Nghĩ tới đây, hắn cười hì hì nói:- Được! Tôi sẽ chơi với cô, cùng cô nói chuyện địa lý sông núi, nói chuyện đại sự thiên hạ, chuyện quá khứ tương lai.
Cô nói xem cô thích kể chuyện nào?Hoa Cô khinh miệt nhìn hắn nói:- Hứ, ngươi nói như mình là học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân ý, chẳng qua cũng chỉ là một người nuôi ong thôi.
Ô ô ô, khoe khoang!Lý Ngư ngạc nhiên nói:- Nhưng ta thật sự biết việc này, chẳng lẽ cô không thích nghe?Hoa Cô nói:- Đương nhiên không thích nghe! Ta muốn nghe chuyện xưa, chuyện thần thoại xưa kia.Hắn ngẩn ngơ thầm nghĩ:- Nếu cô gái là nữ hoàng đế tương lai, sao có thể không hứng thú với những thứ đó, không phải nó là ba tuổi gặp lão sao? Nàng đã tám chín tuổi rồi, chẳng lẽ nữ hoàng đế tương lai không phải là nàng mà là tiểu muội mới ba tuổi kia? Nếu như vậy, có quan hệ tốt với nàng cũng là một con đường gần với nữ hoàng, không thể bỏ qua.Nghĩ đến đây, Lý Ngư cam đoan nói:- Chuyện thần thoại xưa? Ta biết nhiều đó… Ngưu Lang Chức Nữ này, Bảo Liên Đăng này, Bạch Xà truyền này, Nhị Lang thần phá núi cứu mẹ này, Tôn Đại thánh đại náo thiên cung, còn có chuyện về cái đuôi trọc của lão Lý, có rất nhiều!Hoa Cô nghe vậy hai mắt sáng lên, mũi đỏ bừng, chiếc miệng nhỏ há to làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng càng thêm ngọt ngào đáng yêu nói:- Oa! Nhiều như vậy, ta chưa từng được nghe bao giờ, ngươi đúng là khá hơn lão Quản rồi đó.Hoa Cô hưng phấn ôm lấy cánh tay Lý Ngư, một khắc sau cũng không buông ra.
Quản Bình Triều nhìn cảnh “hận là đã gặp muộn” này của hai người, không khỏi lắc đầu oán hận nói:- Ta sang núi bên kia chăm sóc bầy ong một chút, ngươi cứ ở đây, khi nào ta quay lại sẽ dậy ngươi cách “hoán vương”.Quản Bình Triều dứt lời, vung tay áo bỏ đi.Hoa Cô hưng phấn lôi kéo Lý Ngư ngồi xuống, đôi mắt trông mong nói:- Đến đây, ngươi kể cho ta nghe trước một chuyện Nhị Lang Thần phá núi cửu mẫu là thế nào đi!Lý Ngư cho rằng Hoa Cô là nữ hoàng tương lai, hoặc là tỷ tỷ của nữ hoàng tương lai mới cố y muốn ôm đùi nàng, một khi muốn sinh sống trong thế giới này thì cần có một chỗ dựa thật vững chắc, bản lĩnh nuôi ong thì cần gì vội, lập tức xốc lại tinh thần, kể chuyện xưa cho nàng nghe.Cùng lúc đó, trong một hào trạch phường Phú Qúy thành Lợi Châu, Hột Can Thừa Cơ đang chiêu đãi Dương Thiên Diệp.
Là một phú hào đứng đầu trong thành Lợi Châu, từ xưa tới này đều nghênh đón khách rất phong phú, chỉ cần sơ sẩy là có thể bại lộ thân phận của binh mình, theo lý mà nói thì Hột Can Thừa Cơ đang là khâm phạm thì không nên rêu rao như vậy.Nhưng Hột Can Thừa Cơ là kẻ có tài, gan cũng lớn, gã nuôi mấy ngàn bọn thổ phỉ tinh nhuệ trong núi, còn bản thân lại đóng giả làm một tên lừa đảo trong sòng bạc lớn nhất trong thành, ngoài ra còn có một chức quan trong thành Lợi Châu, có thể nói là thỏ khôn có ba hang.Tuy Hột Can Thừa Cơ bị một câu của Dương Thiên Diệp trực tiếp nói trúng tim nên mới nhún nhường nhưng với bản lĩnh của gã, sao có thể dễ dàng thần phục một nữ tử, cho dù nàng là một người của hoàng gia cao quý.
Hột Can Thừa Cơ tiết lộ thân phận cho nàng biết chưa chắc không có ý muốn tăng thêm lợi thế thị uy với nàng.Dương Thiên Diệp đương nhiên hiểu được dụng ý của Hột Can Thừa Cơ, đừng nhìn bộ dạng cực kỳ cung kính thuần phục này của gã mà nghĩ con ngựa hoang này dễ thuần phục.
Vì vậy Dương Thiên Diệp cũng phấn chấn lại tinh thần, vừa ngồi xuống đã dùng danh nghĩa khai tông trực tiếp nói:- Thừa Cơ tướng quân, ngươi có binh, ta có tiền! Ngươi có dũng, ta có mưu! Ta muốn bắt tay với ngươi khôi phục Đại Tùy, đưa ngươi làm người có công đầu trong khai quốc, ý ngươi thế nào?Hột Can Thừa Cơ nhìn như thô lỗ nhưng ánh mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt, trầm giọng đáp:- Ta có binh, tuy nhiên chỉ có vài ngàn! Ngươi có tiền, là bao nhiêu tiền? Ta có dũng là cái dũng của người thất phu, ngươi có mưu, không biết một cô nương như ngươi có thể có mưu lược gì để khôi phục Đại Tùy?- Muốn mưu thiên hạ Đại Đường, theo ngươi thì khi nào là thích hợp nhất?Hột Can Thừa Cơ nói:- Đương nhiên là sáu năm trước khi Lý Thế Dân trải qua chính biến Huyền Vũ môn, lúc vừa mới đoạt được đế vị.Dương Thiên Diệp tỏ ý tán dương gật đầu nói:- Lúc đó, dư đảng của Kiến Thành, Nguyên Cát còn nhiều, Lý Uyên lên ngôi một cách gượng ép, thiên hạ sơ định, lòng người chưa yên, bốn phía phiên trấn, bình hùng tướng mạnh, đúng là thời cơ tốt nhất.
Một khi có thể lật đổ trung tâm sẽ giống như rắn mất đầu, thiên hạ lâm vào cảnh tranh giành, nhưng Lý Hiếu Thường lại không nắm được cơ hội đó.Hột Can Thừa Cơ buồn bã nói:- Thừa Cơ cũng cho rằng đại tướng quân lựa chọn thời cơ rất đúng, đáng tiếc…Dương Thiên Diệp thản nhiên cười nói:- Cũng không có gì đáng tiếc cả, Lý Hiếu Thường là ai cơ chứ, chẳng qua chỉ là con trai của quận công Vạn An Lý Viên Thông.
Khi Viên Thông còn sống chẳng qua cũng chỉ là một đại thần của phụ hoàng ta mà thôi, Lý Hiếu Thường có tài đức gì mà cho là yra kêu gọi là có thể có được sự hưởng ứng của tứ phương?Ánh mắt Hột Can Thừa Cơ trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:- Công chúa điện hạ, nếu ngày đó là cô thì liệu có thể mạnh hơn Lý đại tướng quân không?Dương Thiên Diệp nói:- Lúc đó Đại Tùy ta mới bị diệt chín năm, chẳng lẽ lại không lay động được lòng người trong thiên hạ? Cộng thêm Lý Đường kế tiếp y bát của Đại Tùy ta nên đại thần trong triều vẫn còn nhiều người tận trung với Đại Tùy, những cựu thần này trước đó có thể chưa phản phụ hoàng ta, chỉ là phụ hoàng ta bị Vũ Văn Hóa Cập làm hại nên bất đắc dĩ phải quy thuận nghịch tặc mà thôi, ngươi cho là bọn họ muốn đối nghịch với bản công chúa?.