Mười một giờ trưa, Lại Thuấn Niên đang ngủ tự nhiên chợt tỉnh, anh dòm đồng hồ báo thức, xác nhận thời gian, muốn đứng dậy. Nhưng vừa hơi cử động, Lại Thuấn Niên lập tức đau đớn phát ra tiếng rên rỉ, toàn thân anh uể oải đau nhức không thôi.
Tối hôm qua, lúc anh còn ý thức, len lén liếc mắt nhìn giờ, khi đó ước chừng là cỡ ba, bốn giờ sáng. Sau đó, anh mệt đến hôn mê, không biết một mình Ôn Bạch Dụ chơi tới bao lâu.
Cảm giác như thứ đó của Ôn Bạch Dụ còn đang ở trong anh, Lại Thuấn Niên ven theo mép giường, chậm rãi đứng dậy, vừa mới đứng lên, quả thực có cái gì đó chảy xuống từ giữa hai chân anh.
A!
Ôn Bạch Dụ làm lần cuối cũng không mang bao, hơn nữa còn bắn vào bên trong, cũng không tẩy rửa cho anh. Lại Thuấn Niên kêu rên, hai chân mềm nhũng, ngồi trên sàn nhà, úp đầu trên giường. Anh nhìn thấy hộp bao cao su rỗng tuếch, trong nháy mắt rõ ràng vì cái gì Ôn Bạch Dụ cuối cùng không mang bao, mặt đỏ như lửa thiêu.
Mợ! Dùng hết bao rồi thì nên ngừng tay, không có chút nào biết tiết chế cả!
Anh biết rõ cần phải nhanh vào phòng tắm đem cơ thể tẩy rửa sạch sẽ, đem thứ còn ở bên trong rửa sạch, không thì sẽ bị tiêu chảy. Nhưng tay chân anh bây giờ mềm nhũn ra, không động đậy nổi.
Lại Thuấn Niên đem mặt vùi vào trên nệm, drap giường sau cơn hoan ái tối hôm qua còn lưu lại mùi của dục vọng, từng giọt ký ức lại quay về. Anh nhớ lại Ôn Bạch Dụ như thế nào ở trong cơ thể mình càn rỡ, giam giữ thân thể anh, không cho anh chạy trốn, không đế ý đến anh xin tha, hết sức muốn anh.
Thân thể lạnh lẽo, Lại Thuấn Niên một tay sờ vào dục vọng đang ngẩng đầu của mình, người dựa vào giường, ngửi mùi còn lưu lại trên chăn nệm, nhớ lại Ôn Bạch Dụ thế nào xâm phạm chính mình, tay kia của anh cũng gia nhập, đâm vào hậu huyệt của bản thân.
Dưới sự kích thích của cả hai mặt, Lại Thuấn Niên lần nữa đạt đến cao trào, Tối hôm qua đã được phóng thích đầy đủ, cho nên Lại Thuấn Niên bắn ra chất lỏng có chút loãng. Lần thứ hai anh vùi mặt vào nệm, nặng nề hít sâu.
Trong tâm chỉ nhớ đến Ôn Bạch Dụ.
Anh thực sự yêu đối phương đến thê thảm.
Hơn mười năm không thể làm anh từ trong cơn say đắm biến thành một chút lạnh nhạt, mà trái lại, anh càng thêm yêu đối phương đến mãnh liệt. Lại Thuấn Niên không biết Ôn Bạch Dụ khi nghĩ về mình như thế nào, hắn chưa bao giờ nói những lời ngon tiếng ngọt với anh.
Thế nhưng tại những lúc làm chuyện như vậy, anh tựa hồ có thể xác định đối phương yêu mình.
Hoặc đó cũng chỉ có thể là ảo giác mà thôi.
Lại Thuấn Niên một lần nữa bò dậy, mất tự nhiên bước chân vào buồng tắm, mở vòi sen tắm rửa cơ thể, đem đồ vật của Ôn Bạch Dụ từng chút từng chút ra ngoài. Hậu huyệt được sử dụng tới độ, khi ngón tay anh vừa thăm dò vào, thân thể không nhịn được truyền đến từng trận khoái cảm, cỗ cảm giác kia hết sức quen thuộc, làm anh vừa yêu vừa hận.
Nếu Ôn Bạch Dụ có ở đây, anh sẽ có thể dùng ánh mắt van nài đối phương, cầu hắn hung hăng làm anh một lần.
Đáng tiếc, hắn không ở đây, chỉ có mình anh.
Lại Thuấn Niên chuyển sang tắm bằng nước lạnh, đem toàn bộ dục vọng xối đi.
Lại Thuấn Niên mặc áo tắm ra khỏi buồng tắm, cầm khăn mặt lau khô tóc thật sạch sẽ. Quần áo anh mặc tối hôm qua vô cùng thê thảm, khắp nơi đều là dấu vết hoan ái điên cuồng, nhất định không thể mặc lại.
Lại Thuấn Niên mở tủ quần áo, tìm đồ mặc hàng ngày.
May là bên trong còn một bộ thường phục của Ôn Bạch Dụ, Lại Thuấn Niên mặc vào, quần áo không kém bao nhiêu, chỉ là quần dài mặc vào có hơi dài một chút, Lại Thuấn Niên phải xắn nó lên. Anh cảm thấy như vậy cũng không tệ, quần dài xắn lên nhìn cũng hợp, không tức cười cho lắm.
Lại Thuấn Niên quay lại muốn dọn dẹp thảm trạng, thay mới toàn bộ drap giường. Tay vừa muốn kéo drap giường xuống, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lại Thuấn Niên thấy kỳ quái, không biết là ai đến. Ôn Bạch Dụ có chìa khoá nhà mình nên có thể tự mở cửa đi vào, anh nghĩ có thể là Tằng Chi Dịch. Không nghĩ ngợi, anh liền đi mở cửa.
Cửa vừa mở, anh thấy một vị phu nhân.
Lại Thuấn Niên nhìn vị phu nhân này, trong lòng chấn động như bị sét đánh, trong nháy mắt bất động.
“Không mời ta vào ngồi sao?” Vị phu nhân hỏi anh.
Lại Thuấn Niên lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng nhường đường mời đối phương đi vào, tìm giày đi trong nhà, đóng cửa lại. Anh quay đầu lại thì thấy đối phương đang quan sát cấu trúc căn nhà, nhìn qua một chút phòng khách và nhà bếp.
Lại Thuấn Niên biết đối phương là ai, bà là mẹ của Ôn Bạch Dụ, Trịnh Mỹ Cầm, Trịnh phu nhân. Vị phu nhân mỹ lệ này tràn ngập khí chất cao quý, sau khi quan sát xong, liền đến ngồi vào ghế sa lông trong phòng khách.
Lại Thuấn Niên nhanh chóng pha một tách trà nóng bưng lên, còn bày thêm một chén nước ấm.
“Cảm ơn, cậu thật chu đáo.” Trịnh phu nhân cảm ơn anh.
Lại Thuấn Niên ngại ngùng nở nụ cười, tim giật thót, anh không biết làm sao để đối mặt với Trịnh phu nhân đột nhiên đến đây, kỳ quái là đối phương nhìn thấy anh trong nhà của con mình, đều không cảm thấy ngạc nhiên, giống như sớm biết qua sự hiện diện của anh.
Lại Thuấn Niên cảm thấy thấp thỏm bất an, Trịnh phu nhân cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Kỳ thực ta đã sớm biết quan hệ của cậu và Ôn Bạch Dụ. Đứa bé kia tính tình lãnh đạm, cũng không gần gũi với ta, ta với việc của nó từ trước đến này đều nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua.”
“Thế nhưng lần này có chút hơi quá rồi.” Trịnh phu nhân nói xong, từ trong túi xách hàng hiệu của bà lấy ra một cuốn tạp chí, đẩy lên trước mặt Lại Thuấn Niên.
Lại Thuấn Niên nuốt nước miếng một cái, cúi đầu xem cuốn tạp chí kia. Ảnh bìa chính là tấm ảnh Ôn Bạch Dụ hôn hai má anh trước gương. Trong lòng anh nhất thời đều cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xanh. Thật giống như có người đang bóp lấy cổ họng của anh, không cho nói ra bất kỳ lời nguỵ biện nào.
“Sự tình đã phát sinh, ta cũng không phải đến để trách hai đứa lỗ mãng cùng khinh suất. Chính là chuyện này là một loại công kích đối với hình tượng Ôn gia, ta không mong việc này phát triển theo một hướng không thể vãn hồi. Cho nên ta đặc biệt lại đây để thảo luận với cậu.” Trịnh phu nhân vẫn luôn nói chuyện với Lại Thuấn Niên bằng một giọng điệu đầy lý tính, thế nhưng lại vô hình tạo ra một loại áp lực đối với người nghe.
Lại Thuấn Niên từ đầu đến cuối đều trầm mặc.
Hiện tại nên làm thế nào, anh một chút ý tưởng đều không có, không biết nên làm sao nói chuyện cùng Trịnh phu nhân.
Trên thực tế, Trịnh phu nhân cũng không thật sự muốn cùng Lại Thuấn Niên thảo luận, bà đã có dự định.
“Ta nghĩ rằng phương pháp tốt nhất bây giờ là để cho Ôn Bạch Dụ phủ nhận chuyện này, sau đó mời cậu rời đi, tránh một chút danh tiếng. Một thời gian sau, dân chúng sẽ quên chuyện của cả hai đi.”
“Có thể, nhưng tôi còn có cửa tiệm …”
Trịnh phu nhân lấy ra một tờ chi phiếu, không vờ vịt mà hỏi thẳng anh: “Tổn thất của cửa hàng khi tạm dừng hoạt động, cùng với tổn thất tinh thần của cậu, ta đều có thể bồi thường. Một câu nói, cậu cần bao nhiêu?”
Lại Thuấn Niên choáng váng, không phản ứng kịp một lúc. Anh không nghĩ tình huống cẩu huyết thường thấy trên ti vi cư nhiên xảy ra trên người mình, không biết là nên khóc hay nên cười đây.
Trịnh phu nhân lại cho là Lại Thuấn Niên cảm thấy như vậy chưa đủ, lại lấy ra một chùm chìa khoá, tận tình khuyên bảo thêm một câu:
“Ta cũng không phải là muốn cả hai chia tay, hai đứa bên nhau ta không phản đối. Thế nhưng đối với tình huống hiện nay, cần cậu chịu khó, chờ qua phong ba thì cả hai lại có thể ở chung với nhau như bình thường.”
“Ngài, ngài… Ngài không phản đối… Chúng ta?” Âm thanh Lại Thuấn Niên run rẩy, không thể tin nổi. Anh chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ sẽ có một ngày được gia trưởng tán đồng, thật giống như một ngày nào đó có thể cùng Ôn Bạch Dụ tiến tới tương lai.
“Này có cái gì để phản đối, người đàn ông nào ở bên ngoài chẳng có một, hai cái tình nhân.” Trịnh phu nhân mở miệng, mạnh mẽ giội xuống một chậu nước lạnh.
Lại Thuấn Niên trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Chồng cũ của ta trước đây ở bên ngoài cũng bao nuôi vài bà vợ bé, con riêng cũng không thiếu.” Trịnh phu nhân nhớ lại, trào phúng mà hừ lạnh một tiếng, bồi thêm một câu: “Tất cả đều là quan hệ không chút danh chánh ngôn thuận nào mà thôi. Chúng ta cũng sẽ không can thiệp, đều là nhu cầu của mỗi người, không có vấn đề gì hết. Tương lai Ôn Bạch Dụ kết hôn sinh con, cả hai đều có thể ở cùng nhau, ta cũng sẽ không phản đối.”
Căn bản vốn không phải là chấp nhận, mà chỉ là đem anh phân đến vị trí tình nhân thôi.
Lại Thuấn Niên hít thở sâu, đem lời của Trịnh phu nhân nuốt vào, tiêu hoá hấp thu, từng chữ hoá thành lưỡi dao sắc bén chém nát anh cả ngàn lần. Anh cảm thấy dạ dày mình như chảy máu, mơ hồ đau đớn, tâm tình đặc biệt nặng nề.
“Ngoại trừ tiền, ta còn có thể cung cấp cho cậu một nơi ở tạm. Đống phòng này đều là sở hữu tư nhân của ta, ngay cả Ôn Bạch Dụ cũng không biết.” Trịnh phu nhân đem chìa khoá đẩy lên trước mặt anh, rút ra một tờ giấy đã ghi xuống địa chỉ: “Cậu tới đây ở, sẽ có người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày. Ta cũng đã chuẩn bị kỹ rồi.”