Tiểu Dương Đà


Muốn trở thành người, đúng không?
Đối với Diệc Thu vấn đề này thật sự rất là quan trọng.
Từ ngày đầu tiên nàng đi vào thế giới này cho đến tận bây giờ, không có lúc nào là không nghĩ về chuyện trở thành người.
Vì để trở thành con người, mỗi ngày nàng đều phải lo lắng cẩn thận đề phòng, hận không thể biết hết tất cả những thứ U Nghiên yêu thích, sau đó thay đổi đa dạng để đi lấy lòng.
Nhưng mà độ thiện cảm của U Nghiên quả thật bí ẩn tựa như một loại huyền học.
Chẳng khoa trương tí nào khi mà nói U Nghiên vẫn luôn đơn phương đùa giỡn độ thiện cảm giữa các nàng trong suốt quá trình nàng cố gắng kiếm đủ thiện cảm.
Thực ra, nói đùa giỡn cũng không thích hợp lắm, bởi vì U Nghiên hoàn toàn không biết về độ thiện cảm, nàng chẳng qua chỉ quyết định sự yêu thích và chán ghét tiểu Dương Đà dựa theo tâm trạng của mình.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn lại sự oán hận đã tích tụ lâu ở trong lòng Diệc Thu.
Vốn dĩ, nàng cứ nghĩ 1000 đã là một chỉ số vô cùng cao rồi, cho đến khi độ thiện cảm kỳ kỳ quái quái này bỗng nhiên tăng lên 6000, nàng mới phát hiện thì ra cách mạng hữu nghị giữa nàng và điểu nữ nhân vẫn có thể tăng cao đến mức như vậy.
Hèn gì lúc trước đủ 1000 không truyền công cho nàng, hoá ra là do tình cảm vẫn chưa đủ.
Đáng lẽ nàng phải hiểu ra điều này từ lâu, nàng và U Nghiên là người cùng trải qua sống chết, bây giờ độ thiện cảm U Nghiên dành cho nàng đến tận 6000 nên ắt hẳn sẽ truyền công.
Nhưng nàng thề với trời, nàng dùng bốn cẳng chân quấn đầy băng gác để chạy đến nơi này chỉ vì muốn xác nhận điểu nữ nhân còn mấy hơi thở thôi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm điểu nữ nhân phải hao phí linh lực giúp nàng hoá người vào thời điểm này.
"Việc này của ta...!Ta không quan trọng." Diệc Thu trái lương tâm từ chối ý tốt của U Nghiên, một đôi mắt tròn xoe chỉ chăm chú nhìn U Nghiên, nàng nói, "Ngươi dưỡng thương trước, ngươi bị thương rất nặng."
Giọng điệu ngoan ngoãn hoàn toàn không giống với tiểu Dương Đà thường hay vì một lời nói không hợp mà tức giận.
U Nghiên nghe xong, cười khẽ ngồi dậy, xoa xoa đầu nhỏ của Diệc Thu.
Nàng nói: "Tình trạng vết thương của ta hồi phục rất nhanh."
Diệc Thu bĩu môi, nói: "Thôi bớt điêu! Vừa nãy ta mới gặp Giang Vũ Dao ở cách vách đây, nàng nói ngươi bị thương rất nặng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh!"
"Không muốn nói chuyện với bọn họ cho nên ngủ thêm một chút." U Nghiên bình thản trả lời, thấy cửa phòng chưa đóng, ngón trỏ tay phải khẽ nâng, cánh cửa bèn tự động đóng lại.
Ngày thường, Diệc Thu vào phòng đều sẽ nâng chân đá cửa.

U Nghiên nhìn thoáng qua bốn cẳng chân nhỏ bị băng gạc bọc đến kín mít của Diệc Thu, sau một lát thất thần, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia đau lòng.
Ngón cái và ngón trở của nàng sờ lên lỗ tai nhòn nhọn của tiểu Dương Đà rồi nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lỗ tai Diệc Thu vô thức run hai cái, chớp chớp mắt, hỏi với giọng ngờ vực: "Thật à?"
"Ừ." Khoé môi U Nghiên nhếch lên một độ cung rất dịu dàng, sau đó cũng chớp chớp mắt với tiểu Dương Đà.
Diệc Thu nghe U Nghiên nói như vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, bình thường nàng hay bị U Nghiên cười nhạo, bây giờ có cơ hội để trả đũa, nhất định không được từ bỏ.
Vì thế, cái đầu xù xù lông của tiểu Dương Đà ngẩng lên, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Ta không thèm tin đâu, ngươi thích thể hiện lắm! Rõ ràng biết đó là cái bẫy mà vẫn muốn nhảy vào bên trong, rõ ràng biết mình đánh không lại con chó đen to lớn kia mà vẫn muốn ở lại cản giúp mọi người!"
"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi!" Diệc Thu nói, nhíu nhíu mày, "hừ" ra một tiếng không vui từ chóp mũi, quay đầu sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Phải biết để bụng đến chính mình chứ!"
U Nghiên suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi?"
"Hả?" Diệc Thu lén ngó U Nghiên một cái.
U Nghiên rũ mi, nhìn bốn cái chân của tiểu Dương Đà, trầm giọng hỏi: "Lúc ngươi chạy về, trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Ta..."
"Ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào mình ngươi là có thể cứu được ta?" U Nghiên giương mắt nhìn Diệc Thu, ánh mắt lập lòe làm người nhìn không thấu nỗi lòng trong đó.
Diệc Thu dại ra một lúc lâu mới tủi thân lắc lắc đầu.
Nàng chính là đồ ngu, rõ ràng biết mình không làm được gì nhưng vẫn cứ nằng nặc chạy về cho bằng được.
U Nghiên chắc chắn sẽ cười nàng đúng không?
Hẳn là vậy rồi, điểu nữ nhân này xấu lắm, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội cười nhạo tiểu Dương Đà.
Nghĩ vậy, Diệc Thu không vui gục đầu xuống.
Nhưng tiếng cười nhạo như trong dự đoán lại chưa từng đến.
Căn phòng rất yên tĩnh, nàng có thể nghe thấy và đếm từng tiếng hít thở của U Nghiên, sau đó lại bắt đầu chờ đợi câu cười nhạo hẳn là sẽ không đến kia.
Có lẽ là "đồ ngốc", có lẽ là "ngu xuẩn", hay có lẽ là giận dữ, hoặc có lẽ chỉ có một tiếng cười khẽ.

Nhưng đến cuối cùng, U Nghiên lại chỉ hỏi thêm một vấn đề.
"Ngươi muốn chết cùng với ta?"
Diệc Thu ngước mắt nhìn, bắt gặp đôi mắt đang nhìn chăm chú vào chính mình.

Nàng há miệng thở dốc như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi lại phát hiện mình không thể nói được lời nào nên đành ngẩn ngơ nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự phức tạp đến nóng rực kia.
Nàng và nàng nhìn nhau hồi lâu, người ép hỏi dần dần giãn mày ra.
Nàng nhéo nhéo gương mặt của tiểu Dương Đà, một bàn tay bỗng nhiên mở ra ngay trước mặt tiểu gia hoả ngây ngốc kia.
Một vầng sáng hiện lên, chỉ thấy lòng bàn tay nàng nhiều thêm một hạt châu nhỏ màu lục sẫm, phía trên hạt châu có linh quang như sương mù chậm rãi lượn lờ.
"Đây là..."
【 Huyết ngưng châu, cần phải dùng máu của bản thân làm chất dẫn, tiêu tốn một lượng lớn linh lực mới luyện hóa được, tu vi có thể tăng lên rất nhiều nếu ăn vào.


"Ăn nó." U Nghiên nói, đưa viên huyết ngưng châu đến bên miệng tiểu Dương Đà.
Diệc Thu kinh ngạc chớp hai mắt, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột làm nàng sửng sốt nửa ngày, không dám há miệng ra.
"Sao vậy?" U Nghiên nhướng mày hỏi, "Sợ ta độc chết ngươi?"
Diệc Thu hoàn hồn lại, vội vàng lắc lắc đầu, ngậm viên huyết ngưng châu U Nghiên đang cầm trên tay vào trong miệng.
Nàng phải nuốt thẳng xuống họng sao?
Hay là ngậm trong miệng chờ nó tan dần ra, hoặc là cần phải dùng răng nhai mới được?
Sau khi ăn xong thứ này, nàng sẽ biến thành người ngay lập tức à?
Không biết biến thành người xong cơ thể nàng sẽ ở độ tuổi bao nhiêu đây?
Liệu trông có xấu không nhỉ?
Hơn nữa lần đầu tiên hoá người, trên người sẽ có quần áo sao?
Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu Diệc Thu cũng đã có vạn cái dấu chấm hỏi bay ngang qua.
Nàng thử nhai huyết ngưng châu trong miệng một chút, phát hiện nó quá cứng, hoàn toàn không thể nhai được, hơn nữa ngậm trong miệng suốt một lúc lâu cũng không tan ra, nàng mới hiểu ra phải nuốt thứ này xuống.
Nhưng mà thứ này quá lớn, không có nước làm chất dẫn thì thật sự rất khó nuốt xuống.
Tiểu Dương Đà ngậm hạt châu, bối rối nhìn U Nghiên hồi lâu, thấy người này đọc không hiểu thỉnh cầu trong mắt nàng, cuối cùng đành phải dùng nước miếng cố gắng nuốt hạt châu xuống.
Trong nháy mắt, nét mặt của tiểu Dương Đà trở nên vô cùng vặn vẹo.

Đáy mắt U Nghiên không khỏi hiện lên một tia lo lắng: "Khó chịu ở đâu à?"
Tiểu Dương Đà mắc nghẹn một lúc lâu mới ợ một tiếng thật to, ngẩng cổ thở phào nhẹ nhõm.
Diệc Thu: "Cảm ơn, bị mắc nghẹn một chút."
U Nghiên: "......"
Diệc Thu: "Ta ăn xong rồi, tiếp theo làm gì nữa?"
U Nghiên trầm tư một lát, nói: "Đây là huyết ngưng châu, được luyện hóa từ linh lực và máu của ta, tu vi của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều khi nuốt nó."
Chậc, chắc điểu nữ nhân không biết lời thoại này của nàng đã bị hệ thống dành nói lúc, bây giờ hoàn toàn không thể mang đến niềm vui bất ngờ cho tiểu Dương Đà.
Có điều, nói thì nói vậy nhưng vẫn phải giả vờ diễn.
Đôi mắt Diệc Thu nhanh chóng trợn to tỏ vẻ kinh ngạc, đợi U Nghiên nói tiếp.
Nhưng mà U Nghiên đột nhiên ngừng nói.
Điểu nữ nhân này tặng cho nàng một hạt châu, giải thích công dụng của nó, sau đó cũng không chỉ cách dùng cho nàng thì nàng biết phải hỏi ai bây giờ?
Diệc Thu lén oán giận trong lòng, rồi tiếp theo trong đầu bỗng dưng lại hiện lên một vấn đề.
Một vấn đề rất nghiêm túc, cũng rất quan trọng.
"Không đúng nha U Nghiên, ngươi bị thương nặng như vậy mà còn luyện hóa thứ này cho ta, ngươi..."
"Không sao." U Nghiên đánh gãy lời nói lo lắng của Diệc Thu, nhắm mắt nói với giọng điệu hờ hững, "Không phải mấy ngày nay."
"Vậy, bắt đầu từ khi nào?" Diệc Thu ngơ ngác truy hỏi.
U Nghiên rũ mi lặng im một lát, trầm giọng nói: "Ngày ngươi rống to quát ta."
"Hả?" Ngày ấy là ngày nào trời?
Diệc Thu không thể không cố gắng hồi tưởng lại, phát hiện số lần mình rống to quát to với U Nghiên không phải là một con số ít.
Hình như, bắt đầu từ một ngày nào đó, nàng thường xuyên rống to quát to với U Nghiên.
Nhưng ngày ấy rốt cuộc là ngày nào?
Đôi mắt U Nghiên mở ra, nhìn về phía Diệc Thu, khẽ nói: "Ngày ấy ở Tiên Lộc Môn, ngươi nói ngươi chịu đủ rồi."
"Ra...!Ra là ngày ấy à." Đáy mắt Diệc Thu tràn đầy kinh ngạc.
Nàng chưa hề nghĩ tới, bắt đầu từ ngày ấy U Nghiên vẫn luôn hao tổn linh lực của mình để luyện hóa thứ này cho nàng.
Thì ra...
Ngay từ ngày hôm ấy, U Nghiên đã có ý nghĩ giúp nàng hoá người.
Cho nên, cho nên...
Lúc U Nghiên đối mặt với Họa Đấu, sức mạnh vốn không hề ở thời kỳ toàn thịnh.

Có lẽ với tu vi của U Nghiên, cho dù không đánh lại Họa Đấu, nàng cũng có thể kéo dài trong chốc lát, sau đó thành công thoát thân.
Nhưng nàng vì viên huyết ngưng châu này mà mất đi quá nhiều linh lực, chưa kịp khôi phục thì đã gặp phải Họa Đấu, dẫn đến bị thương nặng như thế.
"Ngươi, ngươi..." Diệc Thu muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy quá đạo đức giả.
Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ đi trách cứ ý tốt của điểu nữ nhân thì còn ý nghĩa gì nữa?
Nàng hít hít cái mũi, hai bên hốc mắt có vài phần ươn ướt.
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn U Nghiên, hỏi với vài phần đau lòng cùng vài phần bất mãn: "Vậy, vậy nếu ngươi đã...!Đã tạo ra thứ này từ lâu, vì, vì sao vẫn không đưa cho ta?"
U Nghiên không khỏi trầm mặc một lát, hơn nửa ngày mới nói ra một câu.
"Nếu...!Ngươi vĩnh viễn chỉ là một con tiểu Dương Đà, ngươi làm gì cũng sẽ không rời khỏi ta."
Thật ra, cũng không biết từ lúc nào bản thân nàng bắt đầu ngóng trông ngày con tiểu Dương Đà này trưởng thành.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, không trưởng thành cũng tốt.
Không trưởng thành sẽ vẫn luôn ngây ngây ngốc ngốc, không đúng tí nào.
Chỉ có như vậy mới vĩnh vĩnh viễn viễn không rời khỏi nàng.
Vào khoảnh khắc đó, bốn phía đều lặng im.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Diệc Thu nhịn không được mà chớp chớp mắt.
Nàng nhìn U Nghiên, đáy mắt dường như có nước mắt.
"Vậy bây giờ, vì sao lại nguyện ý cho ta?"
"Bởi vì..." U Nghiên vươn một ngón tay, chạm nhẹ vào giữa trán tiểu Dương Đà.
Một vầng sáng hiện lên từ đầu ngón tay nàng, quanh quẩn như sương như khói ở bên cạnh.
Nàng ngóng nhìn tiểu Dương Đà trước mắt mình, nhìn nàng cởi ra một thân lông tơ, mở ra hình dáng nhân loại ở bên trong vầng sáng u lục kia.
Vầng sáng tan đi, để lại một đôi mắt phiếm hồng đẫm lệ, lẳng lặng nhìn về phía nàng.
—— Bởi vì, ngươi nguyện chết cùng với ta.
- ---o o----
Editor: Chúc mừng Thu ngố hoá người nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui