Tại Nhà Hàng WORLD
Một người đàn ông khoản 50 tuổi khuôn mặt sợ hãi xen lẫn chút buồn bã giọng cầu xin :
Chủ Tịch Lý anh có thể cứu lấy công ty của tôi đc ko ??? Anh muốn gì tôi cũng cho anh cả...
Ông còn thứ gì để cho tôi, ko lẽ là bây giờ tôi muốn cô con gái nuôi TRIỆU LỆ DĨNH của ông, ông cũng cho. *anh nhìn ông ta cười nhạt nhìn ông ta bằng đôi mắt sắc bén, từ miệng phun ra những lời nói lạnh lùng*
Nếu cậu có thể cứu lấy công ty của tôi thì tôi chấp nhận. *nhìn anh*
Được mai 8h tôi sẽ đến rước cô con gái của ông. *cười khinh rồi bỏ đi*
TẠI TRIỆU GIA
Triệu phu nhân khuôn mặt đầy nước mắt hét lên :
Triệu Nghi sao ông có thể đối xử với Lệ Dĩnh như vậy.
Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, tôi nghĩ tới lúc nó nên trả ơn nui dưỡng của TRIỆU GIA dành cho nó rồi. *cười nhạt đôi mắt gian xảo nhìn về phía phòng Lệ Dĩnh*
Chẳng lẽ ông nuôi nó đều là để lợi dụng... *khóc*
Đúng vậy... nó chỉ là đứa mồ côi thôi!!!
Ko may Lệ Dĩnh rời khỏi phòng và đag đi xuống cầu thang thì nghe đc những lời đó... trong lòng như có ngàn mũi dao đâm vào.
Ba mẹ... hai người đang nói gì *khuôn mặt ngây thơ nhẹ nhàng hỏi*
Lệ Dĩnh bây giờ chỉ có con mới có thể cứu lấy công ty Triệu Gia thôi.
Ba ý là sao ???
Ta đã đồng ý gả con cho LÝ DỊCH PHONG rồi *nhìn Lệ Dĩnh đôi môi khẽ cong*
Người nói dối con phải ko *từng giọt lệ rơi xuống*
Ba không nói dối ngày mai 8h xe sẽ tới rước con đi về LÝ GIA.
Ba mẹ ko còn thương con???
Ba nhận nuôi con chỉ vì lúc nhỏ con xinh đẹp lại thông minh sau này sẽ giúp ích cho ta.
Người lợi dụng con???
Đúng vậy... con mau ik nghỉ sớm ik.
Nghe những câu nói đó thì Lệ Dĩnh ngã xuống đất, nền rạch lạnh lẽo trong lòng cô cũng như có ngàn mũi dao đâm vào tim.
Triệu Nghi... ông thật là quá ác... *Triệu phu nhân hét lên rồi từ từ đỡ Lệ Dĩnh lên phòng* Lệ Dĩnh.... * Triệu phu nhân đau lòng nhìn con gái mà nước mắt cứ rơi.