Thất hồn lạc phách bước trên đường, vô tình đụng trúng người khác, nam nhân kia đúng là rất ngốc, rõ ràng một bộ dạng anh tuấn lãnh khốc nhưng khi nhìn ta khóc chỉ biết sững người đứng đó, nhìn thấy ta cười tay chân luống cuống không biết làm sao, khi đó bỗng dưng cảm thấy nổi buồn dường như vơi đi một ít, cho nên không biết vì cớ gì buộc miệng, cầu hắn bồi ta uống rượu. Nam tử đó quả thật ngốc mà, cứng ngắc gật đầu đồng ý, bồi ta cả một buổi, im lặng nghe ta càu nhàu kể đoạn chuyện xưa giữa ta và huynh ấy, cho đến khi ta không còn ý thức được nữa….
Sáng hôm sau tỉnh lại, thấy mình nằm trong một khách điếm, nam tử kia đã đi từ lúc nào, ta cười khẽ, đúng là ngốc đầu gỗ, ta dung mạo không khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng tuyệt đối là tuyệt sắc chi tư, ấy vậy mà hắn không động tâm dù chỉ một chút, nếu hắn có ý đồ gì với ta, xem ra là ta chết chắc rồi…. khi ấy, ta chỉ cảm thấy hắn rất ngốc, rất thành thật…. cười cợt quay về vương phủ, nhưng là khi ấy ta không phát hiện, vô cớ nam tử anh tuấn lãnh khốc nhưng có chút ngây ngô kia, đột nhiên đọng lại chút hình bóng trong lòng, chỉ là rất mờ mờ rất ảo ảo…. khó có thể nhận biết…..
Huynh ấy cuối cùng cũng nhớ lại, nghe huynh ấy gọi hai tiếng ‘Yên nhi!’ Ta thật sự rất muốn khóc, dẫu thuyết phục bản thân buông xuống nhưng là vẫn thật sự luyến tiếc nha, tình đầu sơ khai trong lòng mỗi nữ tử, chẳng phải sâu sắc nhất sao? nhìn thấy hắn ánh mắt áy náy nhưng tuyệt không hối hận nhìn ta, ta hiểu, quyết định của mình không sai
Ba năm về trước, tình cảm huynh ấy dành cho ta vốn chỉ là thanh mai trúc mã, là hảo cảm, không phải thích, càng không phải yêu
Là ta ngộ nhận, là ta tự mình đa tình, trách được ai?
Thôi đi! Một hồi sơ luyến, đến cuối cùng chẳng qua là mây bay, nhân sinh còn lắm chuyện chờ ta đi làm, còn lắm nam nhân tốt mà, ta cần chi phải chấp nhất đâu. Ha hả! Hoa Tuyết Yên, thì ra bản thân của ngươi đôi khi cũng tự lừa mình như vậy nha, tâm trí cứ liên tục nói vậy, nhưng con tim lại liên tục cưỡng cầu, nếu không tại sao ngươi lại yêu cầu huynh ấy ôm ngươi một chút. Trong vòng tay ấm áp ấy, thật sự cứ muốn ở trong đó, rất quyến luyến, nhưng là…. Đó vĩnh viễn là điều không tưởng
Buông thôi! Thật sự buông xuống rồi, khoảnh khắc ta xoay người bước đi, là khi ấy, vĩnh viễn không quay đầu lại nhìn, ta biết từ rày về sau ta và huynh ấy, chỉ có thể là huynh muội, là thanh mai trúc mã, đơn thuần vậy thôi, nhưng là chẳng phải như vậy cũng không tệ sao??
Ta cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là chấm dứt, không ngờ một hôm tiểu a hoàng của nữ tử kia lại ời ta đến Tây Noãn các, ta không rõ rốt cuộc nữ tử kia có chuyện gì, hơn một tháng ta ở vương phủ, không chạm mắt dù chỉ một lần, bây giờ lại cố ý cho người đi mời?
Bước vào Tây Noãn các, thấy bạch y nữ tử lười nhác nằm đó, ta cũng không rõ nên cười hay nên khóc nữa, nữ tử này thật sự khiến cho người ta không sao chán ghét được, dù có bất cứ chuyện gì, tâm trạng có vồn vả xô bồ thế nào, chỉ cần yên lặng bên cạnh nữ tử này, bất giác lòng chùn lại, rất an bình, tự tại ung dung khiến cho người ta bất giác luyến lưu, không sao diễn tả được
Nàng ấy hỏi ta về thời thơ ấu của huynh ấy, thật sự lúc đó ta có chút tư tâm, ta vẫn hi vọng quá khứ giữa ta và huynh ấy, chỉ cần ta biết là được rồi, coi như là quà của bản thân ta đi, nhưng là nữ tử kia một câu nói, khiến cho ta không thể không kể, nàng nói : ‘ ta luyến tiếc….’
Rõ ràng là một người lãnh đạm nhưng khi nhắc đến huynh ấy, ánh mắt lại nhàn nhạt ấm áp
Rõ ràng vô tâm không phế, lại vì yêu mà dành tâm muốn biết hoàn toàn về người kia
Yêu??!! Một từ ấy sao mà kỳ lạ đến như thế……
Ta nhẹ giọng nói, từ từ nhắc lại từng chuyện một, đợi đến khi chuyện tất, nữ tử ấy lại nhẹ nhàng nói với ta như thế này
“ Hàn Kỳ ấy à… hắn chẳng qua chỉ là một tên ngốc thôi”
Ta không phục, huynh ấy tải giỏi như vậy sao trong mắt nữ tử này lại nói như thế, nhưng là câu nói tiếp theo của nàng ta thật sự khiến cho ta không thể thốt thành lời, dường như thanh âm đọng lại nơi cổ họng, cứng ngắc
“ Mệt mỏi cũng không than, đớn đau cũng không nói, cô đơn cũng chỉ biết lặng lẽ gậm nhấm một mình… đã chết lặng rồi….”
‘ Mệt mỏi sao? đớn đau? Cô đơn??’ Mấy từ này quả thật ta chưa từng nghĩ đến, mệt mỏi? với ta huynh ấy là nam nhân mạnh nhất thiên hạ, bách chiến bách thắng, tiếu dung luôn trên môi, cứ ngỡ huynh ấy là thần, rất giỏi, làm sao mệt mỏi? đớn đau sao? cô đơn… có lẽ đi, con người mà, sao lại không có những cảm xúc đó, là vì huynh ấy bình thường quá mạnh mẽ cho nên ta đã quên mất những cảm xúc tưởng chừng như đời thường ấy sao
Ngẩng đầu nhìn bạch y nữ tử này, ngưng mắt thật sâu, nàng cười nhìn ta, một nụ cười ôn nhu như nước, ấm áp tận đáy lòng, ta không nghĩ rằng, một nữ nhân lãnh đạm như nàng lại có nụ cười ôn nhuận như đóa hoa nở rộ trong tuyết đông giá rét vậy, nụ cười đó cho đến nhiều năm về sau ta vẫn không sao quên được, cái được gọi là nhất tiếu khuynh nhân thành nhị tiếu khuynh nhân quốc, quả thật cũng so ra kém tiếu dung nhu hòa này của bạch y nữ tử
Nữ tử ấy nói với ta rất nhiều điều, rất kì lạ, ta nghi hoặc, có cảm giác như là những lời trăn trối cuối cùng của nữ tử ấy vậy, ta lắc đầu cho qua, chắc là tại ta nghĩ nhiều thôi
Khi thất ca ca về, ta có chút buồn cười, rõ ràng ta đứng ngay bên cạnh huynh ấy, ấy vậy mà mãi cho đến khi nữ tử kia nhắc đến ta, huynh ấy mới chú ý đến, có lẽ dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có nữ tử kia ở đó, thì ánh mắt của huynh ấy vĩnh viễn không nhìn đến nơi khác được, ấy là… toàn tâm toàn ý, đúng không??
Ta cùng thất ca ca đi mua hoa quế cao, nhìn huynh ấy làm culy cho nữ tử kia, nhưng vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, một lần nữa ta cảm thấy, sự chọn lựa buông tay của mình, rất đúng đắn….
Trên đường đi, tình cờ gặp bóng dáng hắc y nhân quen thuộc, cho nên ta vội đuổi theo, lần đầu tiên trong đời, ta lại từ chối đi bên cạnh thất ca ca, khi ấy ta không nghĩ nhiều như vậy, sau này nghĩ lại, cảm thấy có chăng bản thân ta không biết từ lúc nào lại đi chú ý đến một nam nhân khác?
Cái tên ngốc hắc y nhân đó, võ công nhất định rất là cao, cho nên dù khinh công của ta không tệ, những vẫn không kịp bước theo, có chút thất vọng bước về Hoa phủ, cuộc sống của ta lại nhẹ nhàng trôi qua như mọi ngày, nhưng là vài hôm sau có tin về Lăng Hàn vương phủ, khiến cho ta không khỏi hoảng hốt giật mình, cho đến khi chạy đến nơi, nhìn thấy thất ca ca vẻ mặt tiều tụy, điêu linh tàn tạ, hốt nhiên lòng đau không sao tả xiết
Nguyên lai, tâm của ta còn vướng bận đến huynh ấy nhiều như vậy, bất giác đưa tay lên sờ ngực, rất đau nhưng là cũng không còn nhức nhối nhiều như lúc trước nữa, có lẽ thời gian qua đi, tâm ta đứng trươc huynh ấy, cũng sẽ không loạn nhịp nữa đâu….
Nghe nói thất vương phi không hiểu bệnh gì, lại ngủ suốt ba ngày ba đêm, thất ca ca giống như nổi điên tức giận, nhưng là nổi điên lên rồi thì sao, tất cả hóa thành chết lặng, ánh mắt hầu như tắt dần hi vọng ấy, quả thật rất đáng sợ, ta nghĩ đời này nhìn thấy huynh ấy một lần như vậy cũng đủ cho ta khắc sâu một thế. Ta nói cho huynh ấy những lời của bạch y nữ tử trước khi ra đi, nhìn mâu quang chợt lóe hi vọng, có chút xót xa
Văng vẳng nghe đâu thanh âm nhàn nhạt lãnh đạm nhưng pha chút ấm áp của nữ tử : “ Hàn Kỳ! chung quy là hắn rất tịch mịch…..”
Thật ra, dù huynh ấy có ai bên cạnh đi chẳng nữa, thì kết quả vẫn thật cô đơn thôi, bởi lẽ người huynh ấy cần, vĩnh viễn chỉ có nữ nhân lãnh đạm nhưng có nụ cười ôn nhu như nước kia….
Nữ tử trên giường đột nhiên tỉnh dậy, ta một thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là nhìn thấy huynh ấy ánh mắt lạnh như băng tàn khốc dùng ta như muốn bóp cổ nữ tử kia, ta chỉ còn biết trợn mắt kinh ngạc
Rõ ràng cùng một dung mạo, rõ ràng là một người sao mà khác xa đến thế, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, đầu óc của ta càng thêm mê hoặc, rốt cuộc bọn họ nói cái gì nha. Thất ca ca nổi giận bước ra ngoài, ta bước theo sau, rất muốn hỏi huynh ấy nhiều điều, nhưng là nhìn dung mạo nhiễm tẫn tang thương kia, lời muốn nói cứ ứ đọng ngay cổ họng, không thể hỏi, không thể nói thành lời được nữa….
Ở trong Hoa phủ, ta nghe nói rất nhiều điều về huynh ấy
Nghe huynh ấy tự nhốt mình trong thư phòng
Nghe huynh ấy đóng cửa từ chối tiếp khách
Nghe huynh ấy….. một đêm tóc nhiễm tẫn sương mai
Nhìn huynh ấy đầu gần nửa tóc bạc, ta bỗng dưng muốn khóc, khóc thay cho huynh ấy, vẻ mặt mệt mỏi không sao che dấu được, nhưng vẫn như lúc trước huynh ấy vẫn luôn tiếu dung trên môi, chỉ là sao nụ cười kia đắng chát quá vậy, cười mà còn khó coi hơn cả khóc, ta rất muốn nói, huynh ấy đừng cười, nếu mệt mỏi quá thì hãy khóc đi, nhưng là huynh ấy chỉ dịu dàng vuốt đầu ta mà nói : “ nàng ấy… chính là thích nhất nụ cười của ta….”
Thời gian mỗi lúc trôi đi, rất nhẹ nhàng, rất từ tốn….
Rất nhiều việc diễn ra, cũng có nhiều việc đổi thay
Ta vẫn làm bạn bên cạnh huynh ấy, nhưng là chỉ có ta biết, huynh ấy vẫn thường ngồi một mình dưới tán đào thụ trong Tây Noãn các, ngẩn ngơ tưởng niệm một người
Ta biết, huynh ấy vì ai mà luyện cầm, vì ai mà chăm sóc cho đàn cá chép trong hồ, vì ai mà cẩn thận chăm chút cho hồ bạch liên….Vì ai, mà mỗi khi đào hoa nở, lại bật cười chua chát….
Tóc đen ngày xưa nay nhiễm tẫn sương mai, nụ cười hăng hái ngày xưa hốt nhiên tịch mịch không thốt nên lời…. và mỗi ngày càng thêm lãnh khốc cứng rắn mà thôi
Ta hỏi : “ đã một năm rồi, huynh đã quên được người ấy chưa?”
Y đáp : “ chỉ là một năm thôi mà, làm sao quên cho được…..”
Hai năm sau, vẫn câu hỏi đó, rồi y cũng đáp như thế…..
Ừ! Chỉ là ba năm thôi mà, làm sao có thể quên được…. nhưng là huynh biết không, tình dù có đậm dù có sâu như thế nào, chỉ cần lòng chết, người thương không ở bên cạnh cũng sẽ dễ dàng quên đi con người chính là dễ dàng thói quen, dễ dàng quên lãng như thế, chỉ có huynh là không sao quên được thôi
Ba năm, ba năm ta thành công hoàn toàn không đau lòng vì huynh, ba năm khiến cho ta chấp nhận một hình bóng khác ngự trị trong lòng, hoàn toàn không còn luyến lưu huynh, chỉ đơn thuần xem huynh như tri kỷ, như bằng hữu…. nhưng là huynh, chỉ có huynh là cố chấp, không muốn buông lại càng không muốn quên….
‘ Có đáng sao?’ ta hỏi y như vậy, một tình yêu vô vọng, có khả năng cả đời chỉ có thể vô vọng ảo tưởng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào, đáng sao chứ?
Huynh ấy chỉ mỉm cười dịu dàng, đôi con ngươi một thoáng ôn tình tha thiết nhìn về phương xa : “ là vì nàng ấy, cho nên đáng giá….”
Phải mất bao lâu để yêu một người, mất bao lâu để hận một người, rồi lại mất bao lâu để nhớ, để quên một người?
Ta mười năm bên cạnh làm bạn huynh ấy, ba năm yêu luyến tương tư nhung nhớ, nhưng lại chỉ mất ba năm quên đi cảm giác yêu đương cháy bỏng đó
Huynh ấy mất vài tháng để yêu một người, nhưng lại dùng một đời tưởng niệm nhung nhớ người kia
Đến cuối cùng, ta vẫn chưa hiểu được, từ ‘yêu’ kia…. Rốt cuộc vĩ đại như thế nào?!
Đội vào mũ phượng, bước lên kiệu hoa, ta gã cho nam nhân mà mình thích….
Hắn chính là tên ngốc bồi ta uống rượu năm nào
Lần thứ hai gặp lại, ta lại bỏ qua hắn
Lần thứ ba tương ngộ, hắn lại là kẻ ám sát đương kim thánh thượng
Khi ấy, ta chỉ cảm thấy hắn không thể dễ dàng chết đi được, cho nên ta dùng điều kiện năm xưa đế vương hứa với ta để đổi lấy một mạng cho hắn
Hắn là sát thủ, có người bỏ tiền để cho hắn ám sát đế vương, cho nên chỉ cần hắn khai ra người bỏ tiền mua tổ chức sát thủ, đế vương đồng ý để lại mạng cho hắn
Nam nhân kia quả thật rất ngốc, đã sắp chết đến nơi nhưng vẫn cố chấp không khai, khi ấy hốt hoảng chẳng biết làm sao, ta chỉ biết khóc, tên ngốc đó lại luống cuống tay chân, nói ra đáp án. Xem đi, chẳng phải là rất ngốc sao, bị dùng hình không khai, ta chỉ rơi vào giọt nước mắt y lại khai ra người đứng sau vụ ám sát, xem ra nước mắt đôi khi cũng có lợi đấy chứ
Hắn đồng ý rời khỏi tổ chức sát thủ theo giúp ta, cùng ta đi ngao du giang hồ, rong chơi tứ hải, nhìn hắn tuy bên ngoài anh tuấn lãnh khốc nhưng tính tình thật thà ngốc hết chỗ nói, chỉ cần ta nói chuyện gì hắn điều nghe lời, điều dụng tâm ghi nhớ chiếu cố ta, nam nhân đó không nói nhiều, cũng chưa từng nói ba từ ấy với ta, nhưng là từng lời nói, từng cử chỉ, mỗi hành động nho nhỏ quan tâm điều khiến cho ta động lòng…
Như vậy…. nhiều năm qua đi, tâm của ta một lần nữa luân hãm…
Sau này, khi đã trở thành phu thê, ta hỏi hắn, từ khi nào đã thích ta, khi ấy hắn đỏ mặt trả lời : ‘ khi mà ta uống rượu làm phiền hắn một buổi, không biết vì cớ gì từ lần đó, hình bóng của ta cứ ám ảnh trong đầu hắn, không sao quên được’, ta bật cười, vô thức lệ ướt át nơi khóe mắt. Xem đi! Hắn đúng là rất ngốc không phải sao? nhưng là dù ngốc, cũng chỉ là tên ngốc của ta
“ Ngốc tử!” ta gọi hắn….
“ Ân…” hắn đáp
“ Ta yêu ngươi…..” ta nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn mà nói như vậy
Hắn ngưng mắt nhìn ta một lát sau, lại nói : “ nguyện đắc một người tâm, bạch thủ không phân li”
Nguyện đắc một người tâm
Bạch thủ không phân li
Còn hơn ba tiếng ‘ta yêu ngươi ấy’, câu nói này của hắn, đủ để ta nhớ một đời……
Thoáng chốc lại thêm hai năm qua đi, ta mang thai, làm mẹ, nhìn hài tử mỗi ngày mỗi lớn dần trong bụng, lòng nhè nhẹ hạnh phúc, nhìn nam nhân chân tay luống cuống, sợ ta có chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh, ta cười khẽ, nguyên lai hạnh phúc lúc nào cũng bên cạnh mình….
Nếu lúc trước ta cố chấp không buông tay, thì liệu giờ đây ta có được viên mãn như thế
Yêu! Có đôi khi là nắm lấy, bá đạo giữ chặt
Yêu! Cũng có khi là buông xuống, chúc phúc đối phương
Yêu! Cũng có thể là từ từ cảm nhận, từ từ đón lấy….
Năm năm trước, ta buông xuống
Ba năm trước, ta bắt lấy
Và bây giờ…. Ta cảm nhận, ta đón lấy….
Hết Phiên Ngoại