Tiểu Dược Thê


A Ân sau đấy đem việc này kể với Trầm Trường Đường, hắn cũng không nghĩ tới Tô gia đại công tử cùng tam công tử sẽ si mê hạch điêu.
Hắn nói: “Tam biểu đệ rất ham nữ sắc.”
Nói xong hắn lại từ âm trầm: “Nữ nhân của biểu ca cũng dám mơ tưởng, ăn gan báo rồi.” Nàng nghe vậy cảm thấy thật dở khóc dở cười, tỏ vẹ giận dỗi: “Mơ tưởng cái gì, bởi vì ta mà muội muội hắn bây giờ còn đang ở Vĩnh Châu đấy, hắn ghét ta còn không kịp nữa là, lại còn mơ tưởng gì chứ, nhưng quả thật hai người họ đối với hạch điêu rất lưu tâm, mỗi lần đều thỉnh giáo những vấn đề rất liên quan, cũng không giống như là giả vờ.”
Đây mới là chỗ khiến nàng khó hiểu nhất.
Tô gia đại công tử cùng tam công tử nếu như nói có mưu đồ khác nàng còn có thể hiểu được, hai người bọn họ nhất định là muốn mượn hạch điêu để trả thù.

Thế nhưng bọn họ lại không những rất chuyên tâm, so với đám hạch điêu kỹ giả ở Thanh Huy lâu của nàng còn chăm chỉ hơn.
Nàng đối với loại người tự nhiên chăm chỉ này thực không có cách.
Nàng rất có hảo cảm với những người chăm chỉ, thế cho nên đối với chuyện xung đột với Nguyệt Minh huyện chủ cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Một ngày nọ nàng như thường lệ ở Thanh Huy lâu giảng bài, sau khi buổi giảng bài kết thúc nàng liền có người hỏi nàng quan hệ của nàng với Tô gia là như thế nào.
Nàng vừa nghe hỏi liền không khỏi ngẩn ra.
Hạch điêu kỹ giả hỏi rằng: “Chuyện là, Ân cô nương không phải là muốn vào Tô gia chứ? Nếu có thể trở thành tức phụ Tô gia, Ân cô nương cũng được tính là nửa quan gia rồi.

Chúng ta nghe Ân cô nương giảng đã lâu, rất có thu hoạch, cũng tự đáy lòng mong cô nương có thể gả tới nhà tốt.

Đến lúc đó chúng ta nhất định cấp cô nượng một phần đại lễ.”
A Ân biết bọn họ không có ác ý, bởi vậy nghe xong cũng không để trong lòng, lắc đầu nói: “Không có chuyện này, ta chỉ đến đấy giảng bài thôi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng lại nhận được thiệp mời của Tô gia.
Nàng lúc này thấy cũng đã quen, liền lập tức thu dọn khí cụ lên xe ngựa đi tới Tô gia.

Cách ngày đầu tiên tới giảng bài, tới nay đã được một tháng, nàng hiện tại đã quen thuộc từ lâu.

Tô tam lang trông thì ngả ngớn nhưng không ngờ tới ở phương diện hạch điêu rất có thiên phú, chưa tới một tháng hạch điêu La Hán hắn điêu đã đạt được tám phần.
Sắp tới tối, nàng liền cáo từ.
Vừa rời khỏi đại sảnh liền nhìn thấy Tô tổng quản từ ngoài đi tới hướng nàng hành lễ, nói: “Ân cô nương, lão gia cho mời cô nương.”
Trong lòng nàng nhẹ sững, chỉ một lát liền khôi phục, liền gật đầu theo Tô tổng quản tới chính sảnh.

Chính sảnh ngoại trừ Tô tướng quân còn có năm vị công tử Tô gia, còn có thêm cả nha hoàn nô bộc, tổng cộng cũng hơn mười người.
Chiến trận lớn như vậy khiến nàng lập tức cảnh giác.
Nàng hướng Tô tướng quân thi lễ.
Tô tướng quân lại một phen hàn huyên cùng này, đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, thầm phỏng đoán ý tứ trong lời nói của ông.
Chợt Tô tướng quân nói đến: “Năm đứa khuyển tử nhà ta đến nay vẫn chưa có hôn phối, mà cô nương cũng chưa từng kết hôn.”
Âm điệu của ông kéo dài
Trong lòng nàng khễ động, chẳng lẽ Tô tướng quân đây là muốn làm mai? Lúc này liền bình tĩnh đáp: “Dân nữ là đông gia Thanh Huy lâu, xuất môn tại ngoại, khó tránh khỏi sẽ bị nhàn ngôn phỉ ngữ.

Đa tạ tướng quân qua tâm, dân nữ cũng quen rồi, cũng không quan trọng chuyện này lắm.”
Tô tướng quân thở dài: “Ngươi không để trong lòng, nhưng lại có người để trong lòng.

Ngươi dù sao cũng là một cô nương, chuyện bị nhàn ngôn phỉ ngữ nói cho cùng sau này cũng sẽ bất lợi với ngươi.

Mà chuyện lần này cũng là do hai nhi tử của ta gây nên, lão phu trong lòng hổ thẹn.

Đoạn thời gian này, cũng nhờ có ngươi giảng bài, hai đứa nó cũng nhờ có hạch điêu mà tu thân dưỡng tính, ít ra ngoài lêu lổng gây chuyện.”
Sắc mặt Tô đại công tử cùng tam công tử ngượng ngùng, cả hai đều cúi đầu không nói tiếng nào.
Tô tướng quân lại nói: “Nguyệt Minh hiện tại đang ở Vĩnh Châu dưỡng bệnh, bên cạnh ta cũng thiếu một nữ nhi bồi cạnh ta, ta thu ngươi làm nghĩa nữ, từ nay khuyển tử cũng có thể quang minh chính đại thỉnh ngươi tới đây giảng bài, cũng sẽ không còn lời nhàn ngôn phỉ ngữ nào nữa.”
“Nghĩa nữ?”
Tô tướng quân gật đầu: “Đúng vậy, ngươi nếu nguyện ý, chúng ta liền chọn một ngày lành, mở yến tiệc để tuyên bố.

Có ngươi làm gương, Nguyệt Minh sau này cũng sẽ học được cách thu liễm tính tình, nữ nhi này của ta, thực khiến ta đau đầu.”
Nói rồi Tô tướng quân lai bắt đầu nói tới khuyết điểm của nhi nữ, một bộ như trách mắng, căn bản không xem nàng như người ngoài, trong giọng nói rất thân thiết, tựa như nàng đã đáp ứng làm nghĩa nữ của ông.
“Đa tạ ý tốt của tướng quân, có thể cho ta trở về suy nghĩ một chút?”
“Đây là đại sự, quả thực nên suy nghĩ một chút, không cần vội.” Lúc này Tô tướng quân đối với A Ân sinh ra vài phần hảo cảm, nếu người bình thường gặp phải chuyện tốt từ trên trời rơi xuống liền sợ là đã vui mừng đáp ứng từ lâu rồi.

Nàng lại còn có thể bình tĩnh như vậy, có thể thấy được là một người không thích nịnh nọt.
A Ân sau khi hồi phủ đêm đã chìm sâu, đi vào mật đạo thông tới hầu phủ.

Nàng đem chuyện hôm nay nói với hắn, sau đó hỏi: “Đây chính là ý tư của mẫu thân chàng sao?”
Để tránh hiềm nghi, Tô tướng quân trực tiếp thu nhận nàng làm nghĩa nữ, như vậy, rõ ràng là muốn nâng cao thân phận của nàng.

Nhân tình này, nếu là do nhà hắn, nàng nguyện ý nhận.

Nhưng nếu không phải, chỉ là ý nghĩ nóng máu nhất thời của Tô tướng quân, hoặc là ý nghĩ của mấy vị công tử Tô gia nàng kiên quyết không nhận.
Cái gì cũng có thể nhận, chỉ có nhân tình là không.
Hắn lại có chút giật mình, một lúc sau mới nói: “Nàng có thể nhận lời.”
Nàng hiểu rõ, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, không ngờ tới mẫu thân hắn lại có thể làm được đến vậy.

Nghĩa nữ của Tô tướng quân, Trầm phu nhân là rất có thành ý.

Nàng đáp: “Được, ta mấy ngày nữa liền hồi đáp Tô tướng quân.”
Mấy ngày sau nàng đi tới Tô phủ.

Tô tướng quân lúc này mời người tới chọn ngày hoàng đạo, vừa hay ngày tốt cách không xa, là đầu tháng tám, còn ba ngày nữa.

Cùng ngày, Tô tướng quân phát thiệp mời, mời chí thân hảo hữu, đồng liêu trong triều đến, cùng chứng kiến việc nhận nghĩa nữ.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đông gia Ân thị Thanh Huy lâu, vị hạch điêu kỹ giả tới từ Thượng Quan gia, biến hóa nhanh chóng trở thành nghĩa nữ của Tô tướng quân, lần thứ hai gợi lên sóng gió ở Vĩnh Bình.
Có thân phận nghĩa nữ này, mấy loại lời đồn đãi có quan hệ với Tô gia công tử trước đây từ từ biến mất.
Khương Tuyền vì vậy cũng rất vui vẻ: “Tỷ tỷ, làm nghĩa nữ của Tô tướng quân, liền coi như là quý nữ Vĩnh Bình rồi, thân phận thật to hơn trước đây bao nhiêu.” Nàng nghẹo đầu, không chắc chắn lắm: “Thân phận như vậy, cùng hầu gia xứng đôi chưa?”
Nàng nói: “Xứng hay không xứng cũng không phải do thân phận định đoạt.”
Khương Tuyền giật mình: “Vậy cái gì mới là định đoạt?”
Nàng nghiêng đầu.
Chỗ ngồi này ở trạch để phong cảnh thật đẹp, nàng ngồi ở trong lầu các sân viện này có thể nhìn thấy được cung thành nơi xa nguy nga hào hùng.

Ánh trăng sáng ngời bao phủ xuống chạm vào cung đinh, nhuộm một tầng sáng chói không thể với tới.
Nàng nói: “Gia thế, thân phận, một ngày nào đó có thể từ trên trời rơi xuống, cũng không bằng tình yêu của đối phương.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui