Cư Ứng Phong không để thuộc hạ lão Hổ đem Thỏ con trở về với mình ngay, mà là nhờ lão Hổ nuôi giúp vài ngày.
Lão Hổ đối với danh hiệu Thỏ Con này đã sớm nghe thấy, nếu lão đại đã phân phó, tự nhiên hắn sẽ đem người mang về chính nhà mình.
Lão Hổ trả Sử Kiến Nghiệp cái khuyên đặc biệt của cậu.
“Mau đeo vào đi, có nó cậu sẽ an toàn hơn đấy.”
Sử Kiến Nghiệp cẩn thận nhận lấy.
“Để tôi tự mang.”
Vào phòng cho khách, Sử Kiến Nghiệp ngồi lên giường, cầm cái khuyên kia nhìn. Có nên đeo lại hay không đây? Hiện tại không phải là vấn đề đeo hay không đeo lại, mà vấn đề là nếu đeo lại cái khuyên này đồng nghĩa với việc mình chấp nhận cả đời làm thú cưng Thỏ Con cho lão đại.
Làm một người, một người đàn ông, trong lòng Sử Kiến Nghiệp vẫn có chút không cam lòng. Đi ra ngoài, dường như thế lực của Cư Ứng Phong còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều, mình chỉ nhất thời chạy trốn, về sau phải làm sao bây giờ? Hiện tại có thể xem như là chủ động trở về, có thể xin hắn nhẹ tay xử lý, nếu mà chạy nữa thì chắc không xong mất.
Chạy đến cửa xác định cửa đã khóa, cởi quần nhìn hạ thân mình, lại bắt đầu không cam lòng, nếu bây giờ cậu đeo vào, cả đời liền cam lòng làm đồ chơi cho Cư Ứng Phong sao?
Lão Hổ đối với việc lão đại giao cũng rất để tâm, sợ cậu ở địa bàn của hắn xảy ra chuyện bất trắc nên phái hai thuộc hạ bảo vệ cậu, Sử Kiến Nghiệp ở hết ngày này qua ngày nọ, cậu cũng có hỏi qua, Cư Ứng Phong hiện đang làm gì? Lão Hổ chỉ nói, lão đại đang đi thu thập một lão hồ li.
Cái khuyên kia cũng không có đeo vào, do dự tới do dự lui, qua nửa tháng, đột nhiên có một ngày trở về nghe được phòng tiếp khách có thanh âm quen thuộc, con chó Con Thỏ từ trong cửa nhô đầu ra, nhìn cậu thì hưng phấn sủa.
Sử Kiến Nghiệp đột nhiên ý thức được chuyện gì, phi nhanh về phòng, khóa cửa, lấy cái khuyên, cởi quần, không biết vì cái gì nhưng mà cậu biết, không đeo vào hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lỗ nhỏ trên tinh hoàn ở phía dưới của cậu đã muốn kéo da non, cố tình lúc này ở bên ngoài lại có người gõ cửa.
“Thỏ Con, lão đại tới đón cậu, mở cửa.”
“Mở liền, mở liền.”
Ngoài miệng thì gào lên, cắn răng một cái, đem cái khuyên kia đâm trở về. Chảy máu là tất nhiên, chỉ là so với lần đầu tiên đâm vô thì dễ chịu hơn một chút.
Vội vàng mặc quần vào, cửa vừa hé ra bên ngoài đã có người thô lỗ đẩy ra.
Cư Ứng Phong đi vào, xoay người đem cửa khóa lại.
Cư Ứng Phong bước từng bước một hướng cậu đi tới.
“Giỏi nhỉ! Dám chạy, gan cũng lớn quá ha!”
Cư Ứng Phong vẻ mặt tươi cười, ai không biết thì nghĩ hắn thật lòng khen ngợi, mà ai hiểu hắn thì biết đây là dấu hiện hắn sắp phát hỏa. Cũng thể hiện rõ trong lòng hắn đang vô cùng khó chịu.
“Tôi chỉ muốn lang thang một chút thôi.”
Thỏ Con muốn giải thích.
Cư Ứng Phong đi lên một chút đem cậu kéo đến bên giường, đẩy cậu ngã lên giường, nhào tới dùng một bàn tay bóp cổ cậu.
“Còn dám nói dối? Nếu tôi không có việc bận, đã sớm đem cậu bắt trở về, nếu không phải xảy ra chuyên cậu mới biết đường mò về? Tôi vốn nghĩ cậu rất thông minh, xem ra tôi đã đánh giá cao cậu quá rồi.”
Cư Ứng Phong dùng sức bóp cổ Thỏ Con, ngay khi Thỏ Con nghĩ mình sẽ bị bóp chết, hắn lại buông ra, nhìn Thỏ con ho khan.
“Vẫn đeo khuyên?”
Cư Ứng Phong chạm đến hạ thân của cậu, muốn sát nhận vật kia còn ở đó hay không.
“Nó vẫn còn.”
Sử Kiến Nghiệp cởi quần ra, tùy ý Cư Ứng Phong nâng hai chân cậu lên kiểm tra.
“Mẹ, ngay cả người có ký hiệu của tao mà thằng đó cũng đám động, nó không muốn sống nữa rồi.”
Cư Ứng Phong gọi điện cho lão Hổ.
“Cái thằng đụng tới Thỏ Con sao rồi.”
“Thằng nhãi đó đã bị đệ xửa lý rồi ạ, bán nhà ở, bán đất, bán cả vợ, cuối cùng thật sự chịu không được tự mình đi công an đầu thú rồi.”
“Bảo anh em trong tù ‘chiếu cố’ hắn thật tốt.”
Cư Ứng Phong cười cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn về phía Sử Kiến Nghiệp đang tụt quần ngồi trên giường.
—