Mùa thu lại đến rồi, không khí không còn oi nóng như hạ mà mang chút gì đó lanh lãnh dịu dàng, lại thêm tý xíu u buồn….
Mấy cây phong lá đỏ đứng yên một góc Tây Noãn các, lá đỏ rợp đầy, lâu lâu vài cơn gió nghịch ngợm vô tình đi ngang qua, một vài chiếc lá rướn mình bay lên không trung, tựa những cánh bướm xinh đẹp, yêu diễm
Mới đó và Vân Tiếu Khuynh trở lại vương phủ cũng đã gần nửa năm, thời gian cứ vô tình lặng lẽ trôi, nhanh như thoi đưa…..cuộc sống vương phủ rất yên lặng, bình thản nhưng lại nhàn nhạt lưu chuyển ấm áp, Vân Tiếu Khuynh thực sự thích cuộc sống nơi đây, còn có chút gì đó…. không nói thành lời
Ở trong phủ, công việc hằng ngày của nàng thực đơn giản, đơn giản đến đơn điệu, nhưng nàng lại thích, mỗi ngày điều như nhau, điều cùng hắn….. thật thanh thản, tự tại….
Dạo này nàng có thêm một hứng thú mới, chính là chế những bí phẩm kỳ lạ, ngoài việc ăn ngủ cùng luyện cầm, đây là việc thứ ba trong đời Vân Tiếu Khuynh chú ý đến, suốt ngày đùa nghịch đống chai lọ, tạo ra nhiều thứ phẩm đủ màu quỷ dị, khiến cho thất vương gia của chúng ta rất là bất mãn
Vì sao a?! dĩ nhiên là nương tử nếu như có hứng thú với cái gì thì sẽ tập trung vào và lơ là hắn đi, cho nên Hàn Kỳ rất là oán hận, và dĩ nhiên kẻ thù của hắn vào những giờ khắc này đây chính là những chai lọ kia….
Haiz!! Nếu như nương tử chỉ có hứng thú với một mình hắn thì tốt quá, như vậy là nàng sẽ suốt ngày chú ý đến hắn nha, Hàn Kỳ ngồi bên cạnh, đưa tay chống cằm nhìn Vân Tiếu Khuynh, rất là ai oán
“ Nương tử?…” mỗ nam lên tiếng
“ Ân….” Thanh âm lãnh đạm, vẫn tập trung vào việc chế tạo sản phẩm, không ngẩng đầu nhìn Hàn Kỳ
“ Mấy thứ này có gì vui đâu, nương tử lại không để ý đến vi phu rồi….” mỗ nam bĩu môi
“ Rất thú vị mà…” Vân Tiếu Khuynh đáp
“ Nương tử….” thanh âm hề hề đáng thương
“ Được rồi, ngươi lúc nào cũng ghen tỵ được” Vân Tiếu Khuynh giương mắt nhìn y, lắc đầu thở dài
“ Vì là nương tử thôi…” mỗ nam đắc ý, nương tử dù lãnh đạm nhưng không có lúc nào bỏ qua hắn, không phải sao?!
“ Hàn Kỳ! dạo này dường như ngươi rất rảnh?” Vân Tiếu Khuynh hỏi
“ Đúng vậy, ta xin phép hoàng huynh nghĩ phép dài hạn….” Hàn Kỳ cười cười
“ Thân vương cũng có thể nghĩ sao?” Vân Tiếu Khuynh cười nhạt
“ Đương nhiên a, nương tử không vui khi vi phu ở nhà bồi nương tử sao?”
“ Ngươi không cảm thấy chán sao?!” suốt ngày bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, thực sự không cảm thấy chán?!
“ Nương tử! nương tử … chán vi phu rồi ư?!” Mỗ nam quyệt miệng hờn dỗi, đôi hoa đào mắt tràn đầy ‘ủy khuất’
“ Tạm thời còn chưa…” Vân Tiếu Khuynh đáp, nàng cũng không hiểu, ngày nào cũng gặp hắn sao nàng không cảm thấy chán nhỉ? Không lẽ đây chính là cái gọi là ‘yêu’ sao?
“ Nương tử, nàng nói vậy không sợ vi phu đau lòng sao chứ?” Hàn Kỳ miếu máo lên án, nương tử thật vô tình mà
“ Ngươi đau lòng sao?” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu nhìn hắn. Mỗ nam đưa hai tay đầu hàng
Dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, thất vương gia của chúng ta luôn luôn cam bái hạ phong dưới trướng của thất vương phi mà ^^
Hoàng cung
Ngự thư phòng
“ Lão thất a! đệ và đệ muội thành thân cũng đã lâu mà vẫn chưa có hài tử như vậy thật không tốt lắm đi….” Hàn Dạ than ngắn thở dài, haiz! Hoàng tổ mẫu không biết lại nổi cơn gì lại bắt hắn ban hôn cho thất đệ với lí do là thất vương phi đã sáu năm rồi vẫn chưa hạ sinh con nối dòng, Hàn Dạ âm thầm buồn bực, nếu thất đệ biết hắn chủ động ban hôn nhất định sẽ không lưu tình gì mà đem hắn ‘uýnh’ không còn mặt mũi mới là lạ á. Hàn Kỳ đang uống trà nghe câu hỏi của Hàn Dạ, bỗng dưng ho sặc sụa, y nhíu mày nhăn nhó…..
“ A!…. có hài tử?” thật sự mà nói hắn và nàng chỉ có đồng giường cộng chẫm, hắn chỉ ôm nàng hoặc thân thiết lắm chỉ thân thân nàng thôi mà, hôn môi thực sự thì mới có một lần, làm sao có hài tử được đây?
“ Lão thất đệ sao vậy, cần gì phản ứng lớn vậy chứ…” Hàn Dạ tức cười nhìn y
“ Cái này, tại sao huynh lại lôi mấy cái chuyện này ra chứ?” Hàn Kỳ bất mãn , căm giận nhìn Hàn Dạ, khi không lại nói mấy cái chuyện này ra làm gì, làm hại hắn suy nghĩ lung tung, ai! Nương tử a, khi nào chúng ta mới có thể chính thức viên phòng đây chứ? Hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục ôm nàng ngủ mà không làm gì, thì hắn nên đổi từ họ Hàn sang họ Liễu đi thôi….
“ Lão thất, hoàng tổ mẫu nói nếu như hết năm nay mà đệ không có con nối dòng sẽ bắt đệ nạp thiếp đấy…” Hàn Dạ nói ra sự thật, không hiểu sao hoàng tổ mẫu cứ hay làm khó thất vương phi, thật là, làm cho bản thân của hắn bị vạ lây không ít
“ Hừ! lão thái bà đó lại nhiều chuyện…” Hàn Kỳ bất mãn, năm năm yên lặng không lên tiếng, sao bây giờ lại chen vào, định phá hủy hạnh phúc của hắn sao, nương tử mà nghe chuyện này nhất định sẽ không vui, mà nương tử không vui hắn cũng chả sung sướng gì…
“ Thất đệ, dù gì nàng cũng là hoàng nãi nãi của chúng ta, không được vô lễ…” Hàn Dạ nhíu mày nghiêm túc, lão thất cùng hoàng tổ mẫu cứ hay đối đầu nhau, mà người thảm bại nhất lại là hoàng đế như hắn, thật đủ uất ức mà +_+
“ Ta không cần biết, dù gì nếu để cho tin tức việc nạp thiếp vớ vẫn gì đó rơi vào tai của vương phi của ta thì hoàng huynh à, đứng trách ta đem nàng ấy cao bay xa chạy nha….” Mỗ nam mặt dày tà mị cười, dù gì hắn mà nương tử cũng định đi phương nam thăm phong cảnh, nhân cơ hội này nghĩ phép dài hạn cũng không sao. Hàn Dạ nghiến răng nghiến lợi quát : “ lão thất, đệ là đang uy hiếp trẫm?!” hừ, làm hoàng đế như hắn đúng là đủ thất bại mà, cư nhiên bị chính đệ đệ của mình uy hiếp, a…aa… có một ngày hắn sẽ nghẹn chết vì nuốt cơn tức quá nhiều đó =”=
“ Hì hì, hoàng huynh thân ái, cho nên tốt nhất là đừng để ấy cái tin đó lọt lưới là được mà” mỗ nam cười ha hả, sau đó đứng dậy phất tay áo quay về : “ huynh cứ làm việc thong thả nhé, đệ về bồi nương tử đây ^^” chậc! nhìn hoàng huynh nổi nóng thật là thú vị, sao lúc trước y lại không phát hiện điều này nhỉ? Hàn Kỳ tà tà cười. Hàn Dạ ngồi trong ngự thư phòng, bất giác rét run, này hôm nay sao gió nhiều vậy chứ *_*
Cái gọi là đời không ai đoán được chữ ‘ngờ’ xưa nay chính xác vô cùng, việc thái hoàng thái hậu có ý định tuyển thêm sườn phi cho thất vương gia bị hoàng đế dùng mọi cách chặn mọi nguồn thông tin có liên quan đừng để cho nó lan tràn đến Lăng Hàn vương phủ ấy vậy mà giờ cuối cùng chẳng may nó cũng lọt lưới, mà người khiến cho nó lọt lưới là một nhân vật đã lâu chưa xuất hiện của chúng ta
“ Hoàng thẩm, dạo này thẩm vẫn khỏe chứ….” Tiểu thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mày thanh tú, mi mục như họa, rõ ràng mười phần mỹ thiếu niên lang, có lẽ vài năm sau nữa đứa trẻ này sẽ trổ mã xuất sắc không thua gì đế vương đi. Vân Tiếu Khuynh mỉm cười gật đầu, vươn tay ôn nhu sờ sờ mái tóc đen mềm của tiểu thiếu niên, nhẹ giọng nói : “ Phong nhi! Mẫu phi của con dạo này như thế nào rồi?” tiểu thiếu niên đạm cười : “ hoàng thẫm quan tâm, mẫu phi vẫn khỏe”
“ Phong nhi! Đừng tự áp lực mình nhiều quá, đôi khi phải tự thả lỏng mình biết không, đừng cố sức, có việc gì thì cứ tìm thất thúc, hắn sẽ giúp con…” Vân Tiếu Khuynh rót cho Hàn Phong cốc trà, thanh âm mềm nhẹ, khác hẳn lãnh đạm thường ngày, nếu mà Hàn Kỳ có ở đây nhất định sẽ ghen chết mất ^^
“ Hoàng thẩm, Phong nhi đã trưởng thành” Hàn Phong cười cười, đôi con ngươi trẻ thơ lấp lánh tựa tinh tú, rạng ngời triêu dương, Vân Tiếu Khuynh chợt nghĩ, đứa trẻ này càng trưởng thành lại càng giống Hàn Kỳ, nhất là nụ cười như ánh mắt trời ấy, quả thật khiến cho người khác thấy ấm lòng
“ Hoàng thẩm, ở trong cung có tin đồn thất thúc sẽ lập thêm sườn phi… tin này là thật sao?!” Hàn Phong e dè hỏi, nó nghe một số cung nữ đồn đãi như vậy cho nên cũng muốn xác nhận, nó không tin thất thúc yêu thương thất hoàng thẩm như vậy lại có ý định lập phi, chắc chắn là tin đồn thôi. Vân Tiếu Khuynh nghe Hàn Phong nói vậy, hàng mi thanh tú một thoáng nhăn lên, đạm mạc uống một ngụm trà, cười nhạt : “ chuyện này thì đâu có liên quan gì đến ta….”
Hàn Phong khó hiểu nhìn Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh lắc đầu cười khẽ, như mây bây gió đẩy, dịu dàng mà từ tốn : “ Phong nhi! Chuyện người lớn cứ để cho người lớn giải quyết, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, biết không?” Hàn Phong nghe thế gật đầu…
Trong khi Vân Tiếu Khuynh cùng Hàn Phong hàn huyên thì Hàn Kỳ hắn cũng đã về đến vương phủ, bước vào Tây Noãn các, câu đầu tiên nghe thấy chính là chuyện Hàn Phong nhắc đến lời đồn lập sườn phi, Hàn Kỳ một thoáng buồn bực, không ngờ việc này lại lọt đến tai nương tử một cách lãnh xẹt như vậy, nhưng là làm cho hắn tâm chết lặng chính là thanh âm lãnh đạm đến vô tình kia của nữ tử : ‘chuyện này không liên quan đến ta’
Không liên quan đến ta
Không liên quan đến ta….
Chỉ đơn giản mấy từ thôi mà hắn cảm thấy như mình bị đẩy xuống muôn trượng vực sâu thăm thẳm, không thấy đáy ….
Nương tử, chẳng lẽ việc ta lập sườn phi nàng không cảm thấy khó chịu dù một chút thôi sao? chẳng lẽ nàng chưa từng thích ta dù một chút ít nhỏ nhoi cũng không có sao?!
Cứ nghĩ rằng mình chỉ cần yên lặng bên cạnh làm bạn nàng, nàng không yêu mình cũng chẳng sao, nhưng là y hoàn toàn sai lầm, tình yêu thực sự khiến cho con người ta trở nên thật tham lam, cứ từng ngày từng ngày lại càng ham muốn nhiều hơn, không sao kiềm chế được….
Nương tử! phải làm sao nàng mới yêu ta bây giờ?
Nương tử! rốt cuộc nàng nói, nên làm như thế nào mới tốt đây???
“ Tiểu Họa, Hàn Kỳ hắn hôm nay còn chưa về sao?” Vân Tiếu Khuynh buông xuống mấy lọ dược, ngẩng đầu hỏi Tiểu Họa đứng gần đó. Tiểu Họa ấp a ấp úng không biết trả lời làm sao thì Tiểu Hồng lại lanh lợi xen vào : “ vương phi! vương gia đã về từ lúc chiều rồi nhưng không hiểu sao lại tự nhốt mình trong thư phòng không chịu bước ra nửa bước, lại nói hạ nhân đừng làm phiền vương phi, ngài ấy có chuyện cần giải quyết!”
Vân Tiếu Khuynh nhíu mi, một thoáng suy tư, lại nói : “ hắn đã dùng bữa tối chưa?!” Tiểu Họa đáp : “ dường như chưa”. Vân Tiếu Khuynh một thoáng thở dài, nam nhân này càng lớn càng trẻ con, trưởng thành rồi mà ngay cả bản thân cũng không biết chăm sóc mình, thật là kẻ ngốc.
“ Các ngươi về nghĩ đi, không cần theo ta…” Vân Tiếu Khuynh vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu động vật sau đó đưa cho Tiểu Họa rồi xoay mình ra khỏi Tây Noãn các, về hướng thư phòng tại Trung Uyển các. Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa nhìn nhau, nhún nhún vai rồi phần ai tự người đó về phòng của mình
Vừa bước vào phòng, mùi rượu đã phảng phất khắp nơi, Vân Tiếu Khuynh một thoáng nhăn mi, nàng thực sự rất ghét mùi rượu, mùi men say khiến cho nàng cảm giác bức bối đến khó chịu. Nam nhân này từ khi nào học xấu dùng rượu để giải sầu rồi?
Ngồi xuống bên cạnh hắn, Vân Tiếu Khuynh cứ yên lặng nhìn hắn, cũng không ngăn cản hắn uống rượu, bất giác không khí nặng nề đến khó thở
“ Nương tử! chẳng phải nàng không thích mùi rượu sao?” Hàn Kỳ cười cười
“ Ngươi không vui!” Vân Tiếu Khuynh như hỏi cũng là khẳng định, nhưng là vì cớ chi lại không vui? Cái này nàng không rõ, hốt nhiên vân tiếu khuynh cảm thấy nàng dường như thật thiếu hiểu biết về hắn, ít đến đáng thương
“ Đúng vậy! nương tử, vi phu thật sự là không vui nha….” Mỗ nam đã ngà ngà say, mặt mày đỏ ửng, càu nhàu càu nhàu bất mãn như một hài tử bị mất đi thứ đồ chơi mà mình yêu thích
“ Vì sao đâu?!” Vân Tiếu Khuynh thanh âm bất giác nhẹ nhu, vươn tay sờ nhẹ khuôn mặt của nam tử, quả thật xúc cảm cũng tốt như vậy…
“ Là do nương tử thôi….” Mỗ nam bất mãn, cộng thêm ai oán vô cùng
“ Do ta?!” Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc, nàng có làm gì đâu nha
“ Đúng vậy!” mỗ nam được một bước tiến một bước, vươn tay ôm lấy nữ tử, vùi đầu vào cổ nàng, làu bàu : “ nương tử lúc nào cũng vô tình đến như vậy!”
Hết chương 36