Sau cơn mưa không khí Bất Tri Sơn ẩm ướt tươi mát, bề mặt núi được một đống cỏ non mới mọc phủ đầy, từ xa nhìn lại, đâu đâu cũng thấy ý xuân.
Hôm nay là sinh nhật tuổi 18 của Thời Nhạc, ba cậu chân trước vừa xuống núi mua quà sinh nhật cho cậu, chân sau cậu đã cầm còi lên thổi.
Tiếng còi vang lên ba lần.
Một con bạch hạc lớn lảo đảo lắc lư từ trên trời hạ xuống trước mặt cậu, trong nháy mắt rơi xuống đất lập tức hoá thành một chàng trai xinh đẹp áo quần phong tao.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Khó Dỗ Dành
3.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4.
Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
=====================================
Thời Nhạc nhìn dáng người cao lớn của chàng trai xinh đẹp, sau đó lại nhìn bản thể lông xù xù như bánh bao nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
"Bạch Bạch, cậu chờ tớ một chút."
Thời Nhạc bỏ lại câu này, sau đó xoay người lạch bạch chạy vào nhà.
Không lâu sau.
Thời Nhạc quay lại, đã từ một bánh bao nhỏ lông xù xù biến thành một cậu thiếu niên xinh đẹp.
Cậu thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt tròn màu nâu đồng, đôi môi tươi cười, vừa nhìn qua đã thấy rất có sức sống.
"Khụ khụ."
Thời Nhạc biến thành hình người rụt rè bước đến trước mặt Bạch Lang, sau khi giống như vô tình nhưng thật ra là đang triển lãm hình người hiện giờ của mình theo mọi hướng xong, thế là mới vươn tay—
"Có mang theo thứ tớ muốn không?"
Bạch Lang cũng không cảm thấy hứng thú với hình người của cậu, y vứt ra một đống truyện tranh màu sắc rực rỡ, sau đó thúc giục nói: "Đưa tiền."
"Mua hộ truyện tranh cho cậu ba tháng, Nhạc Nhạc, cậu còn chưa đưa cho tôi một đồng nào."
Thời Nhạc nhìn đống truyện tranh bị y ném dưới đất, cực kỳ đau lòng.
Cậu cẩn thận nhặt đống truyện tranh lên ôm vào trong ngực, trừng mắt nhìn Bạch Lang: "Xin cậu tôn trọng những tác phẩm ưu tú này một chút đi!"
Bạch Lang chỉ muốn đòi tiền, nhìn "Tác phẩm ưu tú" trong ngực cậu, tức giận trợn trắng mắt: "Cái đống truyện tranh 18+ này mà cũng gọi là tác phẩm ưu tú hả?"
Thời Nhạc đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Cậu đây là kỳ thị! Đây không phải là truyện tranh 18+ bình thường, nó gọi là nghiên cứu chuyên sâu về nghệ thuật thân thể con người, cậu là cái đồ hạc đần không hiểu gì về nghệ thuật."
Bạch Lang nghe cậu lải nhải nửa ngày, chờ đến khi cậu lải nhải xong, y mới móc lỗ tai, tán thưởng từ tận đáy lòng nói: "Nhạc Nhạc, với tài ăn nói này của cậu, không đi nói tướng thanh đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Thời Nhạc ôm truyện tranh, xoay người lui hai bước: "Cậu công kích tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, tổn thương tâm linh nhỏ bé của tớ, cho nên tiền mua hộ đợi lần sau tớ mới đưa cho cậu."
Nói xong lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Bạch Lang: "?"
Bạch Lang mở to hai mắt nhìn, thằng nhóc hư hỏng này lại dám quỵt tiền của y lần nữa!
"Lăn ra đây cho tôi!"
Bạch Lang đuổi theo sau mấy bước, đập "rầm rầm" lên cánh cửa bị Thời Nhạc khóa trái.
"Cậu không trả tiền cho tôi, có tin tôi đi tìm ba cậu không?"
Thời Nhạc bỏ truyện tranh xuống, đứng sau cửa lải nhải với Bạch Lang: "Cậu mới không dám tìm ba tớ, ba tớ mà biết cậu mua hộ tớ cái này, chắc chắn sẽ đánh gãy chân cậu trước."
Bạch Lang nghẹn họng.
Lời này thật đúng là không sai.
Thời Nhạc cũng không phải cố ý quỵt nợ, mà do gần đây cậu thật sự hết tiền.
"Bạch Bạch, ba tớ nói, hôm nay sẽ tặng quà sinh nhật cho tớ, nói không chừng sẽ cho thêm chút tiền tiêu vặt, tháng sau nhất định tớ sẽ trả tiền cho cậu."
Cậu và Bạch Lang cũng coi như là chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ của hai người rất tốt, mỗi tội tính tình tên Bạch Lang này đã tham tiền còn keo kiệt, cho nên có giao tình ở chỗ y thì cũng không gánh được nợ.
Nhưng mà nếu chỉ kéo dài thời hạn một chút thì vẫn có thể thực hiện được.
"Có thể thì có thể."
Bạch Lang chuyển động tròng mắt: "Nhưng tháng sau khi trả tiền phải tính lãi cho tôi, mà lãi, cứ tính 7% một ngày đi."
Thời Nhạc: "Gian thương!"
Bạch Lang: "Cảm ơn, làm gian thương là theo đuổi suốt đời của tôi."
Thời Nhạc: "..."
Thời Nhạc bị y chọc tức đến nỗi không nói được câu nào.
Chờ sau khi Bạch Lang tính lãi với cậu xong rồi bay đi, Thời Nhạc hé cửa nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định con hạc trắng kia đi thật rồi, lúc này mới xoay người.
Cửa phòng bị khóa trái, Thời Nhạc kéo một cái rương thật to từ dưới gầm giường ra.
Trên rương còn có mấy cái khóa, chuyên môn đề phòng ba cậu không cẩn thận mở ra.
Từng cái khóa bị mở ra, Thời Nhạc đếm đống truyện tranh đầy ụ bên trong, vui vẻ đến nỗi khuôn mặt nhỏ tỏa sáng.
"Hôm nay các em lại có bạn mới rồi!"
Cậu không vội vàng bỏ truyện tranh mới vào mà lại ôm chúng lên giường trước, chuẩn bị thẩm duyệt một lần rồi mới đem đi cất.
Bộ truyện lần này là tác phẩm mới của các lão sư (*) mà cậu quen thuộc.
(*) Lão sư ở đây là chỉ tác giả, người sáng tác truyện, không phải giáo viên nhé.
BL, 18+, mùi thịt đêm khuya bay bốn phía.
Giữa ban ngày ban mặt Thời Nhạc kéo chăn lên, ở trong chăn bật chiếc đèn bàn nhỏ chuyên dụng, mạnh mẽ chế tạo ra bầu không khí mập mờ.
Dưới đèn bàn, đầu tiên là Thời Nhạc tinh tế thưởng thức hình ảnh hai người đàn ông đẹp trai đang hôn môi ở trên trang bìa, sau đó mới duỗi tay lật trang.
Oa.
Lại lại lại có nội dung mới.
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc hồng rực lên nhìn chăm chú vào cuốn truyện, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, cái miệng nhỏ lại bắt đầu lảm nhảm: "Cưỡng chế yêu, trái pháp luật."
"Động tác này không tả thực một chút nào, phù hoa!"
"Bên ngoài (*)...!Không văn minh!"
(*) Hay còn có thể hiểu là dã chiến:))
Thời Nhạc bình luận từ trang đầu tiên cho đến tận trang cuối cùng, sau khi bình luận xong, cậu mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chui ra khỏi chăn, đôi mắt xinh đẹp kia sáng lấp lánh.
Lão sư không hổ là lão sư, xem đến nỗi cậu cũng muốn bái sư luôn.
"Nhạc Nhạc!"
Đang lúc cảm xúc kích động thì bỗng nhiên giọng nói của Thời Hạ từ bên ngoài vang lên.
Thời Nhạc bị giọng nói này dọa cho bò xuống giường ngay tại chỗ, tay chân luống cuống nhét truyện tranh vào trong rương.
Vừa nhét xong giấu xuống gầm giường thì Thời Hạ đã gõ vang cửa phòng.
"Ra nhanh lên, ba mang thứ tốt về cho con đây."
Thời Nhạc chà mặt, nhìn qua gương vẫn thấy trên mặt hồng hồng.
Không còn cách nào, cậu chỉ có thể biến về bản thể bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ nhiều lông, có đỏ mặt cũng khó mà nhìn ra được.
Nhảy nhót đi ra mở cửa, Thời Nhạc ngẩng đầu nhìn ba cậu, bộ dáng cực kì ngoan ngoãn: "Ba, ba mang cái gì về cho con thế?"
Thời Hạ khom lưng, bế bánh bao nhỏ lông xù xù lên.
"Không phải con vẫn luôn không thích internet trên núi không tốt sao? Ba mất rất nhiều công sức để kết nối internet cho chúng ta, còn tìm cả người lắp wifi."
Kết nối internet, wifi.
Hai từ này rơi vào trong tai Thời Nhạc, khiến cậu kích động ôm lấy cổ Thời Hạ, ngưỡng khuôn mặt tròn nhỏ lên.
"Ba!"
"Hôn! Cho ba, ba hôn thế nào cũng được!"
Thời Nhạc tự cho là trưởng thành đã lâu rồi không cho ba hôn khuôn mặt tròn nhỏ của cậu.
Nhưng trước mắt, vì wifi, dù có bị ba hôn đến tróc da thì cậu cũng tình nguyện.
Thời Hạ là đại yêu hơn vạn tuổi, ở trong mắt y thì Nhạc Nhạc nhà y vẫn còn là một nhóc con.
Cho nên, nhìn khuôn mặt tròn nhỏ của nhóc con nhà mình, Thời Hạ đương nhiên sẽ không từ chối.
Tốc độ làm việc của người lắp wifi rất nhanh, sau khi lắp đặt xong, Thời Nhạc nhìn vào chiếc điện thoại được ba mua cho, cuối cùng thì tốc độ internet cũng có thể bay vèo vèo, cậu hít hít chiếc mũi nhỏ.
Đừng hỏi, hỏi chính là cảm động.
"Nhạc Nhạc."
Một tay Thời Hạ chống cằm, nhìn cậu chơi điện thoại, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Hôm nay con đã 18 tuổi, ba có chuyện này muốn nói với con."
Thời Nhạc vẫn đang trầm mê lướt mạng, không nâng đầu dù chỉ một chút: "Ừm ừm ừm, ba nói đi."
"Thật ra thì con vẫn còn một người cha nữa.
Con là đứa nhóc mà ta và ông ấy dùng chút thủ đoạn nhỏ sinh ra."
"Ông ấy biết con thành niên, cho nên muốn để con xuống núi, đi kế thừa gia sản."
Thời Nhạc: "......"
Thời Nhạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của Thời Hạ cũng không giống đang nói dối.
"Ba, lời ba nói là thật hả?" Giọng cậu lơ mơ dò hỏi.
Thời Hạ gật gật đầu: "Là thật, cha con đã muốn về hưu từ lâu rồi, ông ấy vẫn luôn chờ con lớn lên."
Thời Nhạc vẫn còn ngơ ngác.
Cậu sống mười tám năm, hiện tại chẳng những có thêm một người cha, còn đột nhiên nhiều thêm phần gia sản phải kế thừa.
Cảm thấy có hơi ngốc.
"Ta và cha con đã nói chuyện với nhau rồi, chúng ta vẫn rất dân chủ, hiện tại quyền lựa chọn ở trên tay con."
"Nếu con đồng ý chia sẻ với cha con, kế thừa gia sản, vậy hôm nay con sẽ xuống núi ngay.
Nếu con muốn từ bỏ gia sản khổng lồ của cha con..."
Khổng lồ.
Thời Nhạc dựng thẳng lỗ tai bắt được từ này, cảm xúc lập tức có chút phấn khích.
Dù sao thì ở trên núi ngay cả tiền tiêu vặt cậu cũng không có nhiều, muốn đọc truyện tranh cũng phải lừa Bạch Bạch mới được đọc hàng tháng, nghĩ thôi đã thấy chua xót.
Nếu có thể kế thừa gia sản, còn là gia sản khổng lồ...
Bốn bỏ năm lên, tương đương với về sau cậu sẽ có một đống truyện tranh đọc mãi không hết, tùy tiện khắc kim (1).
"Ba, ba biết đấy, con không quá để ý đến việc có gia sản hay không."
Hai cái móng vuốt của Thời Nhạc đan chéo đặt ở trên điện thoại, khuôn mặt tròn nhỏ mang biểu cảm rụt rè: "Chủ yếu là, con muốn làm một đứa con hiếu thuận."
Đáy mắt Thời Hạ lóe qua tia thực hiện được, nhưng lại bị y che giấu rất tốt.
"Ừm, ta biết, Nhạc Nhạc vẫn luôn là một đứa bé ngoan."
Thời Hạ sờ sờ cái đầu nhỏ lông xù xù của cậu, mỉm cười tán dương.
"Ba, con muốn hiểu về cha hơn một chút trước khi đi tìm ông ấy." Thời Nhạc lại bổ sung thêm một câu: "Ví dụ như, gia sản của cha lớn cỡ nào nha?"
Thời Hạ trầm tư xuống: "Địa bàn dưới tay ông ấy, diện tích có thể tính bằng vạn."
"Còn ông ấy quản lý...!khụ khụ, người mà ông ấy quản lý, cũng có mấy vạn."
Nghe thấy miêu tả như vậy, Thời Nhạc hít vào một hơi khí lạnh: "Cha con là tổng thống sao?!"
Thời Hạ thầm nghĩ, cũng có thể coi là vậy nhỉ, chẳng qua không phải trên dương gian thôi.
Y hàm hồ "Ừ" một tiếng: "Gần như thế, tóm lại là quyền lợi rất lớn."
Từ trước đến nay Thời Nhạc luôn tin ba cậu, biết ba cậu không nói dối.
Cho nên những thông tin liên quan đến cha cậu, cũng đều chính xác hết.
Trạch yêu (2) Thời Nhạc sinh hoạt trong núi nhiều năm, một khi phát hiện hóa ra mình là quyền nhị đại (3) có gia sản khổng lồ có thể kế thừa, lập tức bành trướng đến nỗi móng vuốt như đang đi trên mây vậy.
"Ba."
Thời Nhạc nhìn Thời Hạ trước mặt, giọng nói ngọt như đòi tiền mừng tuổi ngày 30 tết vậy.
"Vậy hôm nay con phải xuống núi luôn sao?"
Thời Hạ nhìn khuôn mặt tròn nhỏ tràn ngập khát khao của cậu, lương tâm bỗng dưng đau một giây.
Nhưng một giây sau, nghĩ đến cha của Thời Nhạc, y cong môi, dịu dàng nói: "Đúng rồi, đi thu dọn đồ đạc đi."
Thời Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quàng sợi dây trên ốp điện thoại lên cổ, lạch bạch chạy về phòng.
Cậu muốn mang truyện tranh bảo bối của cậu theo, đi tìm cha!
Thời Hạ nhìn thấy cậu đã đi xa, tay bấm truyền âm quyết.
"Hôm nay Nhạc Nhạc xuống núi, anh có thể chuẩn bị trở về."
Rất nhanh trong truyền âm quyết vang lên một giọng nói trầm thấp quyến rũ chọc người: "Được, anh đã nói qua với đám Vô Thường rồi, chờ nó đến, sẽ để nó kế thừa vị trí Diêm Vương của anh."
"Em biết rồi."
Truyền âm quyết vang lên một lát, cuối cùng, người nọ lại hỏi: "Đúng rồi cục cưng, anh bảo em lắp wifi cho anh, em đã lắp chưa? Anh muốn xem phim với em."
Thời Hạ mang theo ý cười nhợt nhạt nói: "Lắp rồi."
Hai người dùng truyền âm quyết nói chuyện một lúc, sau đó Thời Hạ mới đứng dậy, đi xem con trai.
Ở trên núi không tìm được chiếc va li nào, Thời Nhạc đành phải dùng một cái bao tải rồi bỏ hết quần áo, truyện tranh vào đấy.
Sau khi thu dọn xong, cậu cõng bao tải, đang muốn đi tìm Thời Hạ thì vừa quay đầu lại, Thời Hạ vừa vặn đi tới.
"Nhạc Nhạc, cái này cho con."
Thời Hạ đưa cho cậu một cái ví tiền: "Cầm đi dùng lúc xuống núi."
Thời Nhạc vui vẻ nhận lấy ví tiền, sau đó cất nó vào trong túi: "Cảm ơn ba."
"Trong ví tiền có địa chỉ, khi con đến nơi sẽ có người dẫn con đi tìm cha con."
Thời Nhạc: "Dạ dạ dạ."
Gia sản đang chờ cậu! Truyện tranh đang chờ cậu!
Sau khi cậu phất nhanh, cậu muốn nhận thầu tất cả tác phẩm nghệ thuật của các lão sư!
Ôm theo chờ mong về một tương lai tốt đẹp, trạch yêu nhỏ Thời Nhạc dũng cảm nhấc chân xuống núi.
Khắc Kim: thuật ngữ game, nghĩa tiếng anh là "krypton gold", mình không chơi game nên chỉ hiểu mang máng ý là nạp tiền số lượng lớn.
(2) Trạch yêu: nghĩa giống với trạch nam, trạch nữ, nhưng do Thời Nhạc là yêu nên tác giả mới để thành "trạch yêu".
(3) Quyền nhị đại: thế hệ thứ hai của gia đình quan chức.
=====
Đôi lời nhà edit: Lắp cho chồng là chính, con mới là sản phẩm phụ =)))
Đùa thế thôi, chứ bên mình có vài lời muốn nói như thế này.
Bên team mình không có thói quen đọc truyện trước khi edit, chọn truyện gì thì toàn phụ thuộc vào nhân phẩm của lead team, cho nên nội dung, cốt truyện sẽ không đảm bảo trước được điều gì.
Cho nên NẾU ĐƯỢC mong mọi người đừng góp ý gì quá kém về cốt truyện nhé, tại bên mình cũng không thể làm gì được, đương nhiên thì những nhận xét tốt về cốt truyện, nhân vật, cách edit thì cứ nhiệt tình nha:33
Đây là một bộ truyện dài, nhân lực bên team mình còn ít, cho nên mong mọi người thông cảm cho tốc độ ra chương bên mình nhé.
.