Hàn Kỳ chợt cười, thanh âm tràn đầy thỏa mãn, y ôm chặt lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng, tiếu dung sáng lạng, chói lọi triêu dương, đắc ý vô cùng
Nương tử! có lời này của nàng… Hàn Kỳ sinh kiếp này quả thật không uổng!
Lăng Quân Dao chợt im bặc, nhìn Vân Tiếu Khuynh…không thốt thành lời
Hai năm nhung nhớ, hai năm tưởng niệm, yêu thương chờ mong… tất cả hóa thành hư ảo
Vân Tiếu Khuynh chỉ cần một tiếu diện ma vương sao? hay lắm,…. Câu trả lời thật hay…. Ha hả… nguyên lai yêu của hắn chỉ là vô bổ, là tự mình đa tình thôi….
“ Bắt hắn, đừng để bị thương nàng…” y ra lệnh…. Thanh âm bất giác đầy chán chường….
Đám cao thủ nghe lệnh đế vương, đồng loạt vung kiếm về phía Hàn Kỳ, Vân Tiếu Khuynh lấy trong lòng vài quả cầu nho nhỏ, tung lên, tức thời một đám khói không biết từ đâu bao phủ khắp nơi, như một mê trận sương ảo, không ai thấy ai… sự việc diễn ra quá đột nhiên, mọi người một chốc sững sờ…
“ Hàn Kỳ! đi thôi…” Vân Tiếu Khuynh ra hiệu, Hàn Kỳ ngầm hiểu ý, một tay ôm lấy Vân Tiếu Khuynh, dùng tốc độ nhanh nhất của mình thoát ra khỏi đám sương mù,….
“ Mọi người đừng hoảng loạn, ngay lập tức tĩnh tâm, bắt lấy Lăng Hàn vương gia….” Một người trong đám cao thủ hô lớn….
“ Ly ca ca, huynh đi đâu vậy?!” Vân Tiểu Khuynh nhìn thấy Thanh Ly muốn đi, vội vàng hỏi, Thanh Ly đạm cười, y nói : “ ta không muốn để uội hối hận về sau”. Vân Tiểu Khuynh hiểu ý, buông tay nam nhân, nàng cười thảm…
Thanh Ly nhanh chóng tiến vào đám đông, lắc mình ra tay đả bại bớt đám võ lâm cao thủ….
Lăng Quân Dao cũng tiến vào trận đánh, y vung chưởng lực về phía Hàn Kỳ, Vân Tiếu Khuynh xoay người đứng trước mặt Hàn Kỳ, Lăng Quân Dao giật mình, thu lại chưởng lực, y nhìn nữ tử, một thoáng rối bời
“ Hai người chạy đi” Thanh Ly dùng chưởng pháp đẩy hai người về phía xa, quay lại đối phó Nam Vân đế, Hàn Kỳ cũng không rõ vì sao nam tử kia lại giúp mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhân cơ hội vẫn còn chút sức lực, ôm lấy Vân Tiếu Khuynh, chạy về phía trước….
“ Ngươi tại sao lại phản bội….” Lăng Quân Dao phẫn nộ nhìn Thanh Ly, Thanh Ly cười cợt , y nói : “ Nam Vân đế, người nói sai rồi, ta chưa từng trung thành với người, sao lại nói là phản bội được?”
“ Ngươi….!” Lăng Quân Dao lạnh lùng gằn từng tiếng, y ra sức đánh về phía Thanh Ly, không chút lưu tình, nói về võ công thì Thanh Ly quả thật thua Lăng Quân Dao một bậc, cho nên chưa đầy một cạnh giờ sau, Thanh Ly đã là tướng bại dưới tay Lăng Quân Dao. Lăng Quân Dao lạnh lùng đâm một kiếm về phía Thanh Ly, nhanh như chớp một bóng người lao ra trước mặt thanh ly, nữ tử ôm chặt lấy thanh y nam nhân, không thốt thành tiếng, Lăng Quân Dao nhìn nữ tử trước mặt, chợt nhớ lúc này nữ tử kia cũng là như vậy che chắn trước mặt Hàn Kỳ, y buông kiếm….
“ Chúng ta xem như chấm dứt giao dịch….” Lăng Quân Dao lạnh nhạt nói, sau đó nhảy lên lưng ngựa, cùng đám cao thủ võ lâm đuổi theo hướng đi của Hàn Kỳ….
“ Khụ.. khụ….!!” Thanh y nam tử cả người sức lực hầu như không còn, Nam Vân đế đó quả là chưởng lực mạnh như vũ bão, cả cơ thể của y giống như bị nghiền nát vậy
“ Ly ca ca… huynh không sao chứ?” Vân Tiểu Khuynh lo lắng hỏi
“ Khụ! Ta không sao… Khuynh nhi! Đừng khóc….” Thanh y nam tử gặng cười, vươn tay muốn lau đi nước mắt của nữ tử nhưng cái vươn tay giờ khắc này đây đối với nam tử này âu cũng là một chuyện khó. Vân Tiểu Khuynh run run chạm vào nam tử, thanh âm nức nở : “ huynh nhất định không được có chuyện gì… muội chỉ còn huynh, chỉ còn huynh mà thôi, Ly ca ca, huynh đã nói chúng ta cùng đi thăm mỹ cảnh thiên hạ, cùng tham gia vào giang hồ…. huynh đã hứa…”
“ Đúng vậy! ta đã hứa….” nam tử cười nhẹ, ta đã hứa cùng muội nhiều lắm, nhưng lại chưa thực sự mang lại hạnh phúc đến uội, lẽ ra nhiều năm trước ta không nên rời muội mà đi, nhẽ ra cứ như vậy ôm chặt lấy muội, có lẽ giờ khắc này đây chúng ta đã không như thế này rồi….
“ Ly ca ca… muội thực sự hối hận rồi, …” Vân Tiểu Khuynh nhẹ giọng nỉ non : “ chỉ cần huynh không sao, muội sẽ không yêu không oán ngài ấy nữa, chỉ cần huynh chỉ cần huynh mà thôi, Ly ca ca… huynh đừng bỏ muội….”
“ Khuynh nhi! Muội đã hứa… kiếp sau nhất định cho ta…” Thanh Ly mỉm cười dịu dàng, nam tử đôi con ngươi thâm tình như hải, thanh âm tràn đầy sủng nịnh
“ Đúng vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa,…. Đời đời kiếp kiếp Vân Tiểu Khuynh chỉ yêu một Thanh Ly mà thôi…” Vân Tiểu Khuynh thanh âm trở nên nghẹn ngào, muốn khóc cũng không khóc thành tiếng được nữa, chỉ là hai hàng nước mắt không tiếng động cứ thi nhau lặng lẽ rơi…
“ Vậy… ta an tâm….” Thanh Ly khe khẽ cười, y nói : “ Khuynh nhi! Đừng khóc…. Hãy sống thật vui vẻ, đừng đau lòng, dù ở nơi nào, bất cứ nơi đâu ta vẫn luôn chờ đợi muội…”
“ Chốn bỉ ngạn hoàng tuyền, hai bên bờ nở rộ hoa bỉ ngạn kia….. dù bao nhiêu lâu ta cũng sẽ đợi muội, cùng nhau uống vong xuyên thủy, cùng đầu thai luân hồi, bao nhiêu lâu bao nhiêu kiếp, cũng chỉ yêu muội mà thôi,…. được không?!”
“ Được… được mà, huynh nói điều được…..”
Thanh y nam tử, an tưởng tiếu dung, khẽ nhắm mắt, tay buông xuống, nét cười còn đọng lại….
Nữ tử ngồi bên cạnh, ôm chặt lấy nam tử, bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào, bi thương
Ly ca ca….
Ly ca ca…..
Huynh lúc nào cũng chỉ vì muội, nhưng muội lúc nào cũng phụ huynh! Sao huynh cứ luôn tốt với muội như vậy chứ
Ly ca ca….
Muội thực sự hối hận rồi…..
Nếu biết trước oán hận đổi lấy là mạng của huynh, muội tình nguyện không hận….
Thanh Ly … Thanh Ly….
Tám tuổi năm ấy gặp huynh, đẹp như một giấc mơ
Huynh lúc nào cũng ôn nhu mỉm cười nhìn muội, lúc nào cũng bảo vệ muội, khi ấy với muội, huynh là tất cả, ngày huynh ra đi…. Cũng giống như mặt trời trong muội chợt tắt
Nhìn thấy ngài ấy, nụ cười ấm áp bao dung nữ tư kia, nhìn ấy ngài ấy quan tâm săn sóc nữ tử kia muội hâm mộ, muội thầm mến, muội yêu thương… chính muội lại quên mất mặt trời của riêng mình…
Ly ca ca, có lẽ huynh nói đúng, thứ không chiếm được mới là thứ quý giá nhất, muội cố chấp không buông, cuối cùng khiến huynh bồi đáp tính mạng đi vào
Để rồi mất đi……
Mới hiểu, ai là người mình thực sự yêu nhất….
Huynh……….
Không phải là ngài ấy, không là thế thân của ngài ấy
Ngài ấy là chói lọi triêu dương, còn huynh ôn nhuận như ánh trăng kia
Muội… không cần mặt trời, muội chỉ cần mặt trăng là đủ rồi…
Muội chỉ cần huynh……là đủ rồi…..
Tại sao giờ khắc này muội mới nhận ra điều đó chứ…..??!!
Ly ca ca…..
Đau thương
Bất lực..
Khốn cùng……
Nhân sinh cứ hay đâm đầu vào những huyễn tưởng mê hoặc để rồi hối hận….
Khi ấy! thực sự đã muộn rồi……
Nếu như… nữ tử kia không cố chấp đến như vậy
Nếu như… nữ tử kia không chấp niệm sâu sắc đến như thế
Vậy thì… kết cục của bọn họ có như vậy không?!
Ai….!! Chỉ tiếc là thế gian này không có từ ‘nếu như’ kia
Cho nên….. chỉ còn có thể nuối tiếc suốt đời mà thôi….!!!
Lại nói đến hai nhân vật chính của chúng ta, sau khi được Thanh Ly giúp đỡ thoát ra khỏi đám cao thủ võ lâm cùng Lăng Quân Dao, cứ theo hướng tây mà tiến về phía trước, Hàn Kỳ nhờ có viên thuốc của Vân Tiếu Khuynh mà khôi phục ba phần công lực, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi làm sao ứng phó kịp nhiều lộ võ lâm cao thủ đến như vậy? khi Lăng Quân Dao cùng đám võ lâm cao thủ đuổi kịp thì Hàn Kỳ cùng Vân Tiếu Khuynh đã không còn lối để chạy nữa rồi, và bây giờ chính là tình trạng như thế này đây
Đại lục hùng vĩ nhất có ba đoạn thanh nhai, một là dãy Thanh La, hai là Thanh Sơn cùng Thanh Long. Trong đó thì dãy Thanh La cùng Thanh Sơn đã thuộc địa phận của Đông Li. Mà dãy Thanh Sơn hùng vĩ trong truyền thuyết lại rất đúng lúc ở tại Kỳ châu, và cũng thật đúng lúc nó lại là địa điểm tập trung các nhân vật của chúng ta
Hai người đứng chót vót trên đỉnh Thanh Sơn, cách chỉ vài bước chân là đám cao thủ cùng Nam Vân đế, không ai dám hành động lỗ mãng tiến lại gần….
“ Vân Tiếu Khuynh! Lại một lần nữa, chỉ cần nàng đồng ý theo ta, ta sẽ để lại mạng sống cho hắn…” Lăng Quân Dao không nhanh không chậm nói, nữ tử thường rất dễ mềm lòng, chỉ cần nàng theo y, y tin thời gian qua đi, nàng sẽ quên Hàn Kỳ, sẽ yêu thương y, nhưng là Nam Vân đế y tính lầm, Vân Tiếu Khuynh vốn không là nữ tử tầm thường, nữ nhân này rất đạm mạc, đạm mạc đến lãnh khốc, chưa từng mềm yếu với bất cứ ai ngoại trừ một Hàn Kỳ. Vân Tiếu Khuynh vẻ mặt vẫn như vậy lạnh nhạt, thanh âm không ra cảm xúc : “ Nam Vân đế, dù ngươi có hỏi bao nhiêu lần thì kết quả cũng như vậy mà thôi”
Hàn Kỳ bây giờ tình trạng nửa mê nửa tỉnh, cố độc đang phát tác, sắc mặt của y tái ngắt, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tay Vân Tiếu Khuynh, cả người hầu như dựa vào người nàng, thì ra nương tử của y cũng mạnh mẽ như vậy, không chỉ có y là nơi nương tựa cho nương tử dựa vào, mà thật ra nương tử cũng chính là người duy nhất khiến y an tâm dựa vào, phút giây sinh tử như thế này, có một nữ tử đứng ra trước mặt mình bảo vệ mình, Hàn Kỳ, y thừa nhận y cảm thấy thực sự vui vẻ, xưa nay chỉ có y bảo hộ người khác, chứ chưa từng có ai bảo hộ y, thật ra y cũng chỉ là con người mà thôi, dù là đáng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, dù là anh hùng cái thế đi chăng nữa, y vẫn cần người bảo hộ… cái cảm giác này thật sự không nói nên lời hạnh phúc
“ Vậy thì đừng trách ta độc ác…” Lăng Quân Dao cười lạnh, y vung tay ra hiệu cho vài cao thủ gần đó tiến lại gần chỗ Hàn Kỳ cùng Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hai ba nam nhân tiến lại gần, đôi con ngươi một thoáng lạnh như băng, bất giác cũng khiến cho vài hán tử giật mình, nếu không phải bọn họ thấy được nữ tử này không biết võ công, nếu không chắc chắn bọn họ cũng không dám ra tay, bởi lẽ mâu quang kia quá đổi đáng sợ, không phải là lạnh như băng tuyết, càng không là ánh nhìn sắc bén như ưng như báo, mà là một mảnh tiêu điều xơ xác, hoang vu mờ mịt, tất cả điều là…. vật chết…
“ Nam Vân đế! Ta đã nói, nam nhân của ta, nếu tử cũng là ta- Vân Tiếu Khuynh ra tay, chẳng lẽ ngươi không rõ….” Vân Tiếu Khuynh chợt cười, tiếu dung lạnh nhạt như có như không, Lăng Quân Dao chỉ còn biết trợn mặt ngây ngốc nhìn, lặp lại từng câu từng chữ, ý nghĩa trong câu nói của nữ tử này
Vân Tiếu Khuynh nhếch môi cười khẽ, nàng vươn tay đỡ lấy Hàn Kỳ, tay còn lại ôn nhu vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn, nàng nhẹ giọng lên tiếng : “ Hàn Kỳ! ngươi nói xem, nếu ta muốn ngươi chết, ngươi có hay không oán hận…”
Hàn Kỳ nửa mê nửa tỉnh, nhưng ý thức hãy còn tinh tường lắm, y cười cười, nhỏ giọng lên tiếng, nhưng thanh âm như vậy cũng đủ vào tai của mọi người nơi đây, y nói : “ chỉ cần là nương tử muốn! vi phu có thể làm được… tất cả”
“ Tốt lắm… như vậy mới ngoan thôi…” nữ tử khe khẽ cười, ôm chặt lấy nam tử, sau đó rướn người lên một chút, hôn nhẹ môi nam tử, rất nhẹ, rất nhẹ….. sau đó một cái chạm tay nho nhỏ, nam tử thân hình ngã về phía sau, rơi xuống đoạn thanh nhai
Sự việc diễn ra vô cùng bất ngờ, mọi người chỉ còn biết há hốc mồm kinh ngạc, trợn mắt nhìn nữ tử, bạch y nữ tử vẻ mặt vẫn như thế, từ đầu đến cuối, không tức giận cũng không hoảng hốt hay sợ hãi, nhất quán lãnh đạm, nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Quân Dao, tiếu dung trên môi, nhàn nhạt như là sương là khói, phiêu miễu, phiêu miễu như hai năm về trước, ngày y một thoáng liếc nhìn, liền khuynh một đời tình…
Lăng Quân Dao có chết y cũng chưa từng nghĩ nử tử kia sẽ tuyệt tình như vậy đẩy Hàn Kỳ xuống dưới vực, Thanh Sơn cho dù không cao như Thanh La nhưng cũng đủ sâu, đủ nguy hiểm người rơi xuống dưới đó, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng khó bề sống xót, huống chi Hàn Kỳ lại bị trúng cổ độc, thương nặng như vậy?! y hoàn toàn không đoán được, nữ tử kia là muốn làm gì…
“ Nam Vân đế….thế nào, tại sao lại không nói lời nào, chẳng phải ngươi hao tâm tổi sức như vậy cũng chỉ vì muốn mạng của hắn sao?” Vân Tiếu Khuynh cười nhẹ
Lăng Quân Dao lên tiếng : “ nàng…làm vậy là có ý gì?!”
“ Ha hả… ý gì đâu! Chẳng phải ta đã nói, nam nhân của ta dù có tử cũng là Vân Tiếu Khuynh ta sát sao! ngươi làm sao xứng giết hắn….” Vân Tiếu Khuynh không nhanh không chậm tiến về phía Lăng Quân Dao, vươn tay chạm vào ngực của y, động tác như là thân mật lắm vậy, Lăng Quân Dao bị hành động đột ngột thân thiết của Vân Tiếu Khuynh như là dọa đến, y đứng yên trân trối
Vân Tiếu Khuynh chợt cười, một nụ cười khuynh thành khuynh quốc, làm cho biết bao nhiêu nam nhân cam nguyện khom lưng quỳ gối, tiếu dung thanh lệ xuất trần yêu diễm như yêu nghiệt, câu hồn thế nhân……
“ Ngươi…”. Lăng Quân Dao trân trối nhìn nữ tử tiếu dung xinh đẹp, nhưng lại không biết tự khi nào dùng đoản đao sắc nhọn đâm vào ngực y, máu từ trong lồng ngực ứa ra, đỏ tươi, nhuộm thắm cả vạc áo, bàn tay trắng nõn xinh đẹp của nàng, cũng nhiễm đỏ, chói mắt vô cùng
“ Nhân sinh nếu như thế gian vấn ta có gì hối hận nhất, có chăng chính là hai năm về trước tình cờ cứu ngươi một mạng, bây giờ một mạng đổi lại một mạng, ta và ngươi ân oán quyết tuyệt, không ai nợ ai…..” Vân Tiếu Khuynh đạm cười
“ Ta đã nói, chỉ cần Vân Tiếu Khuynh ta còn sống thì không có ai có thể lấy tính mạng của hắn, nếu như hắn chết, thì Vân Tiếu Khuynh ta cũng không còn trên thế gian này…. ngươi khả hiểu?!” nữ tử ôn nhu cười, dịu dàng tựa mộc xuân phong, giống cánh đào hoa nở rộ bay lả lướt khắp nơi, thanh lệ tuyệt trần
Lăng Quân Dao trơ mắt nhìn nữ tử như một cánh bướm trắng, phiêu hốt xinh đẹp, ngã dần, ngã dần dưới đáy đoạn Thiên nhai, không thể nói được gì, càng không thể hành động được gì, hầu như mọi cơ quan trong y bị đình chỉ, không sao cử động được nữa
Thế gian này, kẻ lãnh khốc nhất, vô tình nhất, không phải là Lăng Hàn vương gia Hàn Kỳ, càng không phải là hắn Nam Vân đế Lăng Quân Dao, mà là bạch y nữ tử lãnh đạm như nước kia…
Quyết tuyệt, không chừa cho ai bất cứ con đường sống nào, lãnh huyết như vậy, kiêu ngạo như thế….. mới là nàng đương triều Đông Li thất vương phi…
Vân Tiếu Khuynh…
Vân Tiếu Khuynh…….
Sao nàng lại nhẫn tâm như vậy! nhìn người mình yêu tự tuẫn trước mặt mình, nổi ám ảnh này, phải mất bao lâu mới có thể quên đi
Tính toán hết cả, hơn thua hết cả, bày mưu tính kế, nước cờ phân định xong rồi, nhưng lại chưa tính đến con tim của mình…..
Vân Tiếu Khuynh, chiêu này của nàng đủ độc, vì nàng ta mới đánh chiếm Đông Li sớm hơn dự định, không ngờ kết cục là như vậy, rốt cuộc là ta đã mất đi, hay là có được?!
Thống nhất ngũ quốc, lí tưởng cả đời y, trở thành thiên cổ nhất đế là khát vọng của y, ấy vậy mà sự xuất hiện đột ngột của bạch y nữ tử khiến nó hoàn toàn đảo lộn
Nhìn nữ tử buông mình xuống đoạn thanh nhai, bỗng dưng Lăng Quân Dao cảm thấy mệt chết đi được, mệt vô cùng….
Có được thiên hạ rồi thì sao? cũng mất đi người mà mình yêu nhất
Thống nhất thiên hạ rồi thế nào? Có chăng cũng chỉ là cô độc một đời người….
Ước mơ, lí tưởng cả đời của y… hóa ra chẳng bằng tiếu dung ôn nhuận của người kia….
Lăng Quân Dao y chợt cười, cười nhẹ, rồi cười như điên, điên cuồng cười, máu tẩm ướt vạc áo của y, y nắm lấy đoản đao lôi ra khỏi ngực của mình, huyết văng khắp nơi, thân hình một thoáng lảo đảo, y nắm chặt lấy đoản đao, xoay người bước đi….
Bước chân nặng nề u uẩn, quanh thân bất chợt điêu linh không thể tả
Nam tử, lam bào cao quý, đôi con ngươi tràn đầy mỏi mệt, mi gian u uẩn tang thương, bi ai không thốt thành lời
Tuyết rơi nhẹ, rơi nhẹ, phủ lên bờ vai y, trắng muốt…
Huyết hòa cùng tuyết, đỏ cùng trắng, hòa quyện vào nhau, xinh đẹp vô cùng….
Là tịch mịch
Là bi thương
Hay là… trống rỗng, không thể diễn tả thành lời?!…
Tranh giành một đời, hốt nhiên nhận ra, thì ra mình có được… chẳng là gì cả…
Vẫn còn……..