Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Editor: Diep Thu Khinh – DĐLQĐ

“Đi xem hoàng cung? Có chuyện gì sao?” Thương Lung Tình nhíu mày, thản nhiên hỏi, dường như nàng đã quên rằng bản thân còn đang dựa vào trong lòng hắn. 

“Ừ, mười ngày nữa sẽ diễn ra cuộc thi đấu để mừng mối quan hệ hữu nghị giữa ba nước, Hoàng thượng cho gọi ta tiến cung để bàn bạc những chi tiết liên quan.” Đông Phương Dịch Hàn nhẹ nhàng giải thích, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

“Nếu là đi thảo luận chuyện nước, thiếp đi theo để làm gì?” Thương Lung Tình chưa từng có một chút thích thú nào, nàng rất lười biếng, một đống chuyện lớn của bản thân còn ném cho bọn Mộng Vũ và Mục Vũ đi xử lý kìa.

“Việc ấy... Việc ấy ta nhớ nàng nên nàng đi cùng ta đi, hơn nữa nàng là Vương phi của ta, hiểu rõ những việc này ra sao, nói không chừng còn có thể đưa ra ý kiến.” Trên mặt Đông Phương Dịch Hàn xuất hiện thoáng qua màu đỏ ửng nhàn nhạt, có hơi mất tự nhiên nói. Thực ra trong lòng hắn không nỡ phải tách khỏi Thương Lung Tình, dù là một chốc lát thôi cũng không muốn, dẫu sao thì hắn cũng đã nhận được sự đồng ý từ nàng.

Trên trán Thương Lung Tình xẹt qua mấy vạch đen, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ hắn giống như kẹo dẻo dính, nàng đi tới đâu, hắn theo tới đó sao? Cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi nữa.


“Không muốn, không rảnh.” Thương Lung Tình chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn, thêm nữa là ngày mai nàng đích thực có việc phải xử lý, nàng muốn đi xem cái đoàn đội kia hiện tại thế nào rồi, thuận tiện cũng có thể nhìn xem trong nhiệm vụ có việc gì cần bàn tính không.

Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, không nghĩ rằng nàng từ chối thẳng thừng như vậy, bình tĩnh lại, rồi bắt đầu tiến hành những chiêu trò xấu xa của hắn, ra vẻ đáng thương tội nghiệp nói: “Lung nhi, ngày mai nàng theo ta đi một chuyến đi? Ta đảm bảo không lâu sau đến đó, nàng sẽ không buồn chán.”

Diên ~ Đàn ~ Le^ ~ Qui ~ Đo^n

“Không đi...” Thương Lung Tình lại khước từ, thân thể còn tự nhiên mà tìm vị trí thoải mái trên người hắn rồi tiếp tục dựa vào, từ từ nhắm hai mắt lại, hình như đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó.

“Ặc, Lung nhi, nàng đi cùng ta một lần thôi, tới đó tiện thể còn có thể gặp mặt Nhị đệ.” Đông Phương Dịch Hàn giống như làm nũng với nàng tiếp tục phát huy sự vô lại của hắn, trong đôi mắt xuất hiện thoáng qua ý chờ mong.

“Chàng khẳng định là rất nhanh sao? Thiếp cũng không có nhiều sự nhẫn nại như vậy?” Thương Lung Tình nghĩ nghĩ, quyết định đi cùng hắn một vòng, bằng không thì với tình hình hiện tại không biết phải nài nỉ thêm bao lâu nữa. Về phần đi xem đoàn đội, thì sau này sẽ đi.

“Ừ, ta đảm bảo, chỉ cần xử lý xong xuôi chúng ta sẽ rời đi.” Đôi mắt Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, vẻ mặt vui mừng đáp ứng. Thật tốt quá, cuối cùng thì nàng cũng đồng ý cùng hắn đến hoàng cung một chuyến rồi, cũng thuận tiện hiểu rõ nhận thức của hắn.

“Được rồi, vậy thì đi thôi, có điều, có thể ta không biết lễ tiết gì đâu.” Thương Lung Tình hờ hững nói, trên mặt xuất hiện thoáng qua lờ mờ vẻ uể oải.

“Được, đều nghe theo nàng, mệt mỏi sao? Nếu không thì nghỉ ngơi tiếp một lát đi.” Đông Phương Dịch Hàn cúi đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, đau lòng nói. Bỗng nhiên, ôm ngang nàng bước về phía giường.

Lúc này Thương Lung Tình không từ chối, có lẽ do nguyên nhân ngày hôm qua nàng giúp hắn giải độc tố, nàng chẳng bao giờ cảm thấy mệt, đầu óc giống như máy tính luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hai mắt dần dần nhắm lại, nghỉ ngơi.


Đông Phương Dịch Hàn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán nàng, lại còn cười ngây ngô nhìn nàng. Đoán chứng lúc này mà bọn Tiểu Triệu thấy vẻ mặt này của hắn, chắc sẽ trực tiếp hóa đá hoặc té xỉu, thật là không thể tin được.

Sáng sớm ngày hôm sau, hóa ra nhìn nam nhân yêu nghiệt này ở khoảng cách gần như vậy, phát hiện bộ dáng của hắn thật sự tuấn tú, nếu đặt ở thời hiện đại, đoán chừng hắn sẽ là ngôi sao điện ảnh sáng giá nhất, fan cũng không biết có bao nhiêu nữa, khuôn mặt đẹp trai này có thể nói là người thần căm phẫn, hình như đều đem tất cả ưu điểm đều tập trung trên người hắn vậy.

“Lung nhi, đẹp mắt không?” Bỗng nhiên Đông Phương Dịch Hàn mở mắt ra, vẻ mặt mang ý cười nhìn Thương Lung Tình hỏi.

“Ặc, chàng đã thức dậy rồi?” Thương Lung Tình không nói gì, nàng vậy mà lại háo sắc, đến nỗi hắn thức dậy lúc nào cũng không hay biết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện màu đỏ ửng nhàn nhạt, nhưng mặt không chút thay đổi nói.

“À, mới vừa tỉnh, Lung nhi, có vừa lòng với diện mạo của phu quân nàng không?” Ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn chớp chớp, vẻ mặt lưu manh nhìn Thương Lung Tình, ánh mắt thường nhìn nàng giống như tiểu hài tử đang xin kẹo.

Thương Lung Tình nghe vậy, trong nháy mắt khuôn mặt đầy vạch đen, người này có thể đừng lưu manh như vậy không? Đều đã lớn cả rồi? Không để ý tới hắn nữa, trực tiếp muốn đứng lên, lại không nghĩ rằng hắn lập tức xoay người lại đè nàng dưới thân, vẻ mặt tràn đầy tình cảm nhìn nàng.


“Chàng....Ưm...” Thương Lung Tình đang muốn kêu hắn đứng dậy, nhưng lập tức bị hắn hôn thật sâu.

Trong nháy mắt, bên trong phòng trở thành cảnh xuân vô hạn, mờ ám vô hạn, tình ý triền miên...

Rất lâu sau đó, Thương Lung Tình nhẹ nhàng đẩy hắn ra, vẻ mặt dửng dưng nói: “Nếu còn tiếp tục nữa, trời tối rồi, có còn đi Hoàng cung hay không?”

“À, nếu có thể cùng Lung nhi tiếp tục hưởng thụ cá nước thân mật, không đi cũng được.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn say mê, thỏa mãn nói.

Nháy mắt đầu Thương Lung Tình đầy vạch đen, tên nhãi ranh này nói gì đó? Ban ngày ban mặt suy nghĩ đến chuyện lạc thú? Thực phục hắn luôn, nàng dùng lực đẩy hắn ra, xoay người rời giường, bước thẳng ra ngoài.

“Lung nhi, đợi ta với.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn tràn đầy ý cười, vẻ mặt vui sướng đuổi theo phía sau Thương Lung Tình, dáng điệu kia giống như tiểu hài tử luôn đeo bám theo sau đòi kẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận