“ Hàn Kỳ! ngươi sao rồi…” Vân Tiếu Khuynh khẽ lay nhẹ thân hình Hàn Kỳ, nhưng nam nhân giờ khắc này nằm bất động, không có chút cử động nho nhỏ nào, hơi thở cũng thật yếu nhược, Vân Tiếu Khuynh một thoáng run rẫy, lần đầu tiên nàng cảm thấy lo sợ như thế này
Hơn mười ngày trước, là nàng cố ý cho người ở dưới đoạn thanh nhai dùng dây leo đan thành một cái lưới không lồ mắc dưới nơi này, cho nên nàng mới tự tin đẩy hắn xuống, để tránh thoát truy kích của Nam Vân đế, nhưng điều nàng không lường trước được ấy là hắn lại trúng cổ độc, y thuật nàng chỉ biết sơ sơ, chứ còn cổ độc thì nàng không rõ, giờ khắc này giữa nơi hoang vắng như thế này, đi đâu mà tìm người giải cổ độc bây giờ?!
“ Hàn Kỳ! tỉnh tỉnh… Hàn Kỳ..” Vân Tiếu Khuynh khẽ gọi
“ Hàn Kỳ! không sao, đừng lo ta sẽ tìm người giải cổ độc giúp ngươi, ngươi nhất định, nhất định không sao….” Vân Tiếu Khuynh nhẹ giọng lẫm nhẫm….
Nàng cố hết sức mình dìu hắn, sức lực vốn không còn nhiều, nhưng vẫn cắn răng một tay ôm lấy vòng lưng của hắn, một tay nắm chặt lấy vạc áo của hắn, men theo hướng phía trước mà bước đi….
“ Hàn Kỳ… ngươi tỉnh được không, ngươi đừng làm cho ta sợ…” Vân Tiếu Khuynh liên tục nói, chỉ sợ hắn nhắm mắt, là vĩnh viễn không bao giờ mở ra được nữa, nỗi sợ hãi lấn chiếm cả người nàng, chưa bao giờ cảm xúc của nàng lại được bộc lộ nhiều đến như vậy, lo âu, phiền muộn, đau lòng, sợ hãi…. Mọi cảm xúc tưởng chừng như nàng chưa từng có lại xuất hiện lần lượt….
“ Nương… tử….” thanh âm khô khốc đứt quãng, Vân Tiếu Khuynh nghe được, một thoáng mừng rỡ, nàng nói : “ Hàn Kỳ! ngươi cảm thấy sao rồi!” Hàn Kỳ cố mở mắt nhìn Vân Tiếu Khuynh nhưng không được, mi mắt của y thực sự nặng : “ khụ…!!” Một hàng huyết đỏ sậm từ trong miệng y chảy ra, chói mắt vô cùng,…
“ Hàn Kỳ! ngươi hôm nay còn chưa nói ba từ đó với ta, ngươi nhất định không được ngủ, biết không?” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, thanh âm khàn khàn….
“ Ân, đã biết…..” Hàn Kỳ nhỏ giọng đáp
“ Hàn Kỳ….”
“ Ân”
“ Hàn Kỳ…”
“ Nương tử…. vi phu không sao thật mà, làm sao vi phu có thể bỏ lại nương tử một mình đâu”
“ Hàn Kỳ! chẳng phải ngươi muốn nghe ta nói ba từ ấy với ngươi sao?”
“ Đúng vậy, vi…phu,…. Rất muốn nghe…”
“ Chỉ cần ngươi nghe lời, đừng ngủ, ta nói cho ngươi nghe…. Được không?!”
“ Được mà… nương tử nói gì vi phu nghe đó….”
“ Hàn kỳ…..”
“ Hàn kỳ…….”
Chưa bao giờ Vân Tiếu Khuynh lại nói nhiều đến như vậy, dường như ngôn ngữ trong nhiều năm của nàng cũng không bằng một buổi hôm nay nàng nói cùng hắn, Vân Tiếu Khuynh không thể suy nghĩ được gì cả, chỉ liên tục nói, liên tục nói, chỉ sợ hắn không nghe thấy thanh âm của nàng, sẽ nhắm mắt,….
Bước đi mệt nhọc, bao nhiêu lần ngã xuống, bao nhiêu lần lại đứng lên, bạch y từ lâu đã vướng đầy bụi, đã nhiễm bao nhiêu huyết, xơ xác tiêu điều…
Đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp, đầy rẫy vết xước, vì bao nhiêu lần té ngã…
Đôi bàn chân nhỏ nhắn, đã đẫm máu cả rồi, đi quá nhiều…..
Bước đi như một bản năng, dìu lấy hắn, đưa hắn đi tìm người cứu trị… tất cả như một bản năng, không ý thức gì được nữa…
Cho đến khi cảnh vật trước mắt của nàng nhạt nhòa dần, khung cảnh như mơ như ảo… thấp thoáng như ẩn như hiện dung mạo ôn hòa của thanh y nam tử, Vân Tiếu Khuynh chợt mỉm cười, ngã khụy xuống đất, tuy nhiên tay vẫn còn nắm thật chặt tay của Hàn Kỳ, không sao tách rời ra được….
Những hạt tuyết trắng cứ rơi nhẹ, rơi nhẹ, vương vấn khắp nơi, phủ mờ một màu trắng tinh khôi khắp vạn dặm thiên địa
Mùa đông năm nay thực sự lạnh, lạnh đến tái tê, cái giá rét thấm lạnh tận xương, hàn tận cốt…
Cơn gió đông vô tình đi ngang qua, mang theo khí lãnh bao trùm …
Trời đã sáng
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu ánh sáng rất nhẹ, rất nhẹ…..
Ánh sáng nho nhỏ, len qua từng góc cạnh không gian, phản chiếu lên dung nhan của nam tử đang nằm trên giường
Hàng mi dài như cánh quạt nhỏ, khẽ nhắm nghiền, dường như bị chút ít ánh sáng kia làm phiền, mi mắt của y khẽ nhíu, mãi một lát sau, mới khẽ mở ra…
Nhắm lại rồi mở ra, rồi nhắm lại, mới thích ứng lại thứ ánh sáng nho nhỏ kia, Hàn Kỳ đưa mắt nhìn mọi cảnh vật xung quanh
Căn phòng đơn sơ nho nhỏ, mộc mạc thanh lịch….nơi này là đâu?
“ Nương tử?!” y khàn khàn lên tiếng, muốn ngồi dậy, nhưng sức lực dường như bị ai đó rút hết, mãi một lát sau y mới có thể gượng dậy, Hàn Kỳ chợt cười, không ngờ có một ngày y lại trở nên nông nỗi như thế này
“ Ngươi đã tỉnh rồi sao?” bỗng dưng một thanh âm vang lên, Hàn Kỳ ngẩng đầu, thấy một nam tử thanh sam, ôn hòa mỉm cười nhìn mình, Hàn Kỳ khẽ nheo mắt, một lát sau mới lên tiếng : “ là ngươi!” Đúng vậy! người này không phải ai khác chính là Lãnh Quyết Phong, vị tuyệt đại thần y nổi tiếng của chúng ta, lần này y đến Thanh Sơn để tìm Hỏa liên – một loại thảo dược quý hiếm, không ngờ lại gặp tình trạng thê thảm của hai vị cố nhân này, quả thật bọn họ rất là có duyên!
“ Nương tử của ta đâu?!” Hàn Kỳ vội hỏi, Lãnh Quyết Phong khẽ thở dài, y nói : “ Nhạn nhi, đang bồi Vân cô nương nói chuyện, ngươi đừng lo…” Hàn Kỳ nghe thế một thoáng buông tâm nhưng nhìn thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Lãnh Quyết Phong, Hàn Kỳ cảm thấy bất an vô cùng, y vội hỏi : “ ngươi có chuyện gì muốn nói sao?!”
Lãnh Quyết Phong chỉ còn biết than nhẹ, y nói : “ thất vương gia! Ngươi trúng cổ độc, tuy không phải nói là vô phương cứu chữa nhưng là cổ độc của ngươi đã thấm vào lục phủ ngũ tạng rồi, nếu không cứu ngay lập tức thì dù cho là thần tiên cứu thế cũng vô phương cứu chữa”
Hàn Kỳ một thoáng trầm mặc, mãi một lát sau y mới khó khăn thốt nên thành tiếng : “ cho nên….”
“ Không còn biện pháp nào kịp thời bằng cánh dời cổ độc trên người của ngươi vào người khác, rồi dùng thuốc áp chế, nếu không ngay lập tức cổ độc phát tác, mệnh vong….” Lãnh Quyết Phong cười khổ : “ người nhận cổ phải là người không có nội lực như vậy mới tránh cổ độc lan truyền nhanh chóng, và….. Vân cô nương….” Nói đến đây y không thể nói được gì nữa…
Hàn Kỳ một thoáng run rẫy, cố gắng khống chế mình bình tĩnh, nhưng thực sự sự tự chủ trong y lúc này đây hầu như không còn, y mịt mờ nhìn Lãnh Quyết Phong, như đợi phán quyết tử hình, Lãnh Quyết Phong nhẹ giọng than : “ thất vương gia, ngài yên tâm, tính mạng của Vân cô nương vô ưu, nhưng là chân của cô nương ấy…. e rằng cả đời cũng không thể đứng lên được…..”. Một phần là vì chịu sức ép quá nhiều, một phần là do cổ độc, quả thật y đã vô phương cứu chữa rồi…
“ Ngươi,… thật xin lỗi, có thể để,… cho ta một mình một lát….” Hàn Kỳ lên tiếng, mái tóc điểm bạc của y rũ xuống, che gần hết gương mặt, không thấy lắm biểu cảm trên dung nhan tuấn mỹ ấy, Lãnh Quyết Phong lắc đầu thở dài, xoay người bước đi, để lại Hàn Kỳ ngồi ngơ ngẩn trên giường, không nói nên lời tịch mịch, cô đơn…
Y vùi mặt mình vào đôi tay tràn đầy thương tích, đôi vai khẽ run rẫy, nghẹn ngào không thành lời….
Nương tử…. tại sao nàng lại ngốc như vậy chứ….
Nữ tử một thân tuyết trắng xiêm y không vướng chút khói lửa nhân gian, nàng yên tĩnh ngồi đó, dường như cả thiên địa như đọng lại trước thân hình bé nhỏ ấy, một đầu ngân phát mỹ lệ rũ xuống, xỏa lên đơi bờ vai gầy, ngũ quan đẹp như họa, chính giữa vầng tráng đỏ chói yêu diễm một đóa hồng liên, hàng chân mày cong cong thanh lệ tràn đầy phong tình, mũi cao kiêu hãnh, làn môi anh đào đỏ mọng, dung nhan mười phần yêu nghiệt nhưng tiếc thay sóng mắt lại quá ư lãnh đạm, tưởng chừng như là vô hỉ vô bi, lông mi thật dài, cũng trắng như tuyết, rũ xuống, che đi ánh nhìn lãnh đạm của nàng….
Khuynh quốc dung nhan, khí chất nội liễm, phương hoa tuyệt đại tựa đóa tuyết liên ngàn năm hé nở, nữ tử này chỉ an tĩnh ngồi đó, cũng đủ sức thu hút hàng vạn nhân thế…
“ Đến rồi sao còn không ra…” nữ tử thanh âm lãnh đạm, rất nhẹ rất nhẹ mang theo chút thở dài, khó có ai phát hiện ra, Hàn Kỳ từ từ bước lại gần, nữ tử ngồi đó cách y không xa, chỉ vài bước chân thôi, ấy vậy mà mỗi bước đi y như cảm thấy nói trôi qua cả ngàn vạn năm, như là lướt qua bao nhiêu đời người
Nữ tử vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ mặt vẫn như thế nhất quán lãnh đạm, tiếu dung trên môi như có như không…. Không có gì thay đổi cả, nhưng là nữ tử chỉ còn có thể ngồi đó, không bao giờ đứng lên được nữa, cái cảm giác này… cái suy nghĩ này khiến cho y đớn đau khôn cùng, không thể nói thành lời, có chăng bi ai nhất của thế gian này, đớn đau tận cùng của nhân thế này, cũng chỉ có vậy mà thôi
“ Nương tử!” y khe khẽ gọi….
“ Hàn Kỳ! từ khi nào ngươi lại chậm chạp như vậy…” nữ tử chợt cười khẽ, nhẹ nhàng như gió thổi, như áng mây trắng lơ lững trôi….
“ Nương tử… ta….” Y muốn nói rất nhiều, rất nhiều điều muốn thốt nên nhưng không hiểu vì cớ gì thanh âm lại không nói thành tiếng, tất cả như bị ứ đọng ngay lại cổ họng, cứng ngắc…
“ Đừng nói gì cả, Hàn Kỳ….” Vân Tiếu Khuynh nhợt nhạt cười : “ dùng đôi chân của ta đổi lấy tính mạng của ngươi, cái giá này thật sự rất đáng…”
Hàn Kỳ ngồi xuống bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, vươn tay chạm vào khuôn mặt của nàng, đầu ngón tay một thoáng run rẫy….
“ Nương tử…..!!” y chỉ còn biết thốt hai từ như vậy, thiên ngôn vạn ngữ đến cuối cùng cũng chỉ nói thành lời hai tiếng như vậy thôi…
“ Hàn Kỳ! còn nhớ ngày tương ngộ, ngươi một thân giá y, đỏ như huyết như đốt tẫn chúng sinh, yêu nghiệt vô cùng, nhưng không hiểu vì cớ gì nhìn thấy nụ cười sáng lạng triêu dương của ngươi, ta lại luôn cảm thấy… ngươi thật tịch mịch….
Nhìn thấy ngươi vẻ mặt tức giận nhưng lại không dám làm gì ta, nhìn thấy ngươi vô điều kiện bao dung ta, sủng nịnh ta… bất giác không biết vì cớ gì, cứ như vậy ghi nhớ hình bóng của ngươi rồi…
Nhưng ta chỉ là một linh hồn, vô tình đi vào thân xác của nữ tử kia, vô tình gặp được ngươi, vô tình được ngươi yêu… ta hiểu rõ không nên thích ngươi, không nên để ngươi vướng vào ta quá sâu, nhưng là ta làm không được, lần đầu tiên trên đời, ta cảm thấy luyến tiếc, luyến tiếc ngươi….
Nhưng là ta cứ như vậy đi rồi… ngươi khi đó chắc chắn đã rất đau đúng không? Một đêm tóc nhiễm tẫn sương mai, cái này cứ ngỡ chỉ là tưởng tượng của con người thôi, không ngờ ta lại gặp được nó, mà ngươi lại vì ta mà một đêm tóc bạc trắng…..” Vân Tiếu Khuynh vươn tay chạm nhẹ mái tóc của Hàn Kỳ, ánh mắt nhàn nhạt nhu tình, dịu dàng vô cùng
“ Nương tử…. nàng nhớ lại tất cả rồi ư…”. Hàn Kỳ cười khổ
“ Đúng vậy! nhớ lại tất cả rồi….” Vân Tiếu Khuynh nhẹ giọng đáp : “ có chăng là nhân họa đắc phúc?!”
“ Hàn Kỳ! từ lúc sơ ngộ cho đến bây giờ, ngươi chỉ luôn vì ta, lần này đây…. có thể vì ngươi làm được một chuyện, ta cảm thấy rất thỏa mãn… cho nên ngươi đừng dùng vẻ mặt bi ai như vậy nhìn ta, Hàn Kỳ mà ta biết, là nam nhân tự tin rạng ngời, tiếu dung trên môi rực rỡ như ánh dương quang, rất vô sỉ lại có chút lưu manh mặt dày…. Đôi lúc ngốc nghếch đến đáng yêu… nhưng là ta thích…”
“ Nương tử! ta yêu nàng….” Hàn Kỳ mỉm cười, thanh âm nhu tình tràn đầy sủng nịnh tiếu ý, chỉ có điều ánh mắt tràn đầy đau thương, khó thốt thành lời. Nương tử, một đời không thể đi lại, đau đớn này đến ta còn không chịu được huống chi là nàng, nhưng mà nàng lại như vậy vân đạm phong khinh nói với ta, nương tử….. nàng nói ta luôn vì nàng, nhưng thực ra, nàng lại là luôn vì ta ….
Nương tử! tình yêu của ta dành cho nàng chói chang rực rỡ tựa ánh mặt trời, thì tấm lòng của nàng dành cho ta lại ôn tồn nhẹ dịu như vầng trăng nhẹ dịu
Rất từ tốn, rất nhẹ nhàng….. rất …thâm trầm…!!
“ Ta biết…” Vân Tiếu Khuynh mỉm cười nhìn y….
Sao ta lại không hiểu, ngươi yêu ta có bao nhiêu sâu, bao nhiêu đậm, tình của chúng ta rốt cuộc như thế nào, chỉ là ngươi không nói, ta không nói, chúng ta điều tự hiểu thôi….
Y áp đầu của mình lên đầu gối của Vân Tiếu Khuynh, yên lặng không nói, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ cười, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của y…
“ Hàn Kỳ! ngươi là đang khóc sao…” Vân Tiếu Khuynh chợt hỏi
“ Không có….”
Đúng vậy… y không khóc, chỉ là nước trong mắt vô cớ trào ra thôi…
Một giọt nước mắt còn vương vấn nơi hàng mi…. nhẹ nhàng…. lăn dài trên má, rồi rơi nhẹ, thấm ướt vào vạc áo trắng muốt của nàng…..
Cả đời của y, binh nhung chiến mã, cả đời của y, tranh đấu khắp nơi….
Đã từng sinh tử bao nhiêu lần, đã từng sắp chết bao nhiêu lần, đã từng đớn đau bao nhiêu lần? y cũng không nhớ rõ, nhưng là y vẫn lạnh nhạt cười chống đỡ tất cả, chưa từng than đau, chưa từng than mệt, chưa từng rơi một giọt lệ…
Ấy vậy mà hai lần y rơi nước mắt, lại vì nữ tử bạch y lãnh đạm này……
Có chăng khi đứng trước nàng, y mới có thể buông mọi lớp vỏ cứng rắn y tạo ra, dở xuống mọi phòng bị chỉ còn lại là chính mình
Biết đau, biết mệt, biết than, biết khóc…..
Có lẽ trên thế gian này, chỉ một Vân Tiếu Khuynh mới khiến cho vị Lăng Hàn vương gia này lệ rơi như mưa
Có lẽ trên thế gian này cũng chỉ có một Vân Tiếu Khuynh mới khiến cho Hàn Kỳ để lộ vẻ bất lực mệt mỏi của mình….
Và….. cũng chỉ có một Hàn Kỳ, mới có thể khiến cho nữ tử lãnh đạm vô tâm vô tình kia để tâm nhiều đến như vậy
Hai người bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau … âu cũng là duyên là mệnh… cũng là chấp niệm sâu sắc cả thôi….
“ Nương tử…”
“ Ân….”
“ Nương tử”
“ Sao cơ?”
“ Nương tử…..”
“ Hàn Kỳ…!!”
“ Nương tử….. ta yêu nàng…. nhiều nhiều lắm…..”
“ Ta biết,…… ta điều biết…..”
“ Nương tử….. chúng ta về thôi…..”
“ ừ…tùy ngươi….”
“ Đông sẽ nhanh qua, xuân sẽ lại đến, đào hoa trong Tây Noãn lại nở rộ, khi ấy mỗi ngày vi phu cùng nương tử lại ngắm đào hoa….”
“ Mỗi buổi sáng ta lại bẻ một cành đào nho nhỏ tặng nàng….”
“ Xuân đi, hạ lại đến, sen trong hồ nở rộ…. vi phu bồi nương tử ngắm sen nở…”
“ Thu đến… lá phong sẽ lại rơi, khi ấy chúng ta cùng nhau ngồi dưới tán cây, gãy vài khúc….”
“ Đông lại về, vi phu lại tiếp tục làm ấm lô cho nương tử….”
“ Nương tử! nàng nói như vậy.. … có được không?!”
“ Ân! Rất tốt…..”
“ Chỉ cần có ngươi….. là tốt rồi……”
Hàn Kỳ! ba từ kia…. ta sẽ không nói với ngươi đâu…. Coi như là bí mật nho nhỏ trong ta, coi như là sự trừng phạt cho ngươi….
Nhưng là…..
Sinh tử khế thoát
Dữ tử thành tuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão
Tấm lòng của ta……. Ngươi hiểu mà….đúng không?!!!
Nãy vẫn chưa là kết thúc hoàn toàn………..