Tiểu Đệ

Chính là, cái gì nên xảy ra thì phải xảy ra.

Chồn Bạc thuận lợi trong vòng năm tháng, lợi dụng con dấu tên của Trịnh Hàn cùng các văn kiện có chữ ký, chuyển chi phiếu ba trăm vạn là vốn lưu động của công ty đi, thêm bảy trăm vạn khác đã đầu tư vào công trình nhưng cũng vì vốn lưu động bị thiếu mà dừng lại.

Chuyện này bại lộ vào lúc kiểm tra sổ sách, sổ sách ghi rõ Trịnh Hàn đem vốn lưu động toàn bộ chuyển đi, Trịnh Hàn thề thốt phủ nhận, thế nhưng khi tiếp tục điều tra thì lòi ra việc y từng làm giả sổ sách, mặt Trịnh Hàn tái mét, bởi vì những thứ đó đúng là do y chuẩn bị sẵn trước khi tham gia công việc này.

Chồn Bạc cao minh ở chỗ, hắn lợi dụng Trịnh Hàn thời gian đầu đi lừa sự tin tưởng của Điền Vân. Chờ lấy được con dấu và chữ ký đồng ý của Trịnh Hàn thì mới tiến hành âm mưu, hơn nữa mặc kệ là trong sổ sách lưu trữ, hay là trên chữ ký văn kiện đều là tên Trịnh Hàn. Khiến y hết đường chối cãi.

Với một đống chứng cớ trước mặt, Trịnh Hàn lần này không có thời gian bỏ trốn đã bị bắt. Bởi vì không chịu khai rõ mọi chuyện và bồi thường, cộng thêm thái độ không hợp tác, toà phán y mười năm, tòa án bắt y giao ra tiền tham ô, thế như có trời mới biết tiền không phải là y cầm đi thì lấy đâu ra mà đền?

Sử Kiến Nghiệp cùng Bạch thiếu gia thành người bị hại, tiền không biết đi nơi nào. Bạch Thiếu gia cuối cùng nghe nói buồn bã bi thương bỏ lại Điền Vân về nước của hắn.

Mọi chuyện qua đi chỉ để lại Sử Kiến Nghiệp không biết phải làm sao mới tốt. Đến lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, bản thân cậu bị đi tù hẳn cũng là do Trịnh Hàn hại.

Lập tức khiến công ty tổn thất một ngàn vạn, còn hại Bạch Thiếu gia, tâm lý Thỏ con chẳng còn tư vị gì.

Đột nhiên Điền Vân giống như phát điên phá cửa xông vào. Tiến lên hỏi.

“Anh có biết làm sao để tìm được Bạch thiếu gia không? Anh ấy đã đáp ứng sẽ cưới tôi.”

“Điền Vân em làm sao vậy?”

“Tên khốn Trịnh Hàn, cho tôi một chiếc xe lại đăng ký tên của y, y vào tù, tòa án tịch thu toàn bộ tài sản ngay cả chiếc xe cũng lấy mất, anh nói tôi về sau phải làm sao bây giờ?”

“Em trước kia không có xe không phải vẫn ổn đó sao?”

“Trước kia là trước kia, hiện tại người ta đều nói tôi có một chiếc xe thật tốt, đột nhiên không có, tôi sẽ xấu hổ biết bao nhiêu.”

“Nhưng anh thật sự không có biện pháp a, haizzz! Anh còn không biết mình phải làm gì bây giờ nữa?”

“Tôi quản anh làm cái gì làm chi, tôi chỉ muốn anh nói cho tôi biết làm sao để tìm được Bạch thiếu gia.”

“Anh cũng không biết, lúc trước là Hành dẫn anh đi gặp, cần gì thì hỏi anh ta ấy.”

Điền Vân tranh cãi ầm ĩ bắt Sử Kiến Nghiệp phải mang cô ta đi chỗ Cư Ứng Phong tìm Hành. Những người kia không đi đâu cả giống như là đang chờ bọn họ tới.

Điền Vân hỏi Bạch hhiếu gia ở đâu. Cũng nói người nọ đã đáp ứng sẽ cưới cô ta, Hành đùa cợt cười nói.

“Tiểu thư, cô có nói lộn không vậy, Bạch thiếu gia đã sớm có vợ rồi, đứa con lớn nhất của hắn cũng đã năm tuổi.”

“Không có khả năng, anh ta cho tôi cái này, anh xem xem nó trị giá cả trăm vạn mà, có lẽ anh ta sẽ vì tôi ly hôn.”

Sử Kiến Nghiệp mở to mắt nhìn về phía cô ta, cậu không thể tin được, Điền Vân thế mà lại chẳng biết xấu hổ nói ra chuyện này.

Trò hay còn ở phía sau, Hành cầm cái vòng cổ mà Điền Vân kêu là trị giá trăm vạn lên nhìn.

“Tiểu thư cái vòng cổ này chỉ là hàng nhái chả đáng bao nhiêu tiền. Theo tôi được biết, Bạch thiếu gia có mua một cái vòng cổ trị giá trăm vạn, nhưng trước khi anh ta về nước đã bán đi rồi.”

Điền Vân nghĩ làm sao có thể, như người mất hồn bỏ đi, phải biết rằng giấc mộng sắp thành hiện thực, lại đột nhiên tan biến chính là một đả kích rất lớn.

Điền Vân vừa đi khỏi, Cư Ứng Phong liền đem thỏ con đang sửng sốt kéo lại, đeo cho cậu một cái vòng cổ. Thỏ con cầm lên nhìn, cùng cái vòng cổ của Điền Vân giống nhau?

“Thỏ con so với con nhỏ kia xứng với cái vòng này hơn.”

“Không cần náo loạn lão đại.”

Sử Kiến Nghiệp nói xong muốn đem cái vòng cổ tháo xuống, cậu nghĩ đây lại là một hàng nhái, Cư Ứng Phong thoải mái nói một câu.

“Không uổng công tôi bỏ ra một trăm vạn từ tay Bạch Cố mua lại.”

Bạch Cố là tên giả của Chồn Bạc.

“A? Cái này là thật?”

Sử Kiến Nghiệp đối với châu báu không hiểu nhiều, chỉ biết cái vòng này đặc biệt sáng.

Nhưng cậu cũng không biết, Cư Ứng Phong căn bản không tốn tiền, Bạch Cố lúc ấy mua chỉ vì ở trước mặt Điền Vân làm bộ để lợi dụng sự tin tưởng của cô ta, mua xong về sau liền đã đánh tráo, đưa cho Điền Vân chính là hàng nhái, giấy chứng nhận là thật. Mua vòng cổ làm đạo cụ nên đều do Cư Ứng Phong đầu tư, tất nhiên vật đó phải về lại tay Cư Ứng Phong. Nhưng sau đó Chồn Bạc lấy ra được một ngàn ba trăm vạn, để Cư Ứng Phong trực tiếp đổi thành vũ khí súng ống bán đi, buôn bán lớn lời được một khoảng rất to, ngừng công trình bảy trăm vạn kia, nghe nói là vì Hình Hiếu An muốn sửa sang lại công ty nên muốn bỏ tiền ra, một phần cũng không tổn thất. Hơn nữa có công ty bảo hiểm bồi thường tiền, trừ ra năm trăm vạn tiền thưởng cho Chồn Bạc, Cư Ứng Phong còn lời tới hơn một ngàn vạn. Không thể không nói đến bên trong còn có hai trăm vạn đầu tư của Trịnh Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui