Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Lớp bụi đất dần dần tán xuống, ở bên trong, bóng dáng hai người dần dần hiện ra. Một người mang theo nội thương tương đối nặng, sắc mặt trắng bệch đang không ngừng ho khan. Mỗi một lần như vậy lại đẩy ra không ít máu tươi chảy dọc xuống.

Còn người còn lại thì khụy ở trên nền đất, sắc mặt trông cực kỳ khó coi, mặc dù đã mất đi khả năng chiến đấu nhưng trường kiếm vẫn còn nằm ở trong tay và chống đỡ lấy cơ thể.

“Trận chiến kết thúc, Diệp Li thắng”. Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng nói.

“Trưởng lão”. Đột nhiên, Diệp Li hai tay chắp ở phía trước rồi lên tiếng.

“Có chuyện gì sao?”.

“Kết quả là ta thua mới đúng”. Diệp Li nói với giọng điệu chắc chắn.

“Tại sao ngươi lại nói như vậy?”. Hoành Trường Nam trưởng lão hỏi ngược lại. “Trong chiến đấu ai mà có thể nói trước được điều gì, ra tay nhưng lúc cuối lại thu lại, như vậy có khác gì nộp mạng cho kẻ địch”.

“Vậy ý của ngươi là gì?”.

“Trưởng lão”. Diệp Li nghe thấy nhưng vẫn quả quyết với suy nghĩ của mình. “Đệ tử mặc dù có cảnh giới cao hơn Ngọc Ánh sư muội và thời gian trước đã vượt xa muội ấy rất nhiều”.

“Nhưng chỉ trong thời gian chưa đến một năm mà muội ấy đã mạnh mẽ đến như vậy rồi”.

“Và lúc cuối, muội ấy tung ra kiếm chiêu kia đã có thể lấy mạng của đệ tử, nếu như không phải là tỷ muội đồng môn thì chắc chắn muội ấy sẽ không nương tay”.

“Thiên phú của Ngọc Ánh gần đây đã bộc phát ra, đệ tử chắc trưởng lão củng đã nhìn thấy”.

“Nên kết quả này không xứng đáng với sư muội”.

“Mong trưởng lão thành toàn”.

Trước những lời nói thành tâm của Diệp Li, Hoành Trường Nam trưởng lão cũng có suy nghĩ lại, một phần là vì một kiếm lúc trước của nàng đánh ra là đã có thể giết chết được đối phương rồi. Và trước mắt là một nữ đệ tử cứng đầu, rất có chính kiến như Diệp Li. Thì kết quả này chắc chắn nàng ta sẽ không đồng ý.

“Được rồi, trận này Hồ Ngọc Ánh thắng”. Suy nghĩ một lúc, Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng quát.

Nghe thấy kết quả này, Diệp Li nở một nụ cười tươi, mặc dù thua nhưng nàng đã tâm phục khẩu phục. Nhìn Ngọc Ánh một lúc, nàng không chần chừ tiến lại gần. Lấy ra một viên dưỡng thương đan cho Ngọc Ánh ăn vào rồi dìu xuống phía bên dưới.

Trước hành động này, Đế Nguyên Quân cũng phải gật đầu khen ngợi, trong thế giới tu luyện đầy mưu mô, nguy hiểm này vẫn còn người có tính cách cương trực, thẳng thắn như vậy. Tương lai, nàng ta nếu như không gặp chuyện gì thì chắc chắn sẽ trở thành một siêu cấp cường giả được người đời ca tụng.

Trận chiến qua đi được một lúc, lôi đài ở phía trên củng đã được sửa chữa lại như ban đầu, và những trận chiến tiếp theo sẽ diển ra.

Hai canh giờ qua đi, Đế Nguyên Quân đứng đợi đến trận chiến của mình đã một thời gian dài nhưng vẫn chưa đến lượt. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn đã nhìn thấy được có rất nhiều người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Chờ đợi thêm một lúc, Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng đọc.

“Trận chiến tiếp theo, số bảy trăm linh sáu đối bốn trăm ba mươi hai”.

Ngay sau đó, tấm kim bài ở trên ngực Đế Nguyên Quân sáng lên, đại biểu cho trận chiến này đã đến lượt hắn phải lên đài.

“Sư đệ”. Đứng ở bên cạnh, Dược Liên Anh lo lắng nhìn qua.

“Sư tỷ ngươi yên tâm”. Đế Nguyên Quân gật đầu chắc chắn rồi nói.

Nói xong, hắn từ từ bước chân đi lên đấu trường.

Trước mắt hắn, một nam tử có tuổi tác khoảng chừng hai mươi tuổi, thực lực là Thiên Địa cảnh tầng chín. Trên tay nam tử nắm chặt một thanh trường trương với những hoa văn chạm khắc hình rồng uốn lượn theo từ phía dưới lưỡi thương trở xuống. Trông rất đẹp mắt.

Và trên người nam tử kia còn toát ra một khí tức cực kỳ mạnh mẽ và thương khí bạo liệt bao bọc xung quanh cơ thể.

Đối mặt với người này, Đế Nguyên Quân vẫn giử được dáng vẻ tự tin của mình. Mặc dù thua kém cả một đại cảnh giới nhưng trông hắn không có một chút lo lắng gì cả.

“Ngưng Hải cảnh tầng chín đỉnh phong?”.

“Không thể nào?”.

“Tại sao người có cảnh giới thấp như này lại có thể vượt qua được”.

“…”.

Ở phía bên dưới đấu trường, hàng ngàn đệ tử đứng quan chiến nhận thấy cảnh giới Đế Nguyên Quân nên bắt đầu lớn tiếng bàn tán. Ở đây có rất nhiều người chưa được nhìn thấy thực lực của hắn nên mới nhìn với một ánh mắt như vậy.

Nhưng những lời bàn tán đó vẫn không thể nào lay động được hắn, Đối mặt với người vượt xa mình mà vẫn ung dung đến vậy.

“Sư đệ, mặc dù ngươi cùng cảnh giới vô địch nhưng hiện tại hai ta quá cách biệt nên hãy đầu hàng đi”. Đỗ Hoàng Nam lên tiếng.

“Đa tạ sư huynh đã nghĩ cho ta, nhưng trận chiến này ta không thể từ bỏ được”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi nói.

Vóc dáng nhỏ bé nắm trong tay thanh trường kiếm dài, khí tức trên người ôn nhu đến cực điểm, phong thái đạo mạo tự tin như một bậc cường giả đỉnh cấp.

“Vậy, ta phải đắc tội rồi”. Đỗ Hoàng Nam thở nhẹ một hơi rồi lớn tiếng.

Nói xong, Đố Hoàng Nam thúc dục chân nguyên rồi lao lên, trường thương mạnh mẽ đánh về phía trước.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân cũng không hề thua kém, hắn điên cuồng thúc dục chân nguyên cùng huyết hãi lên đến cực điểm mà lao lên. Trường kiếm trong tay mạnh mẽ chém mạnh xuống.

Hỗn độn chân nguyên mạnh mẽ gấp mấy lần so với chân nguyên bình thường, kết hợp với huyết hãi mãnh liệt. Đế Nguyên Quân có thể tự tin vượt cấp mà chiến.

Lưỡi kiếm cùng trường thương mạnh mẽ va chạm, Đỗ Hoàng Nam tin rằng, hắn chỉ cần tung ra năm phầm thực lực đã có thể đánh bại Đế Nguyên Quân một cách dễ dàng rồi.

Nhưng một thương qua di, kết quả lại không được như hắn mong đợi. Ngay khi trường thương va chạm, Đỗ Hoàng Nam mới cảm nhận được, một thương hắn đánh ra giống như đánh vào một tảng đá lớn vậy.

“…”.

Thấy Đỗ Hoàng Nam hơi chần chừ một lúc, Đế Nguyên Quân chớp lấy cơ hội, hắn tung ra một cước cực mạnh về phía trước.

Đợi đến khi Đỗ Hoàng Nam nhận biết được sự nguy hiểm thì mới phản ứng lại, hắn nhanh chóng thu thương về rồi hướng ra trước chống đỡ.

Nhưng một cước này của Đế Nguyên Quân đâu phải bình thường, dưới sự gia trì của huyết hãi khiến uy lực được tăng lên gấp nhiều lần.

Oanh!

Đỗ Hoàng Nam mặc dù đã đưa thương ra chống đỡ nhưng uy lực một cước này quá mạnh, cơ thể hắn giống như bị một con trâu lớn đụng trúng mà bay ra xa gần mười mét.

Trượt dài trên nền đất cho đến khi ổn định lại, Đỗ Hoàng Nam cảm giác trong lòng bàn tay đang truyền đến những cơn đau nhức kịch liệt.

“Sư đệ, ngươi là thể tu nữa hay sao?”. Đỗ Hoàng Nam thu thương, ánh mắt kinh ngạc nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“Cũng coi như là thế đi”.

“Thể tu quả thật rất đặc biệt nhưng, đối với ta thì nó quá bình thường”. Thấy Đế Nguyên Quân không phải đối, Đỗ Hoàng Nam cười nhẹ một cái rồi chắc chắn nói ra.

Hắn vừa nói xong, toàn thân phát lực. Đỗ Hoàng Nam nắm chặt trường thương lao lên.

Địa cấp trung phẩm thương pháp, Vẫn Tâm Thương!

Tung ra thương pháp của mình, Đỗ Hoàng Nam áp sát nhanh chóng rồi đâm mạnh trường thương về phía trước hướng chính giữa lồng ngực Đế Nguyên Quân. Mũi thương sắc nhọn lao nhanh giống như mũi tên vừa được bắn ra, ẩn chứa sát cơ cực kỳ to lớn.

Ngay khi mũi thương áp sát lại, Đế Nguyên Quân dẫm nhẹ chân rồi lùi ra sau.

Địa cấp trung phẩm thương pháp, Càn Thương!

Đỗ Hoàng Nam tiếp tục thúc dục chân nguyên rồi mạnh mẽ tung thương, với ưu thế chiều dài của mình. Hắn chuyển hai tay xuống nắm chặt điểm cuối cùng của cán thương rồi vung mạnh về phía trước tạo thành một vòng cung trăm tám mươi độ.

Trường thương cực tốc càn quét về phía trước, nó nhanh, mạnh tới mức khiến Đế Nguyên Quân cảm nhận được một làn gió mang theo sát thương đang lao đến.

Không chần chừ, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lên. Đạp không lao về phía trước, Đế Nguyên Quân tiếp cận rồi vung một kiếm chèm xuống.

Đỗ Hoàng Nam không hổ là người có khả năng đạt tới trình độ của một trăm người mạnh nhất của nội môn nên thực lực của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ và nhất là phản xạ kinh người.

Thương pháp vừa quét xong, Đỗ Hoàng Nam nhanh chóng thu thương về rồi đưa ra chống đỡ. Ngay sau khi ngăn lại được, hắn nhanh chóng phản công lại. Một chân đá mạnh lên cao, với chân nguyên nồng đậm của mình, một cước này chí ít cũng sáng ngang được với một kích toàn lực của Thiên Địa cảnh tầng năm rồi.

Cảm nhận có một làn gió mạnh tù bên dưới thổi đến, Đế Nguyên Quân đáp lại. Một cước đối một cước.

Vì không có vị trí trụ vững như dưới mặt đất, Đế Nguyên Quân bị một cước đá văng lên cao. Còn Đỗ Hoàng Nam thì đỡ hơn một chút. Mặc dù có lợi thế hơn nhưng hắn vẫn không chịu được uy lực của đối phương mà bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước mới có thể ổn định lại được.

Từ dưới chân Đỗ Hoàng Nam truyền đến một cảm giác đau nhức đến kịch liệt, nó giống như hắn vừa đá vào một tấm sắt lớn.

Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Tử Tịch Kiếm Pháp, Vô Phong!

Đạp không lao tới, Đế Nguyên Quân tung ra kiếm chiêu của mình. Dưới sự kết hợp giữa chân nguyên và huyết hải chính xác tới từng điểm khiến một kiếm này đã mạnh ngang so với một bộ kiếm pháp thượng phẩm rồi.

Lưỡi kiếm sắc bén cắt vào trong không khí, cảm giác giống như thanh sắt trước mặt cũng không khác đang chém bùn là bao, tinh diệu đến mức mà kiếm chiêu này đánh ra giống như không.

Nhưng Đỗ Hoàng Nam đâu giám kinh thường.

Địa cấp trung phẩm thương pháp, Khốn Thương!

Để có thể chắc chắn, hắn một lần nữa tung ra thương pháp của mình. Trực tiếp đâm thương lên cao hướng lưỡi kiếm mà đánh.

Nhưng Đế Nguyên Quân đâu phải người luyện kiếm bình thường, chỉ trong tích tắc. Hắn cảm nhận được đối phương đang chuẩn bị tung chiêu liền chuyển hướng tấn công.

Kết hợp với tốc độ cực nhanh của mình, hắn nhanh chóng nhảy lên rồi tiếp cận ở phía sau.

Mặc dù di chuyển với cường độ nhanh như vậy nhưng kiếm chiêu vẫn không bị ảnh hưởng gì, vẫn giữ được uy lực vốn có của mình.

Đỗ Hoàng Nam kinh hãi không thôi, trước mắt hắn. Thân ảnh Đế Nguyên Quân chỉ lóe lên một cái rồi biến mất và chỉ để lại một tàn ảnh mờ ảo đang đánh xuống. Hắn chỉ có thể đâm thương về phía trước, nhưng khi đâm xuyên qua tàn ảnh mới nhận ra được nguy hiểm từ sau lưng truyền lại.

Không kịp thu thương trở lại, Đỗ Hoàng Nam cắn răng, hắn điên cuồng thúc dục chân nguyên trong cơ thể lên đến đỉnh điểm rồi ngưng tụ thành một vòng bảo vệ ở xung quanh cơ thể để đón lấy một kiếm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui