Một con Dương Đà nhỏ yếu không chút đề phòng bỗng nhiên bị người bên cạnh đạp một cái ngay eo, nói không đau thì tuyệt đối không có khả năng.
Diệc Thu nằm nghiêng như cá chết, bốn chân dạng ra, không nhích mà cảm thụ lực đạo còn xót lại của cú đá kia, đôi tai nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, nỗi tủi thân trong lòng dần dần trào dâng theo những giọt nước mắt đang lưng tròng.
U Nghiên xác thật rất thích trêu ghẹo người khác, nhưng giờ này khắc này, ngữ khí nàng hết sức lạnh băng, không có ý giỡn nào trong đó, chứng tỏ cái đạp ban nãy không phải vui đùa gì.
Diệc Thu không hiểu, nếu không có chỗ cho nàng, vì sao lại để trống nửa chiếc giường?
Dù cho không rõ chuyện thế nào, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra tâm tình hiện tại của U Nghiên cũng không được tốt đẹp mấy.
Vậy nên nàng không dám khóc, không dám ầm ĩ, càng không dám mở miệng chất vấn bất cứ điều gì.
Không cho lên giường thì thôi, mùa hè ở Nhân gian oi bức, nằm trên sàn cho mát mẻ!
Vai ác thúi hoắc! Nữ nhân xấu xa! Nửa chiếc giường thôi mà, nghĩ người ta thèm chắc!
Cứ như vậy, Diệc Thu đem ủy khuất nuốt về bụng, dưới ánh mắt lạnh băng của U Nghiên nàng trở mình, chịu đựng cơn đau ở eo, ngoan ngoãn rụt người —— vùi đầu, nhắm mắt, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Tiểu Dương Đà mỗi lần chịu thiệt thòi liền kêu kêu quát quát bỗng nhiên trở nên an tĩnh, cả gian phòng đều lâm vào một trận trầm mặc dài lâu.
U Nghiên nhìn chằm chằm tiểu Dương Đà đang cuộn tròn thành một khối cầu kia, cuối cùng không nhịn được, túm lấy chiếc gối bên cạnh ném qua cho nàng.
Diệc Thu bị ném trúng, sợ tới mức giật nảy mình, còn tưởng rằng nàng sắp bị đánh, kinh hãi mở hai mắt, lúc này mới phát hiện thứ rớt xuống bên cạnh mình chỉ là cái gối ngủ.
Nàng do dự nhìn cái gối mềm mại kia một hồi lâu, rồi mới vươn chân trước ra, kéo nó đến trước mặt mình.
Đúng lúc này, một tấm chăn mỏng rơi từ trên xuống.
Nhìn thấy một mảnh tối om, Diệc Thu ngơ ngác sững sờ khá lâu mới chui ra khỏi chăn.
Cửa sổ đóng chặt, trong phòng không ánh sáng.
Theo bản năng, Diệc Thu giương mắt nhìn về phía U Nghiên, chỉ thấy người nọ nằm nghiêng dựa vào tường, không chăn đắp, lấy tay làm gối, đôi mắt hình như đã nhắm lại.
"Đại vai ác này khó hiểu thật, nãy hung người ta cho đã rồi giờ đối xử tốt là sao..."
"Cú đạp kia đến giờ vẫn còn đau này, đừng có tưởng nhường chăn gối cho ta là ta sẽ tha thứ."
"Ta thù dai lắm đấy, cực kỳ cực kỳ thù dai!"
Diệc Thu trừng mắt, nói thầm dưới đáy lòng, cuối cùng vẫn sửa sang lại tấm chăn mỏng một chút, rồi sau đó bò lên trên, ôm gối nhắm mắt ngủ.
Buổi tối đầu tiên đến Nhân gian, Diệc Thu ngủ rất an ổn, một đêm không nằm mơ gì.
Lúc tỉnh dậy, mắt nàng hơi hé hé, mơ hồ nhìn thấy U Nghiên đi đến cạnh cửa sổ, đẩy nhẹ cánh cửa đang đóng ra.
Tia nắng ban mai đầu tiên từ ngoài cửa lẻn vào, ấm áp nhu hòa chiếu lên bộ bạch y, làm nổi bật vẻ đẹp thoát tục không phấn son nhưng vẫn vô cùng thanh diễm như trích tiên của nử tử.
Diệc Thu vô thức nheo hai mắt, dựa theo tia nắng sớm kia, cẩn thận chiêm ngưỡng cảnh U Nghiên ngồi ăn cháo.
Đẹp quá đi, đẹp cứ như tranh ấy.
Nhưng mà chưa được bao lâu, "tranh" nhàn nhạt liếc nàng một cái, dùng giọng điệu ra lệnh nói với nàng: "Bớt ngủ nướng lại, dậy rồi thì ăn sáng đi, ăn xong còn phải lên đường."
Rõ ràng là một mỹ nhân, mà ông trời lại ban cho cái miệng kém duyên dễ sợ, một khi mở miệng liền phá hủy bầu không khí!
Diệc Thu ngẩng cổ lắc đầu, đợi cho ý thức thanh tỉnh lại, mới lắc lư lảo đảo đi đến cạnh U Nghiên, gác đầu xuống mặt bàn, chép miệng nhìn dĩa bánh bao thịt.
U Nghiên cầm lấy bánh bao, xé một miếng đưa đến bên miệng Diệc Thu, nói: "Đi đứng cho đàng hoàng."
Diệc Thu "hừ" nhẹ một cái, sau khi nuốt xong bánh bao, nói với giọng điệu ấm ức: "Eo ta đau." Dứt lời, nhìn U Nghiên với cặp mắt đầy u oán, sau lại bổ sung thêm, "Đêm qua chủ nhân đá ta."
"Ừ nhỉ?" U Nghiên rũ mi cười cười, "Xém tì thì quên."
Hai hàm răng Diệc Thu nghiến chặt, vừa định nói gì đó, miếng bánh bao thứ hai lập tức được đưa đến miệng, ngăn chặn lời nói của nàng.
U Nghiên thấy nàng nhấm nuốt trong không vui, chợt hỏi: "Đêm qua ta không dùng sức, bộ đau lắm hả?"
"Đau, đau lắm luôn." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Yếu ớt." U Nghiên lại đút cho Diệc Thu một miếng bánh bao.
Diệc Thu vốn định phản bác, nhưng miếng này có chứa thêm thịt, không lạt nhách như hai miếng trước, mới ăn vào đã khiến tâm tình nàng trở nên tốt hơn một chút.
"Húp cháo đi." U Nghiên múc một muỗng cháo nhỏ, đưa đến trước miệng Diệc Thu.
Diệc Thu nghiêng nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn một lát rồi vội vàng ngậm muỗng cháo vào trong miệng.
Hôm nay đại vai ác hơi bị tri kỷ khi đút cho nàng ăn nha, chẳng nhẽ lương tâm đang áy này vì đã ngược đãi động vật nhỏ à?
U Nghiên nhìn tiểu gia hỏa lông xù xù ăn từng miếng từng miếng, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, trong lúc nhất thời lại đút thêm hai miếng bánh bao, một muỗng cháo nóng, hầu hạ tiểu gia hỏa nhà mình rất là chu đáo.
Cuối cùng, nàng lau miệng cho Diệc Thu, rồi đứng lên đi rửa tay, bước gần tới cửa, xoay người kêu nàng: "Đi thôi, quỷ yếu đuối."
Quỷ yếu đuối?!
Diệc Thu cắn chặt răng, thở phì phì đi đằng sau U Nghiên, vừa định mở miệng cãi cọ, bèn phát hiện bản thân lại phát ra tiếng "oan oa" gọi bậy.
Nghe thấy tiếng kêu không ngừng nghỉ của nàng, U Nghiên quay đầu nhìn, cười nhạt: "Chúng ta cần phải ngụy trang, ngươi ráng chịu đựng."
Tiểu Dương Đà nghe xong không cấm hít sâu một hơi.
Được thôi được thôi, ở trước mặt con người, động vật không nên nói tiếng người.
Chẳng qua lần này U nghiên xem như có lương tâm, thật sự mướn một chiếc xe ngựa, làm bốn cái chân nhỏ gầy của nàng được giải phòng.
Phong cảnh nhân gian ở thời cổ đại rất đẹp, đường đi non xanh nước biếc, tạo cho người ta một cảm giác vui vẻ thoái mái.
Tốc độ của xe ngựa tuy không bằng chim bay, nhưng khởi hành đến Mạch Thủy, đi một chút nghỉ một chút cũng chỉ mất có sáu bảy ngày.
Trong tiểu thuyết ghi rằng, cách thành Mạch Thủy trăm dặm, có một ngọn núi vô danh, trên ngọn núi vô danh ấy có "tiên nhân", sáng lập ra Tiên Lộc Môn.
Tiên Lộc Môn trải qua nhiều thế hệ truyền thừa, người mới trong môn xuất hiện lớp lớp, càng không thiếu những tu giả đức cao vọng trọng, cũng không biết từ khi nào nó đã trở thành tông môn tu tiên đứng đầu trong tứ đại tông môn của Nhân giới.
Nhưng môn phái tu tiên này, không phải người thường nào muốn tới là tới, muốn ra là ra.
U Nghiên vừa đến Mạch Thủy, liền tìm một quán trà buôn bán khá khẩm gần đấy, rồi hỏi thăm về Tiên Lộc Môn.
Người khách được hỏi thấy đây là một nữ tử xinh đẹp, tự nhiên cũng nguyện nhiều lời chút ít, trò chuyện vô cùng nhiệt tình.
"Tiên Lộc Môn? Đấy là nơi các tiên nhân sinh sống, người bình thường không thể tìm được."
"Không phải nói nó nằm ở trên núi vô danh cách ngoại thành phía nam một trăm dặm sao?"
"Quả thật có một ngọn núi tên 'vô danh' cách ngoại thành phía nam một trăm dặm, đốn củi, đi săn, hái thuốc, người ta đều đến chỗ đấy, nhưng ngươi biết có bao nhiêu người thấy được tiên môn trên núi không? Chẳng một ai cả!" Nam tử kia nói, vẫy vẫy tay, rồi nói tiếp, "Ở thành Mạch Thủy chúng ta ấy à, thường xuyên có các tiên nhân xuống núi đổi lương thực hoặc đi trừ yêu, nhưng chưa ai biết Tiên Lộc Mộc trông ra sao.
Tiên nhân tất nhiên sẽ dùng tiên thuật, cho nên họ dùng phép ẩn đi Tiên Lộc Môn rồi."
"Thông thường thì khi nào các tiên nhân xuống núi vậy?"
"Cái này khó nói lắm, có yêu quấy phá, tiên nhân sẽ tới.
Nếu vẫn luôn thái bình, vậy chỉ có thể chờ tiên nhân thiếu đồ xuống đổi núi đổi mới gặp được."
U Nghiên như suy tư gì gật gật đầu, cảm ơn người đối diện.
Nam tử thấy không còn đề tài, vội vàng hỏi: "Cô nương muốn tìm Tiên Lộc Môn? Chẳng lẽ cũng là người tu tiên?"
U Nghiên cười nói: "Tiểu nữ chỉ biết một ít phép thuật, vì nghe danh mà đến, muốn học hỏi thêm sự huyền diệu của tiên môn."
"Chẳng trách!" Nam tử nháy mắt thổi phồng, "Hóa ra là người trong tiên đạo, ta thấy cô nương tiên tư yểu điệu, biết chắc cô nương cũng không phải là người phàm tục gì."
Nàng thật sự không thích ứng nổi bộ dạng khiêm tốn hữu lễ này của nữ ma đầu.
Rõ ràng là một nữ nhân rắn rết, vậy mà cứ muốn giả làm tiểu bạch liên.
Tiểu nữ, còn tự xưng là tiểu nữ nữa chứ, tiểu nữ chuyên dùng một ngón tay chọc chết mười con trâu ấy hả?
Thôi thôi ta xin, ngươi làm ơn đừng diễn nữa!
"Oác!" Diệc Thu bất mãn kêu to hai tiếng.
Ma Tôn đại nhân đáng mến của ta ơi, hỏi xong rồi thì mau đi thôi, tiểu Dương Đà của ngươi sắp nghẹn chết rồi nè!
U Nghiên cười mà không nói, rũ mi uống một hớp trà, đang định đứng dậy cáo từ, ai ngờ người nọ bỗng dưng khơi mào đề tài khác, đối thoại lại tiếp tục.
Diệc Thu ghé vào một bên đợi thật lâu, ngáp dài hơn cả chục cái, giờ này khắc này, trong mắt chỉ toàn là ghét bỏ.
Chịu đựng nỗi khổ bị "cấm ngôn", tiểu Dương Đà đã siêu siêu khó chịu, thấy U Nghiên hỏi xong rồi, mà nam tử kia còn không ngừng nói nói, ngọn lửa ở trong lòng lập tức bị bật lên.
Nàng tiến lên cắn ống tay áo U Nghiên, ánh mắt kia tràn đầy không kiên nhẫn nhưng vẫn không chịu cho nàng chút phản ứng.
Đại vai ác ngươi hay lắm, ngươi tình nguyện nói chuyện phiếm với người qua đường Giáp Ất Bính Đinh cũng không muốn để ý tới ta chứ gì, xem ta súc lực phun đầy mặt ngươi đây, có ngon diễn tiếp đi!
Tiểu Dương Đà dùng sức hít sâu một hơi, cái miệng nhỏ như đang nhấm nuốt nhấp nhô lên xuống, cổ ngưỡng ra sau vài phần.
Ngay lúc nàng chuẩn bị phun nước miếng đầy mặt U Nghiên, U Nghiên quay sang nhìn nàng, ánh mắt khinh phiêu phiêu.
Đó là ánh mắt uy hiếp!
Tiểu Dương Đà theo bản năng rụt rụt cổ, nhưng đờm ở trong miệng tựa như mũi tên đã lên dây không thể không bắn ra —— rốt cuộc không thể nuốt xuống lại.
Sau một lúc do dự ngắn ngủi, nàng nghiêng đầu qua một bên.
"Cô nương, bộ dê nhà ngươi bị bệnh hả?" Lời nói quan tâm của người nọ vừa dứt, liền thấy vô số ngụm nước "trong suốt" phun vãi ra từ trong miệng của con "dê" kia, bay ập đến chỗ hắn.
Giây tiếp theo, một tiếng mắng thô tục vang vọng khắp quán trà.
Đồng thời, bên tai vang một tiếng cười khẽ cùng một câu nhắc nhở từ hệ thống.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50】
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Không dám phun ngươi, chẳng lẽ ta còn không dám phun người khác sao!
U Nghiên: Ồ, tính chiếm hữu coi bộ cao đấy.
Diệc Thu: Ủa gì vậy, nói gì hổng hiểu luôn á???.