Thời Nhạc trạch ở trên núi nhiều năm, chưa chạy bao lâu đã mệt thở hổn hển.
Cậu ỷ có bản thể nhỏ nhắn, thấy cái gì có khe có kẽ liền nhắm vào đó chui vào.
Một lát sau.
La Lễ từ phía sau đuổi theo đến đây, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cái hang không biết bị ai đào ra trước mặt, nén sát ý với kẻ đào ra cái hang này xuống, dịu giọng dỗ dành con trai ở bên trong.
"Nhãi con ngoan, đi ra để cha ôm cái nào."
"Không muốn!"
Thời Nhạc ngồi ở trong hang, đôi mắt tròn xoe ướt đẫm tràn đầy phẫn uất, cậu giận mắng: "Cha xấu! Lừa bé con!"
Trong mắt La Lễ xẹt qua một nét cười, hắn đơn giản trực tiếp phất sạch bụi bặm trên mặt đất, ngồi xuống.
"Con nói cha xấu, làm cha hơi đau lòng đó nha!"
Trong mắt hắn rõ ràng đang cười, âm thanh lại cố ý đè xuống, cứ như đang rất thương cảm vậy, "Nhãi con nhà người khác trưởng thành rồi không phải đều kế thừa gia nghiệp hay sao?"
"Vì con, cha đã dốc sức làm nhiều năm.
Giờ thân thể cha không còn khỏe, muốn về trên núi tĩnh dưỡng một chút, rồi còn thăm ba con nữa."
"Nhãi con ơi, nhìn con kế thừa vị trí Diêm Vương, đây đại khái là di nguyện cuối cùng của cha, con thật sự không thể thỏa mãn cha sao?"
Giọng điệu La Lễ càng ngày càng bi thương, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp ho khan.
Thời Nhạc nghe hắn ho, lại nghe được những lời hắn nói, khuôn mặt nhỏ mới rồi còn tức đỏ lựng, lập tức ỉu xìu xuống.
"Cha, có phải cha lại đang lừa nhãi con đúng không?"
La Lễ không trả lời, mà trực tiếp ho ra mấy búng máu.
Máu thấm trên mặt đất, màu đỏ chói mắt dọa cho Thời Nhạc đang trốn trong hang vội vàng bò ra.
"Cha!"
Thời Nhạc vừa chui ra liền ngưỡng cái đầu nhỏ lên nhìn La Lễ.
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn quả nhiên trắng đến doạ người, khóe môi còn dính máu.
Đối diện với ánh mắt hoảng loạn của Thời Nhạc, hắn đưa tay lau môi.
"Nhãi con."
"Di nguyện của cha..."
Thời Nhạc nắm chặt móng vuốt, ý niệm về núi vốn rất kiên định giờ đây lại điên cuồng lung lay.
Người trước mắt này, là cha ruột của cậu.
Tuy rằng không biết vì lý do gì, người cha ruột này mấy năm nay chưa từng gặp cậu.
Nhưng, nhưng mà ông ấy lại nói, là đang dốc sức làm vì mình, bây giờ không dốc sức làm được nữa, mới muốn về hưu.
Thời Nhạc mềm lòng, lời nói từ chối làm sao cũng không thể ra khỏi miệng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là mấy phút ngắn ngủn, có lẽ là nửa khắc đồng hồ dài dằng dặc.
Tóm lại, Thời Nhạc siết chặt móng vuốt, hít mũi một cái.
Cậu vươn móng vuốt ra, cầm một ngón tay La Lễ.
Ngón tay rất lạnh, lạnh đến nỗi làm cho Thời Nhạc càng thêm cảm thấy cha cậu thật sự sắp chết.
"Con đồng ý với cha."
Thời Nhạc rũ đầu, cảm xúc mê mang bao vây toàn thân cậu, "Cha về núi đi."
"Đoạn thời gian cuối, cha phải bầu bạn với ba con thật tốt đó."
Ba cậu nuôi cậu thật không dễ dàng gì, cậu biết ba cũng yêu người cha này.
Cho nên, cứ xem như là vì ba thôi, cậu cũng phải để cha trở về.
Tâm nguyện của La Lễ đã đạt được, hắn thỏa mãn ôm lấy cục bông đang nắm chặt ngón tay mình lên, hôn mấy cái lên khuôn mặt nho nhỏ tròn tròn đang trưng ra vẻ không còn gì luyến tiếc ấy.
"Cha biết mà, nhãi con của chúng ta ngoan nhất."
Thời Nhạc không hé răng.
Mặt nhỏ của cậu đờ ra, cảm thấy ở khoảnh khắc này, Thời Nhạc trước đây đã chết rồi.
Hiện giờ, cậu chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi.
La Lễ ôm bánh bao nhỏ vào trong ngực, xoa xoa mặt, bóp bóp móng vuốt, lại vuốt cái đuôi ngắn một chút.
Quá sung sướng.
Hắn mang Thời Nhạc đi gặp Phán quan, lại gặp Hắc Bạch Vô Thường.
"Về sau, Diêm Vương tân nhiệm của Địa phủ chính là Thời Nhạc.
Các ngươi phụ tá nó, để Địa phủ hoạt động ổn định là được."
"Vâng."
Gặp mấy vị xem như người quan trọng ở Địa phủ xong, La Lễ lại bầu bạn với Thời Nhạc một đêm.
Ngày hôm sau.
Thời Nhạc mở mắt ra, cha cậu đã không thấy, mà cậu vẫn chỉ là bánh bao nhỏ.
Ở Địa phủ khắp nơi đều là quỷ này, Thời Nhạc mặt không chút thay đổi nghĩ, mày đừng nghĩ đến việc hóa thành hình người.
Cứ coi như hóa hình, không cần mấy giây, lại bị dọa biến thành cục bông.
Đầu giường đặt một bộ quần áo màu đen, quần áo của cục bông?
Bộ quần áo còn đè một tờ giấy.
"Nhãi con, đây là cha tự tay làm cho con, con dùng bản thể cũng có thể mặc được."
"Cha đi đây, có việc tìm Phán quan Thôi Ngọc."
Trên tờ giấy nhỏ chỉ vỏn vẹn hai câu nói dặn dò, không còn điều gì vô nghĩa khác.
Thời Nhạc ngồi trên giường, chết lặng nhìn tờ giấy và bộ đồ.
Qua non nửa ngày.
Cậu nâng móng chà chà mặt, nhận mệnh lấy quần áo mặc vào người, trừ bộ đồ này, còn có chiếc mũ miện tua rua mang trên đầu.
Sau khi Thời Nhạc đội nó lên, lắc lắc đầu....
Sau đó liền bị mành tua rua đập lên mặt như ăn tát.
Thời Nhạc: "?"
Cậu vứt mũ miện xuống, còn dẫm hai móng cho hả giận.
Lề mề một hồi lâu, cậu bị Thôi Ngọc mời ra ngoài.
Thôi Ngọc đem Điều luật ở Địa phủ, Hình pháp, tất cả đều chất đống trước mặt cậu.
"Tiểu Diêm Vương."
"Gọi tên của tôi đi." Thời Nhạc nghe hai chữ Diêm Vương đã cảm thấy mình không xứng.
Diêm Vương chưởng quản ác quỷ ở Địa phủ, cậu sợ quỷ.
Thôi Ngọc chú ý nhất chính là cấp bậc rõ ràng, tất nhiên không dám gọi thẳng tên của cậu.
Y nghĩ nghĩ, lùi một bước: "Vậy tôi gọi ngài là Đại nhân nhé."
Đại nhân, nghe ra tốt hơn một chút so với Diêm Vương.
"Được thôi."
Thời Nhạc miễn cưỡng gật đầu.
"Công việc của ngài, chính là phải phê bình phán xét những ác quỷ đã làm việc ác quá nhiều, xem họ có được vào luân hồi hay không, nếu vào luân hồi thì đưa đi đạo nào trong lục đạo (*)."
(*) Lục đạo: sáu cõi luân hồi.
Cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.
"Nếu không vào luân hồi thì đưa đến tầng địa ngục nào, hay là phải tiêu diệt linh hồn của họ ngay tại chỗ."
"Sinh tử luân hồi của người thường, quỷ sai có thể chấp hành theo từng bước của Sổ Sinh Tử."
"Những trường hợp đặc biệt, thì vẫn cần ngài tự mình xử lý."
Thời Nhạc tiêu hóa trong chốc lát, mới hiểu được, "Có nghĩa là, những con quỷ không theo con đường bình thường kia, nhất là quỷ cực kỳ xấu, đều cần tôi quyết định bọn họ đi đến đâu sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy những con quỷ rất xấu rất xấu đó, có phải dáng dấp cũng xấu lắm đúng không?"
Thôi Ngọc: "......."
Thôi Ngọc nghẹn họng, "Đại nhân, quỷ ở Địa phủ, thật ra phần lớn đều không quá đẹp."
Dù sao thì khi con người tử vong, có thể bình thản qua đời cũng không nhiều.
Thời Nhạc run run.
Nhưng e ngại còn có người người ở đây, cậu vẫn mạnh mẽ cố bình tĩnh lại, phân phó: "Những việc định tội đó, anh cũng có thể làm được nhỉ?"
"Có thể, nhưng tôi còn có việc khác."
Thôi Ngọc cung kính trả lời, "Đại nhân, ngài phải nhanh chóng quen thuộc tất cả công việc ở Địa phủ."
"Tôi sẽ nhanh chóng thôi."
Thời Nhạc nhìn những quyển sách trước mặt, thầm nghĩ, cho dù muốn nhanh, vậy đoán chừng cũng phải kéo đến tháng tới hoặc là năm sau đi.
"Đúng rồi, từ nay về sau tôi còn có thể đi nhân gian không?" Cậu lấy móng vuốt lật lật sách, thuận miệng hỏi.
Thôi Ngọc chần chừ một lúc
"Đi nhân gian, thường đều là Vô Thường và quỷ sai thủ hạ của Vô Thường.
Đại nhân ngài phải quản lý thập phương Điện Diêm La, sợ là thời gian có hơi eo hẹp."
Thập phương Diêm La.
Thời Nhạc bỗng nghĩ tới chút tri thức trước kia mình đọc được, "Thập phương Diêm La, vậy theo lý thuyết ở đây hẳn phải có mười vị Diêm Vương gia đúng không, ngoài cha tôi, còn chín người khác đâu?"
Nếu có chín người khác ở đây, công việc của cậu còn có thể chia ra một chút.
Thôi Ngọc trầm mặc một lúc, trả lời đúng sự thật, "Đã chết rồi."
Thời Nhạc: "?"
Thời Nhạc ngơ ngác, "Ai làm?"
Có thể tiêu diệt các Diêm Vương, là kẻ tàn nhẫn.
Sắc mặt Thôi Ngọc khó xử, xem ra cũng không muốn nói lắm, nhưng đối mặt với ánh mắt thúc giục của Thời Nhạc, y chỉ có thể trả lời tiếp, "Đại nhân La Lễ."
Thời Nhạc nghe cái tên này, trong não hoạt động, ngây người, "Cha, cha tôi, cha tôi tiêu diệt tất cả các Diêm Vương khác rồi á?"
Cậu lắp bắp hỏi, hiển nhiên là thế nào cũng không ngờ tới, người cha ngày hôm qua còn ôm cậu hôn cậu bảo không còn sống được lâu nữa, thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.
Thôi Ngọc gật đầu.
Bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh lại, thân thể nho nhỏ lông xù xù của Thời Nhạc lại run lên lần nữa.
"Cha tôi hình như có hơi táo bạo nha..."
Một hồi lâu sau Thời Nhạc mới yếu ớt nói, "Anh nói, nếu tôi không đồng ý kế thừa Điện Diêm Vương, ông ấy sẽ giết nhãi con nhà mình không?"
Thôi Ngọc dở khóc dở cười, "Sao có thể chứ? Ngài ấy thương ngài còn không kịp, nếu không phải vì ngài, ngài ấy cũng sẽ không...."
Chưa nói xong, Thôi Ngọc tựa như đột nhiên ý thức được không thể nói, vội đổi sang đề tài khác.
"Tóm lại, ngài ấy rất thương ngài.
Vì ngài, ngài ấy có thể làm bất cứ chuyện gì." Thôi Ngọc cam đoan.
Thời Nhạc thuận thế tiếp lời, "Vậy bảo ông ấy trở về tiếp tục làm Diêm Vương thì sao?"
Thôi Ngọc: "......"
Mặt Thôi Ngọc đau.
Câu nói vừa chắc chắn phát ra ngoài, ngay lập tức đánh vào mặt y.
"Bất cứ chuyện gì, không bao gồm chuyện này."
Thôi Ngọc ráng chịu đau mặt, nói xong câu này liền vội lấy cớ còn có việc khác phải làm, bảo Thời Nhạc ở đây tiếp tục học thuộc luật pháp, y vội vàng cáo lui.
Học ròng rã suốt một tuần.
Vào một ngày đầu tuần của tuần thứ hai, Thời Nhạc làm ổ trong thư phòng, cuối cùng lật bàn.
"Tôi muốn đi nhân gian!"
Cậu gọi Thôi Ngọc, Phạm Vô Cứu, và cả Tạ Tất An kia nữa tới, dùng giọng điệu kiên định tuyên bố.
Thôi Ngọc bình tĩnh hỏi, "Ngài đã học thuộc hết sách rồi sao?"
"Chưa, chưa hết!"
Nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ.
Thôi Ngọc thở dài: "Đại nhân, không học thuộc luật pháp, không gặp ác quỷ, không lên ngồi chính điện."
"Ngài cứ tiếp tục như vậy, không được."
Ánh mắt Thời Nhạc rơi xuống người Phạm Vô Cứu, mấy ngày nay Phạm Vô Cứu thường xuyên đến thăm cậu.
Cậu biết, ngày nào Phạm Vô Cứu cũng có thể đi nhân gian, hơn nữa, cái cửa hàng nọ ở nhân gian đến nay còn chưa tìm được chủ tiệm mới.
"Thôi Phán Quan."
Nhẫn nhịn hơn một tuần ở Địa phủ tràn đầy ác quỷ, Thời Nhạc đã sớm ngồi không nổi nữa.
Cậu trầm mặt tròn nhỏ lại, bắt đầu nghiêm túc lừa dối: "Cho dù không học thuộc điều luật, những ác quỷ đó nên xử lý thế nào, tôi cũng có cách."
Giờ đã là thời đại mới rồi, Địa phủ chúng ta cũng nên bắt kịp xu thế, dùng kỹ thuật mới để điều hành Địa phủ."
"Cho nên, vì để Địa phủ sớm tiếp cận kỹ thuật mới, tôi quyết định thành lập một phòng làm việc của Địa phủ ở cửa hàng số 5."
"Tại sao không thành lập ở Địa phủ chúng ta."
Thời Nhạc liếc y, bi phẫn: "Địa phủ không có mạng!"
Cậu ở trên núi cũng có thể lắp wifi, nhưng Địa phủ to thế này, lại không có mạng!
Bánh bao nhỏ nghiện mạng cấp 10, bị bắt cai mạng một tuần, sắp phát điên luôn rồi.
"Kỹ thuật mới cần internet duy trì, tôi phải đi ra ngoài."
Thôi Ngọc cau mày, nghĩ tới hoàn cảnh rách nát của Địa phủ, còn có nền kinh tế tiêu điều.
Thật lâu sau, cuối cùng y cũng gật đầu.
"Được."
Tiểu Diêm Vương của bọn họ có phần tấm lòng làm việc cho Địa phủ này, y phải ủng hộ.
"Thành lập phòng làm việc thì được, nhưng, mỗi ngày đại nhân còn phải hoàn thành thêm một nhiệm vụ."
"Cái gì?"
"Đi theo Phạm Vô Cứu hoặc Tạ Tất An, làm nhiệm vụ câu hồn một lần."
Thôi Ngọc nói có sách mách có chứng, "Bây giờ ngài sợ ác quỷ, điều này vô cùng bất lợi với công việc của ngài."
"Đi làm công việc câu hồn là cơ bản nhất, cái này có thể khiến ngài chậm rãi thích ứng với cuộc sống giao tiếp với quỷ hồn."
Nói trắng ra là, những lời này chỉ có một ý.
Ngài quá nhát gan, đi theo Vô Thường luyện gan một chút đi.
"Nếu tôi không câu hồn, thì còn có thể đi nhân gian không?"
Thôi Ngọc cụp mi không nói, dùng dáng vẻ trầm mặc nói cho cậu biết đáp án.
Thời Nhạc có ý đồ chuồn đi, nhưng Địa phủ quá lớn, căn bản không ra được, chỉ có thể nghẹn nghẹn khuất khuất đồng ý đi câu hồn.
Không phải chỉ là câu hồn thôi sao?
Chỉ cần có thể đi nhân gian lên mạng, cậu khẽ cắn môi, làm!
Nhưng trước khi đi, cậu phải moi hết vàng khảm trên những cây cột xa xỉ ở cổng Địa phủ xuống.
Vàng ở nhân gian vô cùng đáng giá.
Cậu muốn moi xuống đi đổi thành tiền!
Hiệu suất làm việc của Thôi Ngọc rất nhanh, không chờ bao lâu, đã đưa đến một bộ quần áo Vô Thường mới làm, có cả sợi xích sắt câu hồn nữa.
Thời Nhạc tạm thời buông quần áo xuống, tìm một cái túi, đi ra cổng moi vàng..