát nữa sau khi tắm xong thì giúp tiểu nam hài bôi thuốc, rồi một mình vào phòng nghỉ ngơi. Nàng lấy tay vỗ trán, nằm trên chiếc giường êm nhắm mắt, lâm vào trầm tư, con đường sau này nên đi như thế nào? Bất ngờ, tiếng cãi vả bên ngoài dừng lại, hai người kia cũng trở về phòng của mình, không hề tới quấy rầy nàng. Như vậy cũng tốt, nhàn rỗi một chút, nàng phải nghỉ ngơi cho khỏe thôi.
Ban đêm, bầu trời đêm tựa như được một tấm màn che màu xanh đen bao phủ, đính trên đó là mấy viên tàn tinh, ánh sao ảm đạm, ánh trăng bị tầng mây thật dày che lại, lộ ra tia sáng yếu ớt. Bỗng dưng, một tràng âm thanh huyên náo truyền đến, trong không khí thoang thoảng mùi tanh.
Thương Lung Tình đi vài bước về phía cửa, đập vào mắt nàng là một con rắn độc màu đen! Tiếp đó, tiếng vang càng lúc càng lớn, ba bốn con rắn độc và một vài con độc trùng không biết tên lục tục bò vào, bọn nó diễu võ dương oai trước mặt nàng! Nàng đảo đôi mắt lạnh lùng, trong nháy mắt trên tay xuất hiện thêm vài cây Băng Phong Thiên Lý, những cây châm lóe ra tia sáng sắc nhọn, trong con ngươi của nàng thoáng qua ý giết chóc, khóe môi nhếch lên, không suy nghĩ thêm nữa, vận khí phóng tiểu châm, những cây châm bén nhọn phóng như bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, hình như mấy con rắn độc còn kháng cự vẫy vài cái, liền ngoan ngoãn gục xuống, các con độc trùng phía sau hình như có chút sợ, lúc trước bò vào có trật tự bao nhiêu thì bây giờ bọn chúng trở nên hỗn loạn bấy nhiêu, nhưng tuyệt không lùi bước, bọn nó bò xung quanh vài vòng, sau đó di chuyển nhanh chóng về vị trí của Thương Lung Tình……
Thoáng chốc, Thương Lung Tình trở nên lạnh lùng, kèm theo đó là vẻ không kiên nhẫn và chán ghét, nàng bình tĩnh tiến về phía trước, từ trong ống tay áo lấy ra mấy bao thuốc bột, nàng nhanh chóng rải xuống, bên cạnh đó còn vẽ một vài vòng tròn để bọn chúng không chạy trốn được.
Không bao lâu sau, một đám độc trùng không biết tên dưới tác dụng của thuốc bột, nên chết cũng đã chết, không còn tạo thành uy hiếp nữa, Thương Lung Tình híp mắt nhìn một màn trước mắt, khẽ nhíu mày, những chuyện này rốt cuộc là ai làm? Chưa diệt được nàng nên chưa chịu bỏ qua sao? Được, nếu muốn tìm cái chết, vậy nàng theo hầu đến cùng…..
“Mục Vũ, đi vào, ngươi mau đi kiểm tra xem gần đây có người nào muốn tìm cái chết.” Thương Lung Tình đảo qua đôi mắt lạnh lẽo, toàn thân tản ra một cỗ khí tức làm lòng người hoảng sợ, lạnh lùng nói.
“Dạ, tiểu thư.” Mục Vũ nhìn rắn độc và mấy con độc trùng không biết tên nằm đầy đất, rùng mình một cái, thật may là tiểu thư biết dùng thuốc bột. Nếu không, cho dù võ công có cao hơn người đi nữa, đừng nói muốn bình yên vô sự tránh những thứ này, ngay cả trước khi chạy, cũng chưa chắc giết được những thứ nằm trên đất này, huống chi toàn bộ đều xử lý xong, vậy thì khó càng thêm khó.
“Tiểu thư, những thứ này nên làm thế nào?” Mộng Vũ từ bên ngoài chạy vào, nhìn mấy con vật đáng ghét nằm trên đất, hắn rất muốn ói, nhưng lo lắng cho Thương Lung Tình hơn, chỉ có thể nhắm mắt hỏi.
“Tìm người đem những thứ này dọn dẹp sạch sẽ, rồi đem đi thiêu, còn phải trừ độc quanh đây, tránh gieo họa cho người khác.” Thương Lung Tình lạnh nhạt nói xong, thuận tay lấy ra một chai thuốc trừ khử độc, đưa cho Mộng Vũ.
“Được, tiểu thư.” Mộng Vũ nhận lấy chai thuốc trừ độc, gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn căn phòng đầy mùi tanh, nàng có chút ghê tởm, nên đi ra gian phòng bên ngoài, rồi bước về phía đình nghỉ mát nằm trong vườn hoa. Trên không trung sao treo thưa thớt, lấp lóe, gió thổi cây cối lay động, truyền tới bên tai tiếng xào xạc, nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo, chóp mũi như ngửi được hơi thở của hoa cỏ, lá cây.
Thương Lung Tình ngồi trên băng đá, trầm tư, những thứ này rốt cuộc là người nào lấy được? Chẳng lẽ do nữ nhân trong hậu viện giở trò quỷ? Có thể lấy được nhiều độc vật như vậy, nhất định không phải do người bình thường làm. Xem ra, trong lúc vô tình nàng đã chọc phải đại nhân vật nào rồi? Chỉ là, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta phải đòi lại gấp ngàn vạn lần. Mặc kệ chủ mưu là ai, sớm hay muộn hắn đều phải trả cái giá đắt cho hành vi lần này.