“A Tuyền!”
A Ân ngồi bật dậy, sau lưng áo sớm đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, tùy ý vắt một cái liền có thể chảy nước ra.
Nàng chậm rãi ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, bày biên trong phòng quen thuộc đến thế, là sương phòng của nàng, bày biên trong phòng quen thuộc đến thế.
Nàng lại mơ thấy ác mộng hết sức đáng sợ.
Lúc này tỉnh lại ngược lại có cảm giác không biết hiện tại là lúc nào.
Nàng khẽ động đậy, cảm thấy gan bàn tay vừa khàn vừa xưng.
Nàng ngây người nhìn.
Bỗng nhiên có tiếng tay áo má sát vang lên, không bao lâu sau một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng.
Trầm Trường Đường cầm lấy cổ tay của nàng, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên tay nàng.
Tay nàng cứng đờ.
Hồi ức mấy ngày trước chậm rãi quay về.
Đều không phải là ác mộng, là sự thật.
Đêm hôm đó lý trí nàng sụp đổ, cả người tựa như phát điên, không để bất kì ai chạm vào A Tuyền, nàng cũng không nhớ rõ mình đã trở lại trạch để như thế nào, cũng không nhớ rõ đại phu nói những gì, chỉ nhỡ rõ ở Vĩnh Bình nhiều đại phu như vậy nhưng ai cũng lắc đầu, bảo nàng nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.
Nàng canh giữ bên cạnh A Tuyền, không cho bất luận là ai động đến muội muội, phàm là những người không được nàng cho phép mà động tới sẽ bị nàng mắng té tát, hơn nữa còn động thủ đánh người, ngay cả cha nương nàng cũng bị nàng dọa cho sợ hãi, ở trong trạch để không ai có thể xoa dịu được nàng.
Cho tới ba ngày sau, nàng vốn không động tới giọt nước nào liền trực tiếp té xỉu.
Nàng nghĩ cả đời nàng chưa từng điên cuồng như vậy, đem toàn bộ nội tâm cuồng bạo triệt để lộ trước mặt mọi người.
Thanh âm nàng khàn khàn như có cát ở trong họng: “Muội muội đâu rồi?”
“Ở trong phòng nàng, ta đã dặn dò người rồi, không ai dám động tới nó.”
Nghe thấy từ ‘động tới’ kia, cả người nàng run lên, nàng nói: “A Tuyền muội muội…Muội ấy…” Từ cuối cùng vẫn là không nói nên lời, nàng tự lừa mình dối người: “Ta phải nhanh chóng qua thăm muội ấy.”
Vừa mới động trên đầu có trận mê mang truyền tới, nàng đưa tay vịn vào thành giường.
Hắn ôm eo nàng: “Nó vẫn đang hôn mê, đừng khẩn trương.”
Lời này vừa nói, tâm tình khẩn trương của A Ân mới thả lỏng.
Vừa buông lỏng, cả người liền ngã vào đầu giường.
Nàng rất sợ chỉ cần không chú ý một chút, muội muội sẽ không còn nữa.
Trầm Trường Đường cực kì đau lòng.
“Nàng nghỉ thơi thật tốt, mọi chuyện còn có ta.” Nói rồi hắn định đứng dậy, lúc này ống tay áo bị nàng nắm lấy, nàng cố chấp nhìn hắn: “Ta tỉnh táo rồi, ta lo được.”
“Là nàng hay là ta đều giống nhau.”
Nàng họi: “Chuyện lộ rồi sao?”
Hắn gật đầu: “Nếu đã lộ rồi vậy trực tiếp công khai đi, vừa lúc ta cũng có thể quang minh chính đại xử lý chuyện bên này.
Ta đã sai người cho chiêu mộ thần y khắp nơi, sẽ không bỏ sót bất cứ vị thần y nào.”
Loại thời điểm này, có một vị lang quân anh dũng mà vĩ đại, hoặc tựa như là một ngọn núi to lớn, hoặc là một phòng ốc kiên cố, hắn vì nàng che mưa chắn gió, vì nàng mà giải quyết mọi chuyện khó khăn, mọi hành động của hắn đều khiến cho nàng biết, mọi chuyện đều đã có hắn.
Tâm triệt để yên tĩnh.
Nàng kéo tay hắn ngồi dậy, hỏi: “Còn Lục Lam?”
“Thi thể vẫn còn đó.”
Nàng nói: “Vậy để nàng ta chết đi, thi thể cũng không cần giữ lại cho ta, kỳ thực ta còn phải cảm kích nàng ta, nếu không phải là vì nàng ta, ta cả đời cũng không thể triệt để cứng rắn.” Nàng hiện tại đã vô cùng hiểu rõ, đối đãi với kẻ địch, không thể nhẹ dạ, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Nàng hít sâu một hơi: “Chàng cần xử lý gì cứ xử lý, ta hiện tại cái gì cũng không muốn quản, chỉ muốn ở cạnh A Tuyền.”
Ngày đó Khương Tuyền bị một đao đâm vào trên ngực, rất gần ngực trái, máu chảy đầy đất, vừa nhiều vừa đỏ, thật vất vả mới có thể cầm máu được, sau đó lại sốt cao, khiến mấy lang trung nổi danh cũng đều thúc thủ vô sách.
Nàng nhìn A Tuyền đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, nếu không phải là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp suy yếu, nhìn muội ấy chỉ giống như đang nằm ngủ mà thôi.
“A Tuyền, chờ muội tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ đi hội chùa được không? Trước đó muội không phải nói muốn tới hội chùa sao, muội thì hay rồi, mỗi ngày nằm đây để ta phải chờ muội.”
Nhưng Khương Tuyền nằm trên giường lại không có nửa điểm phản ứng.
A Ân nói rất nhiều, đáng tiếc Khương Tuyền chỉ một mực yên tĩnh hôn mê.
Trong phòng rất an tĩnh, tất cả nha hoàn đều bị nàng đuổi ra ngoài, nàng nói nhiều đến cùng vẫn rất sợ không nghe thấy được hô hấp của A Tuyền, ngón tay run rẩy nhiều lần đưa tới mũi muội muội, lại ghé tai đến để xác định hơi thở của muội muội.
Trái tim treo ở cuống họng, ba lần bốn lượt.
Ngoài phòng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, người tiến vào là Phạm Hảo Hạch.
Hắn nói: “Đại cô nương, Lý Dung tới rồi, nói là có chuyện muốn nói cùng người.”
A Ân nhìn Khương Tuyền, lắc đầu: “Ai ta cũng không muốn gặp.”
“Lý Dung nói là nàng có biện pháp có thể cứu Tuyền cô nương.”
Ở trong chính sảnh.
Lý Dung thấp thỏm ngồi đợi.
Nàng đó đối với nàng mà nói, giống như là cơn ác mộng, so với việc bị lộ ra chỉ là bình phong còn đáng sợ hơn.
Lại so sánh tiếp, không gả cho Mục Dương hầu cũng không phải đại sự gì.
Nàng không thể quên được cảnh tượng đêm hôm đó A Ân điên cuồng giơ tay đâm xuống, máu văng tung tóe khắp nơi.
Ánh mắt nàng ấy vô cùng đáng sợ.
Qủa thực là giống như người điên!
Mục Dương hầu cũng là người điên rồi! Hắn sao có thể yêu thích một cô nương đáng sợ như vậy chứ? Hắn không sợ nửa đêm tỉnh mộng bị người bên cạnh đâm chết sao?
Lúc này có tiếng bước chân vang lên, Lý Dung giương mắt nhìn lên, đúng lúc thấy A Ân tiến vào.
Lòng nàng chợt loạn lên, tay chân có chút nhũn ra, nàng kiềm chế nội tâm sợ hãi, nặng nề ho khan: “Muội muội ngươi bị hạ cổ, Nam Cương thần cổ, ngày đó Trục…Lục Lam nói.
Nàng ta ở Tuy Châu ngẫu nhiên gặp được thương gia Nam Cương, được tặng một thứ gọi là cổ trùng.” Nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành: “Cổ trùng dài như này, ta tận mắt chứng kiến Lục Lam để con trùng này từ miệng vết thương của Khương Tuyền tiến vào, sau đó vết thương rất nhanh chóng khép lại, hiện tại nàng hôn mê rất có khả năng liên quan tới cổ trùng của Lục Lam.”
Nàng dừng lại, rồi tiếp: “Ta chỉ biết nhiêu đấy, Khương Tuyền đã cứu ta, nhưng ta cũng là bởi vì vô duyên vô cớ bị ngươi làm cho kinh hãi, giữa chúng ta coi như huề nhau, từ nay về sau không ai nợ ai.”
Nàng nhìn tới ánh mắt A Ân, nội tâm nàng thủy chung vẫn rất sợ hãi, sau đó gật đầu thu hồi lại ánh mắt, nhanh chóng nói: “Những gì nên nói ta đã nói xong, có thể hốt thuốc đúng bệnh hay không phải tự xem chính ngươi, cáo từ.”
Lý Dung đi rất nhanh, thậm chí còn không để A Ân có cơ hội nói chuyện, nàng ngồi yên lặng ở đó nửa khắc.
Sau khi rời khỏi trạch để của A Ân, Lý Dung dạy dỗ Đào Mẫn: “Sau này còn cứu loạn kẻ nào nữa, ta liền tỉ mỉ lột da ngươi ra! Từ nay về sau, gặp Ân thị thì tránh xa ra, không được động loạn tới!”
Cùng ngày Lý Dung rời đi, nàng lập tức gửi một phong thư tới Tuy Châu đến Thượng Quan gia.
Một tháng sau, Giang Dương xuất hiện ở trạch để của nàng.
Nàng quen biết người Nam Cương chỉ có Giang Dương, nàng ở trong thư đã nói rõ tình huống, sau khi hắn xuất hiện liền không hàn huyên cùng nàng mà tới thằng phòng Khương Tuyền, tỉ mỉ xem xét tình trạng của nàng.
A Ân hỏi: “A Tuyền thực sự bị trúng cổ sao?”
Gian Dương từ trong tay áo lấy ra con cổ trung to thô dày như ngón tay cái, bỏ vào trên người A Ân.
Cổ Trùng sốt ruột, chui tới vào tay Giang Dương.
Hắn nói: “Ta có hai tin tức, một tin tốt một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Nàng nói: “Tin xấu.”
Hắn đáp: “A Tuyền quả thực bị trúng cổ, từ phản ứng của trùng cổ trong tay ta xem ra, trùng cổ trong người nàng ta cực kỳ lợi hại.
Một ngày chưa phá giải được, nàng liền không thể tỉnh lại.
Tin tốt chính là, nàng mặc dù không thể tỉnh lại nhưng cũng không chết được.”
Nàng bắt được một tia hy vọng cuối cùng: “Cổ trùng này giải thế nào?”
“Dựa theo lời ngươi nói, cổ trùng này tên Thần Cổ, người nọ quả thực không có nói láo, Nam Cương chúng ta quả thực có Thần Cổ.
Chỉ có điều người nuôi ra được loại Thần Cổ trùng này rất ít, tương sinh tương khắc với loại trùng này chỉ có Qủy Cổ trùng.
Nó còn mạng hơn Thần Cổ, nên càng khó nuôi hơn Qủy Cổ, thời gian nuôi ra một con Qủy Cổ trùng cần tám đến mười năm, vả lại nuôi loại này cần có cơ thể người làm bình nuôi.” (Tức là nuôi trong cơ thể người đó, nhưng mình không rõ là nuôi ở người sống hay người bất tỉnh hay người chết.)
Nàng là lần đầu tiên nghe thấy những thứ này, chau mày, hỏi tiếp: “Chỉ có thể dùng tới Qủy Cổ trùng thôi sao?”
Hắn lắc đầu: “Ngươi nghe ta nói hết, nuôi Qủy Cổ Trùng này cần hai người, một người làm Dương Cổ, một người làm Âm Cổ, người làm Dương Cổ ấp trứng sáu mươi năm, rồi để người làm Âm Cổ nuôi thêm mười năm.
Một khi ấp trứng, cơ thể người đó sẽ xuất hiện những bệnh trạng kỳ quái, nhưng lại có sức lực lớn vô cùng, có thể tay không phá đá.
Còn người Âm Cổ lại không thể di chuyển hạ thân, trừ phi gặp được người Dương Cổ.
Chờ tới khi hai người kết hợp, hai cổ ÂM Dương gặp nhau, Qủy Cổ mới thành.”
Nàng nghe lải cảm thấy giống như từng quen biết, lại hỏi hắn: “Dương Cổ sáu mươi năm, Âm Cổ năm mươi năm, vậy không phải người nuôi cổ chưa gặp được nhau có thể chết rồi sao?”
“Như vậy thì không thành được rồi, nhưng có điều Âm Dương Cổ đều có thể truyền qua bào thai, đời đời tương truyền.”
Hắn lại than thở: “Chỉ có điều nuôi quỷ cố quá mức gian nan, ta từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng thấy qua Qủy Cổ.”
Hắn vốn định an ủi nàng mấy câu nhưng lại nhìn thấy thần sắc kỳ lạ của nàng.
Nàng nói: “Đa tạ sư bá, có thể ta biết tìm Qủy Cổ ở đâu rồi?”.