Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Ta phát hiện, chỉ cần bên người Lãnh Vũ tựa hồ sẽ ngủ rất ngon. Đáng tiếc chính là giấc ngủ này không kéo dài lâu, một vài vị khách không mời mà đến khiến ta cả người chấn động, lập tức bừng tỉnh, thật sự không cách nào sửa, đây đã là phản xạ có điều kiện. Lãnh Vũ bị ta đánh thức, hắn khó hiểu nhìn ta, ta ra ý bảo hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Xem chừng công lực Lãnh Vũ cách tuyệt đại cao thủ một khoảng không nhỏ, xa xa trong rừng nhiều tiếng vang mất tự nhiên như vậy hắn cũng không cảm nhận được? Ta cân nhắc một chút, ít nhất hai mươi người đã vây quanh nơi này, hẳn muốn chúng ta chạy không thoát.

Ta trước cấp Lãnh Vũ một khỏa dược, sau đó vô thanh vô tức đứng dậy, ở lư hương trên bàn đốt lên ba cây vô vị hương được ta gọi “lôi đạt”. Hương này người hiện đại nghe tên sẽ biết nó có tác dụng gì, không như những cổ nhân. Thời điểm ta chế ra hương, hai vị sư phó hoàn toàn không biết vì sao gọi “lôi đạt”, rõ ràng cùng lôi điện không có điểm gì giống nhau. Ta chỉ dùng chỗ tốt theo cái tối tượng hình giải thích, chính là thứ này hiệu quả cùng lôi điện như nhau. Vì phòng ngừa phân lượng không đủ, ta cố ý châm đến ba cây, thật hiếm có được đại thủ bút thế này! Hết thảy chuẩn bị tốt, ta lui thân mình tránh dưới mặt bàn, chuẩn bị xem kịch vui.

Lúc đầu, đám kia bước vào đều sinh long hoạt hổ, khiến Lãnh Vũ chống đỡ hết sức, trên lưng còn bị thương không nhẹ. Chờ đến thời điểm sau đó, hiệu quả lôi đạt hoàn toàn phát huy, cả một nhóm người trước hy sinh người sau tiếp bước lần lượt ngã xuống. Khi ta đến kiểm tra, bọn chúng đều tự sát, thật là những sát thủ dũng cảm quên mình!

Đem thi thể đi giải quyết, ta cỡi áo Lãnh Vũ giúp hắn thượng dược, một bên vuốt ve da thịt trắng mịn của hắn, một bên miệng không ngăn được nói: “Ngươi làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức vậy? Như thế nào có nhiều người đuổi giết ngươi? Có phải hay không ngươi cưỡng gian lão bà của Ám Bảo bảo chủ?”

“Câm miệng!” Thanh âm hắn không biết phẫn nộ hay chứa nhiều bất đắc dĩ.

“Hung như vậy làm gì! Đối ân nhân cứu mạng không thể như thế!” Ta nơi miệng vết thương dùng lực xoa bóp, dẫn tới hắn phát ra một tiếng kêu rên, thanh âm gợi cảm dễ nghe. Ta nghe xong nhịn không được lại muốn nghe tiếp, vì thế xoa bóp thêm một chút. Hắn lần này không lên tiếng, chính là quay đầu nhìn trừng ta. Ta sờ sờ mũi cười gượng, ngoan ngoãn giúp hắn băng bó, vội nói sang chuyện khác: “Lần này ngươi tính thế nào hồi báo ta? Tính ra ta đã hai lần cứu ngươi!”

“Ngươi muốn ta hồi báo thế nào?” Hắn đột nhiên nói một câu hoàn chỉnh, khiến ta thực sửng sốt.

Ngay sau đó, ta bổ nhào vào người hắn, làm nũng cọ cọ trong ngực, nói: “A nha nha! Ta hảo cảm động nha! Lãnh Vũ cư nhiên cùng ta vượt qua năm chữ! Đây không phải đại biểu chúng ta trong lúc đó tình cảm có tiến bộ rất lớn sao?”

“Ngươi không cần hồi báo?” Thanh âm hắn so với vừa rồi lạnh hơn một chút.

Ta nhanh thu hồi chuyển biến nói: “Vì phòng ngừa Lãnh Vũ khi không nhận sự trợ giúp của ta thấy ái ngại, ảnh hưởng tốc độ chuyển biến nơi miệng vết thương, ta quyết định ngươi phải hộ tống ta tới kinh thành, mới có thể hồi đủ.”

Lãnh Vũ gật gật đầu, ngã vào giường ngủ tiếp. Ta ngược lại không ngủ, đường đến kinh thành ngày càng gần, tâm tình càng bất an không yên, chẳng lẽ đây chính là “cận hương tình khiếp” [1] trong truyền thuyết? Ta nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, leo lên cây, ngắm nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghĩ đến một người cũng đồng dạng như vậy, lòng bỗng kích động lại phiền não không thôi. Ta nên làm gì? Nếu ta đối hắn chỉ có thể như ánh trắng kia xa xa ngắm nhìn, ta tình nguyện không cần đôi mắt này, khát vọng thấy được nhưng không chiếm được hội sẽ đem người ta bức phát điên mất! Mà phụ hoàng chỉ sợ không cách nào biết! Hắn không biết ta thương hắn nhiều như thế nào, cũng không biết ta nghĩ đến hắn nhiều bao nhiêu, mỗi lần nghĩ đến tâm liền quặn đau!

Ta dựa đầu vào thân cây, đột nhiên cảm thấy hảo tịch mịch, trong lòng dù thống khổ cũng chỉ có thể một mình thừa nhận, phân ái luyến này ngay cả tìm một người để nói ta cũng không thể có, đành lặng giấu kín.

Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì?”

Ta cả kinh, sau đó nhợt nhã cười: “Lãnh Vũ ngươi lo lắng cho ta à? Ta chỉ biết Lãnh Vũ đối ta có cảm tình, dù sao thập niên tu đắc đồng thuyền bộ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên [2]. Chúng ta đồng sàng cộng chẩm đã hai lần. Nhưng, Lãnh Vũ biểu đạt quan tâm đối ta rõ ràng vậy thật khiến ta thụ sủng nhược kinh a!”

Ta còn chưa nói xong Lãnh Vũ đã bước về phòng. Ta đối hắn cư nhiên không chút dè chừng, này không biết có phải chuyện tốt! Bất quá, ta cảm giác hắn sẽ không thương tổn ta, nam nhân này tuy lạnh lùng nhưng cảm giác rất an toàn!



[1] Đây là một bài thơ của Lý Tần có tên là Độ Hán Giang (Qua sông Hán):

Lĩnh ngoại âm thư tuyệt

Kinh Đông phục lập Xuân

Cận hương tình cánh khiếp

Bất cảm vấn lai nhân!

Dịch nghĩa:

Tin thư ngoài lĩnh dứt

Đông hết Xuân lại sang

Gần quê càng kinh khiếp

Chẳng dám hỏi người làng!

[2] Thập niên tu đắc đồng thuyền bộ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên: mười năm tu luyện ngồi chung một thuyền, trăm năm tu luyện ngủ chung một giường

Câu này nguyên bản là “Bách thế tu lai đồng thuyền độ, thiên thế tu lai cộng chẩm miên” trích trong Cổ Huấn điều thứ 194, nghĩa là: trăm kiếp tu được ngồi chung thuyền, nghìn đời tu được gối chung giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui