Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy FULL


Nhân viên cửa hàng nhìn dòng chữ trên điện thoại Thành Việt rồi sững ra, có vẻ kinh nghi hỏi: “Cậu có bạn gái cao như vậy sao?”
Thành Việt bị danh xưng bạn gái trong miệng cô nhân viên làm đỏ mặt.

Nếu Kê Từ là bạn gái cậu…
Thành Việt đỏ mặt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc gật gật đầu.

“Thật ngại quá thưa cậu, váy chỗ chúng tôi không có số đo ấy.

” Nhân viên cửa hàng có chút ái ngại, suy nghĩ một lúc lại nói: “Nhưng cửa hàng chúng tôi có một bộ, bạn gái cậu miễn cưỡng có thể mặc, cậu muốn xem thử không?”
Thành Việt vốn muốn đến cửa hàng khác, nghe nhân viên cửa hàng nói xong lập tức gật đầu.

Nhân viên cửa hàng thấy cậu gật đầu, dẫn người vào sâu phòng trong, cuối cùng hai người dừng trước một bệ trưng bày.

“Đây là mẫu thiết kế mới nhất của cửa hàng chúng tôi, gọi là nơ bướm.

” nhân viên cửa hàng chỉ vào dải tơ lụa đen tuyền trên người mẫu, “Ngụ ý chính là gói chính mình làm quà tặng cho người mình yêu thương nhất.


Thành Việt nhìn chằm chằm thứ trên thân người mẫu… một mảnh vải, đây là váy?
Cái váy này càng xác định cảm giác không đúng ban đầu trong lòng Thành Việt.

“Váy này có thể buộc, quấn, trói, vân vân, đương nhiên với tơ lụa thuần chất sẽ không gây tổn thương gì với thân thể người cả.

” Nhân viên cửa hàng thay đổi tơ lụa trên người mẫu sang một cách buộc khác “Có thể làm thế này, còn cả thế này nữa…”
Thành Việt nghe nhân viên cửa hàng nói mà đôi mắt trợn ngày càng to.

Nghe xong cậu mới muộn màng nhận ra cảm giác không đúng từ khi bước vào cửa hàng này là từ nơi nào, quần áo cửa hàng này quả thực rất đẹp, hơn nữa phần lớn màu sắc đều thiên về tông lạnh, nhìn rất đàng hoàng, thế nhưng hiện tại Thành Việt nhìn kỹ lại xem xét thì…
Hết thảy quần áo trong cửa hàng này đều chung một đặc điểm… dường như quá mức tình sắc.

Loại tình sắc này không phải chỉ một cái liếc mắt là cảm thấy đây không phải quần áo đoàng hoàng, mà chúng tình sắc ở chỗ đều có một điểm chung.

Cần phải xé tất cả những thứ quần áo ấy khỏi người mặc…
“Cậu này? Cậu này?” nhân viên cửa hàng thấy Thành Việt đột nhiên ngẩn người, đến gần gọi hai tiếng.

Thành Việt nghe thấy nhân viên cửa hàng gọi, cậu lúng túng cười đáp lại.

“Là thế này, hiện nay rất khó để tìm được loại váy mà người cao mét tám cũng có thể mặc, thiết kế này của chúng tôi cũng chỉ có một cái, nếu cậu cảm thấy vừa ý có thể suy xét một chút.

” Nhân viên cửa hàng cười giới thiệu.

Sắc mặt Thành Việt khó khăn nhìn cái váy, nỗ lực an ủi mình, nhân viên cửa hàng quấn cái này thành váy, hơn nữa cái này còn có thiết kế rất đẹp.

Vừa rồi chị nhân viên tùy ý quấn hai cái đã ra một cái váy dài ôm eo.

Thành Việt nhìn tạo hình cái váy, trong đầu đột nhiên hiện lên Kê Từ.

Eo Kê Từ rất đẹp, nếu mặc cái này hình như cơ bụng có thể hiện lên… 
Cuối cùng Thành Việt mơ mơ hồ hồ nhấc theo túi đóng gói về nhà, nhớ không ra mình đã dứt khoát quyết định thế nào, trả tiền thế nào, gọi xe về nhà ra sao.

Đầy đầu cậu đều nghĩ mình vậy mà lại tặng Kê Từ một cái… váy tình thú?
Thành Việt giấu túi trong tủ quần áo, có hơi khó tưởng tượng dáng vẻ khi Kê Từ nhận được món quà này.

Sẽ vui, hay là lặng lẽ vui đây…
Kê Từ cùng Đường Cảnh xử lý công việc xong đã là một hai giờ chiều, anh về nhà trước, còn lo Thành Việt ở nhà một mình liệu có chuyện gì hay không, nóng ruột nóng gan chạy về nhà xong, thấy Thành Việt ngồi trên sô pha xúc từng muỗng từng muỗng kem cho vào miệng thì cảm thấy mình lo lắng vô ích rồi.

Thành Việt thấy Kê Từ về, vì có phần chột dạ nên liên tục nhìn chằm chằm tivi, mãi đến khi ăn cơm tối, hai người mặt đối mặt, lúc này Thành Việt mới mang theo do dự liếc nhìn Kê Từ một cái, ngay sau đó lại không nhìn Kê Từ suốt cả lúc ăn.

Tình huống như thế khiến Kê Từ lập tức nghĩ nên đưa Thành Việt đến chỗ Tống  Nghi ít đi thì hơn.

Dạy hư con nít như thế này…
Tận tới đêm khuya Kê Từ vẫn còn buồn bực, cứ vậy cho đến sáng hôm sau Thành Việt thức dậy, suýt còn tưởng bị yêu tinh nhền nhện vồ lấy.

Giãy giụa nửa ngày mới ra khỏi lồng ngực Kê Từ.

Kê Từ thấy thế càng không vui, đợi Thành Việt ăn sáng xong kéo cậu đi làm bài tập.

Làm một lần là nguyên ngày.

Thành Việt: “…”
Rất nhanh đến chiều, điện thoại Đường Cảnh gọi tới khi Kê Từ còn đang phụ đạo Thành Việt làm bài tập.

Nhận điện thoại xong Kê Từ nghe Đường Cảnh nói hồi lâu mới nói đến trọng điểm.

“Sinh nhật tôi?” Kê Từ nghe Đường Cảnh nói hôm nay là sinh nhật anh xong hơi sửng sốt, ngay sau đó rất nhanh nhớ ra.

Thành Việt ngồi bên cạnh, nghe thấy Kê Từ nói ra mấy chữ này thì có phần sốt sắng, tối nay cậu định tặng quà, cho nên bây giờ mới căng thẳng không thôi.

Kê Từ hàn huyên cùng Đường Cảnh vài câu, Đường Cảnh đột nhiên nhắc đến chuyện cú điện thoại lần trước gọi cho anh, nhưng bị treo máy, Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt ngồi bên cạnh.

“Được, đến ngay.

” Kê Từ nói câu cuối với đầu bên kia điện thoại, híp mắt gảy cái trán Thành Việt đang căng thẳng: “Đi thôi.


Kê Từ và Thành Việt chuẩn bị một chút rồi đi tới nhà hàng mà Đường Cảnh gửi địa chỉ qua.

Trong nhà hàng có không ít người, Thành Việt nhìn lướt một vòng, phát hiện cậu đều gặp qua phân nửa, bởi vì một nhóm lớn đều là đồng nghiệp của Kê Từ.

Phần còn lại thực ra cũng đã gặp, là nhóm người trong bữa tiệc mà cậu gặp Đoạn Trường Thịnh vào lần đầu tiên kia.

Sau khi Kê Từ dắt Thành Việt đến ngồi xuống, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

Thời gian ăn bữa cơm này có hơi lâu, nhóm người ăn xong ra khỏi nhà hàng thì trời đã gần tối.

Đường Cảnh vỗ vỗ bụng đề nghị liên tục đổi chiến trường đến quán bar, không ít dồn dập tán thành, trên tay các chị gái không uống rượu dồn dập bị nhét chìa khóa xe.

Trên bàn cơm Kê Từ bị mời không ít rượu, tuy không có việc gì, chỉ là thấy Đường Cảnh rủ rê mọi người đến quán rượu, cau mày ngăn cản “Đổi chỗ khác đi, Thành Việt không thể uống rượu.


“Sao không thể uống chứ!” Đường Cảnh lúc này đã uống hơi nhiều, có gan trực diện với ánh mắt lành lạnh của Kê Từ, kêu gào: “Thành Việt cũng sắp bước lên con đường thành niên rồi! Tôi ở tuổi của thằng bé đã là cấp lão làng rồi! Ông bạn à, uống chút  rượu thì có sao!”
Thành Việt nháy mắt một cái, kéo kéo tà áo T-shirt, cố gắng bảo vệ thân phận lão làng mới cóng của mình trước mặt Kê Từ.

“Xem!” Đường Cảnh vừa gào vừa tát lên lưng Thành Việt một cái “Rắn chắc thế này! Uống axit sunfuric còn được, sao không uống được rượu chứ!”
Thành Việt bị một cái vỗ này làm bước chân lảo đảo về trước, được Kê Từ giữ lại.

Kê Từ đỡ lấy người rồi kéo ra sau mình “Phải về trước 10 giờ.


“Không thành vấn đề!” Đường Cảnh nhận được sự chấp thuận, vung tay với nhóm người ra khỏi nhà hàng, lái xe thành hàng dài đến quán rượu.

Vừa vào quán bar sâu như biển, Kê Từ Kê Từ nửa ôm nửa vác Thành Việt ra ngoài, sắc mặt đã không thể đen hơn nữa.

Ngay cả Đường Cảnh uống quá chén đi bên cạnh cũng biết vâng lời, không dám nói nhiều một câu.

Kê Từ bắt một chiếc taxi, ôm Thành Việt vào xe rồi nghênh ngang rời đi.

Nhìn hai người an toàn lên xe xong, Đường Cảnh đứng đợi ở ven đường một hồi, nhìn mọi người dìu nhau ra khỏi quán rượu mới vỗ vỗ cái bụng dũng cảm nói: “Tôi vừa nghiêm túc giáo dục hành vi rời sân sớm của Kê Từ! Không phải chỉ uống tí rượu thôi à! Có thằng con trai nào không thể uống? Mấy người nói có đúng không!”
“Hở?” đám người xiêu xiêu vẹo vẹo, đều đứng không vững, một mặt mơ màng nhìn Đường Cảnh, đều nghĩ xem hắn vừa nói gì.

“Không phải đúng quá còn gì!” Đường Cảnh tự mình tiếp lời.

Bên này Kê Từ và Thành Việt xuống xe, Kê Từ nửa ôm người đưa lên nhà, mới vừa đặt Thành Việt lên ghế sô pha, chuẩn bị đứng dậy đi rót nước thì đã bị Thành Việt nằm trên ghế hai tay móc lấy cổ, kéo xuống.

“Ấy…” Kê Từ đứng không vững, cả người đè lên Thành Việt, may là hai tay kịp chống hai bên đầu Thành Việt nên không bị đập đau.

Thành Việt tâm tư rối loạn, trước mắt như phủ một tầng sương mù, nhưng cậu có thể thấy rõ Kê Từ cách mình một nắm tay.

Trong cổ họng Thành Việt ngứa ran, cậu muốn nói gì đó, thế nhưng nói không ra, vô cùng khó chịu.

“Thả lỏng…” Kê Từ nghe rõ tiếng thở hổn hển của Thành Việt, có chút lo lắng ôm cậu lên, tay vuốt sau lưng Thành Việt “Hít chậm thôi.


Thành Việt xác thực rất khó chịu, hiện tại như có thứ gì chặn ở lồng ngực cậu, thở không ra, mà hít cũng không được.

Cậu hít mạnh một hơi kéo lấy Kê Từ.

Khoảng cách giữa hai người lập tức vô cùng gần, Thành Việt nhìn chằm chằm chóp mũi Kê Từ rồi đột nhiên bật cười.

Kê Từ vừa định hỏi cậu cười gì, gương mặt Thành Việt đột ngột kề tới trước mặt anh, khoảng cách của hai người chỉ miễn cưỡng bằng một đốt ngón tay.

Hơi thở Thành Việt phả lên mặt Kê Từ, chậm rãi chuyển đến bên tai anh.

Khi đầu lưỡi ấm áp chầm chậm liếm lên tai anh, ánh mắt Kê Từ tối đi, bàn tay ôm eo Thành Việt siết lại.

“Kê Từ…” một âm thanh khàn đặc do đã lâu không nói chuyện mang theo tiếng thở dốc kề sát bên tai truyền vào đầu óc anh.

Kê Từ nghe thấy âm thanh đột nhiên xuất hiện này, cả người sửng sốt.

Còn chưa đợi Kê Từ lấy lại tỉnh táo từ vui mừng khôn tả, Thành Việt kề sát bên đột ngột cắn lên lỗ tai anh.

“Chú là của tôi…”
Câu này dường như đã dùng sức lực lớn nhất nói ra một điều nho nhỏ từ trong cổ họng đang gắng sức của Thành Việt.

Mang theo hương rượu áp vào mặt, cũng mang theo tất thảy dũng khí không màng gì.

Kê Từ hơi nghiêng đầu, nhìn Thành Việt gần trong gang tấc bởi vì rượu mà đôi môi đỏ sẫm cùng nhiệt độ dán vào người anh hơi cao, đầu óc nóng lên, tay đã thuận theo vạt áo T-shirt dò vào bên trong.

“Ưm…” Thành Việt bị nhiệt độ trên tay Kê Từ làm giật mình run lên, nhích người ra sau.

Kê Từ ấn chặt gáy cậu không cho động đậy, định nói gì đó bỗng thấy Thành Việt đột nhiên nhíu mày.

Sau đó Thành Việt nằm trên tay anh bỗng dưng căng thẳng.

Còn chưa đợi Kê Từ phản ứng lại thì đã thấy Thành Việt phồng miệng, ngay sau đó khom lưng cúi đầu, một loạt động tác liền mạch.

Ọe một tiếng…
Kê Từ đợi năm giây, mới chầm chậm cúi đầu nhìn thân người mình bị nôn ra một bãi, sắc mặt âm trầm.

Thành Việt ói ra hai bận, chút tỉnh táo trong đầu hình như cũng bị nôn ra, cậu ngẩng đầu nhìn Kê Từ, đầu óc vậy mà cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười.

Cậu hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm, há miệng nở nụ cười.

Thành Việt cười chưa được hai tiếng đã bị Kê Từ đè xuống cởi áo T-shirt ra.

Thành Việt chưa kịp phản ứng lại thân trên trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, đã thấy Kê Từ đột nhiên đứng dậy tháo thắt lưng, tiếp đó Kê Từ đứng trước mặt cậu soạt một phát cởi quần ra.

Thành Việt bị dọa đến ngu người, đối mặt với trùng kích bất thình lình, lời nói ra cũng run cầm cập “Tôi… tôi còn… còn nhỏ…”
Kê Từ cau mày căn bản không nghe cậu nói chuyện, giương tay cởi cái áo dính đầy vết bẩn ra.

Thành Việt trợn to hai mắt trong giây lát, ánh mắt dính chặt trên cơ bụng và nhân ngư tuyến đẹp đẽ của Kê Từ, nuốt nước bọt một cái, lại nói: “Thực ra… tôi hình như… cũng không nhỏ nữa…”
Tác giả:
Thành Việt: đánh mất lý trí.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui