Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

“Thật không giám dấu, tiểu nữ đến từ phía bắc Nam vực Mộng gia, lần này tới nơi này tham dự Thiên Kiêu Tuyển bắt buộc phải dành được thứ hạng cao. Không biết Vô Lương sư phụ có thể trợ giúp ta được hay không?”. Nói chuyện một lúc lâu, Mộng Linh Nhi trực tiếp nói thẳng.

“Thiên Kiêu Tuyển không phải là một trận tranh giành bình thường hay sao?”. Đế Nguyên Quân có chút không hiểu nên hỏi ngược lại. “Việc dành thứ hạng cao có cần thiết như vậy?”.

“Vô lương sư phụ có chút không biết, bề ngoài nó chỉ là một loại tranh đấu giữa các thiên kiêu trên danh nghĩa mà thôi, nhưng điều này củng chĩ có những người được xem là thiên kiêu trong tất cả thiên kiêu mới biết được”. Mộng Linh Nhi lắc đầu.

“Ồ, sao lại phức tạp như vậy? Thiên kiêu trong thiên kiêu là ý gì?”. Đế Nguyên Quân kinh nghi.

“Không giấu gì. Thiên kiêu hiện tại tập trung ở nơi này chỉ là bề mặt ở tầng thấp mà thôi. Họ chỉ có một chút thiên phú tu luyện mà thôi, để được những người kia gọi là thiên kiêu không phải hạng tầm thường, đừng nói là thiên phú, mà thực lực cũng phải bá đạo vô cùng. Vượt biên mà chiến đối với họ là chuyện thường”. Mộng Linh Nhi từ từ nói ra.

“Thế là ẩn dưới Thiên Kiêu Tuyển là một dạng thi đấu khác?”. Đế Nguyên Quan suy nghĩ.

“Vô Lương sư phụ quả thật thông minh. Đúng là như vậy”. Mộng Linh Nhi tiếp tục nói. “Thiên Kiêu Tuyển bề mặt chỉ là các thiên kiêu bình thường từ khắp nơi tề tựu mở ra. Còn những người chân chính thiên kiêu từ các vực khác sẽ không có tới đây nhiều”.

“Mặc dù Nhất Đế tới Nam Vực nhưng thời gian này đối với họ là quá cấp bách, nên không mấy ai chịu đi đến đâu”.

“Chẳng lẽ là Thiên Kiêu Chiến Trường?”. Suy nghĩ một hồi, Đế Nguyên Quân thốt lên.

“Đúng là như vậy? Thiên Kiêu Chiến Trường năm năm mới mở ra một lần, và không tới hai năm nữa là bắt đầu mở ra”.

“Nói đến đây chắc Vô Lương sư phụ đã hiểu”.

“Mục đích là việc các đại gia tộc cạnh tranh lẫn nhau, những người có thành tích tốt nhất có khả năng được đưa đi lịch luyện tại thánh địa của Nam Vực và chuẩn bị cho Thiên Kiêu Chiến Trường sắp tới”.

“Ồ, ta thực lực thấp kém chắc không thể giúp gì được cho Mộng cô nương rồi”. Đế Nguyên Quân thẳng thắn từ chối.

“Vô Lương sư phụ hiểu lầm rồi, ý ta là muốn ngươi tại Thiên Kiêu Tuyển giúp tiểu nữ hạ gục một người”. Mộng Linh Nhi nhanh chóng nói ra.

“Tên kia chân chính là thiên kiêu hay sao?”. Đế Nguyên Quân hỏi.

“Đúng là như thế, có thể nói hắn ta là một tên yêu nghiệt, mười lăm tuổi cảnh giới đã là Ngưng Hải cảnh tầng chín đỉnh phong, thiếu một chút nữa là nhập thiên đố rồi”. Nói đến đây, sắc mặt nàng hơi trầm xuống một chút.

“Ý Mộng cô nương nói vậy là ta chỉ cần đánh bại hoặc là chà đạp hắn hay sao?”. Gương mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên nở một nụ cười lớn thích thú.

“Nhưng có lý do gì mà phải ngăn chặn hắn?”.

“Hắn ta đến từ Ngô gia là một đại gia tộc. Có thể xem họ với Mộng gia là kẻ thù truyền kiếp, chúng không phải là người bình thường mà là những kẻ lòng lang dạ sói, âm mưu cực kỳ thâm hiểm”. Mộng Linh Nhi cay đắng nói.

“Nhìn biểu cảm ngươi như vậy chắc có chuyện gì đó rất đáng ghét. Nhưng ta từ trước giờ chưa bao giờ giúp không ai bao giờ?”.

“Vô Lương sư phụ cứ yêu cầu, chỉ cần ta có thể làm thì chắc chắn sẽ đáp ứng”. Vẻ mặt nàng đột nhiên sáng lên.

Ban đầu nàng nghĩ lần thương lượng này rất khó để thành công, bởi vì Ngô gia tại Nam vực có thể xem là một trong ngũ đại gia tộc lớn nhất và họ đang xếp tại vị trí thứ tư, phía sau đó chính là Mộng gia.

Đám người Ngô gia kia không từ bất cứ thủ đoạn nào đều muốn gạt chân Mộng gia ra khỏi vị trí ngũ đại gia tộc. Nhưng bởi vì có một nguyên do nên bọn họ không dám trực tiếp ra tay mà phải thông qua việc khác để hành động. Thiên Kiêu Tuyển này chính là ý đồ mà đám người đó đề ra và dùng nó để đối phó.

Nghĩ rằng Đế Nguyên Quân nghe thấy Ngô gia sẽ không đồng ý bởi vì thế lực họ quá lớn nhưng không ngờ được hắn lại đồng ý một cách nhanh chóng.

Mộng Linh Nhi mặc dù không biết thực lực của Đế Nguyên Quân sâu rộng như thế nào, nhưng qua trận chiến vừa rồi nàng đã chắc chắn nhận định được một việc là hắn có thể ngăn chặn được tên kia.

Sở dĩ nàng chắc chắn như vậy đều có nguyên do. Phía sau lưng nàng, hai vị lão giả kia đều có thực lực là Thần Phủ cảnh, thực lực cực kỳ mạnh mẽ và có thiên phú thần thông thiên về quan sát giám định nhưng kể từ lúc Đế Nguyên Quân tiến vào.

Hai vị lão giả kia đều nhận định hắn là một người “Sâu không lường được”. Tuổi tác mặc dù chỉ mới mười ba tuổi nhưng cảnh giớ lại bị ẩn giấu một cách kín kẽ không thể thăm dò, trái lại. Hai người lại cảm nhận được huyết khí cuồng bạo mạnh mẽ đang chảy trong cơ thể hắn nên mới chắc chắn cái nhận định này.

“Rất đơn giản, ta chỉ muốn các ngươi bảo vệ một cái”. Đế Nguyên Quân thẳng thắn nói.

Nói xong, Đế Nguyên Quân vỗ nhẹ phần bụng hơi trướng lên của mình rồi thì thầm gọi. “Tiểu Oanh, nhanh ra đây?”.

“Chi chi”. Ngay sau đó, một thanh âm êm tai vang lên.

Từ bên trong kim sa, một đầu chim nhỏ chỉ lớn khoảng chừng một cái gang tay sải cánh đi ra ngoài trông cực kỳ vui vẻ.

“Đây… Đây là…”. Đứng ở sau lưng, hai vị lão giả kia kinh hãi thốt lên.

“Hai ngươi nhận ra được nó. Như thế là tốt”. Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía Tiểu Oanh rồi nói. “Ta chỉ cần Mộng gia bảo vệ nó, tạo điều kiện cho nó tu luyện”.

“Nhưng nếu như nó bị tổn hại thì ta nghĩ Mộng gia cũng rất khó được yên ổn”.

“Cái gì, ngươi đang uy hiếp Mộng gia”. Hai vị lão giả tức giận quát.

“Ta không hề uy hiếp, nhưng để nói đúng hơn là nó mà bị ai đó săn giết hay bị luyện hóa thì ta nghĩ vị kia sẽ san phẳng toàn bộ Nam vục, không. Toàn bộ ngũ vực bị san phẳng là đúng hơn”. Ánh mắt băng lãnh Đế Nguyên Quân lướt qua hai vị lão giả rồi từ tốn nói.

“Vị kia?”. Thấy vậy, hai vị lão giả suy nghĩ.

“Chác Mộng tiểu thư đã có được đáp án của mình rồi”. Nói xong, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất ngay trước mắt cả ba người. “Tiểu Oanh, ngươi đi theo họ một thời gian, đợi sau này ta đến Mộng gia đón ngươi rời đi”.

“Chi chi”. Đế Nguyên Quân rời đi, Tiểu Oanh chắc chắn sẽ không chấp nhận, nó đột nhiên thốt lên không mong muốn, giống như nó đang khóc vậy.

Phải một lúc lâu sau, cả ba người mới lấy lại được tâm thầm của mình, ánh mắt rung động nhìn về phía Đế Nguyên Quân biến mất mà thốt lên. “Không thể nào? Súc địa thành thốn, thời không vách ngăn???”.

“Tiểu thư, không biết ngươi tìm đâu ra tên quái vật như này. Ta nghĩ lời của hắn không phải là đang uy hiếp chúng ta đâu”. Một vị lão giả sắc mạt tái nhợt quay qua nói.

“Ta biết”. Mộng Linh Nhi triệt để hoảng sợ rồi. “Vô Lương sư phụ, ta đảm bảo”. Đưa tay vuốt nhẹ Tiểu Oanh, Mộng Linh Nhi thì thầm.

“Nhanh, nhờ Tôn giả đích thân hộ vệ nó trở về gia tộc. Không được phép để nó có một chút tổn hại nào”. Nuốt xuống một ngụm khí, Mộng Linh Nhi lớn tiếng. “Chắc các ngươi đã hiểu?”.

“Vâng”. Hai vị lão giả đồng thanh trả lời.

“Tiểu Oanh ngươi chịu khổ một thời gian, Vô Lương sư phụ chắc chắn sẽ đến đón ngươi”. Cảm nhận biểu hiện của Tiểu Oanh, Mộng Linh Nhi an ủi.

Qua ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần thì phía bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay lập tức, hắn từ trong đó tỉnh giấc rồi thanh âm từ tốn vang lên. “Đi vào đi”.

“Vô Lương sư phụ, xin chào”. Đẩy của tiến vào, Mộng Linh Nhi gương mặt che lấy một tấm lụa mỏng hơi khom xuống cúi chào.

“Hừm hùm, Mộng cô nương tháo bỏ cái lụa mỏng kia nhìn xinh đẹp hơn hẳn”. Đế Nguyên Quân một tay vuốt cằm vừa liếc mắt nhìn Mộng Linh Nhi một cái rồi nhận xét.

“Vô Lương sư phụ thật biết ăn nói”. Mộng Linh Nhi nở một nụ cười nhẹ đáp lại. “Chuyện của Tiểu Oanh ta đã cho người đưa về Mộng gia an toàn rồi, ta đảm bảo nó sẽ được gia tộc ta bồi dưởng tốt nhất có thể”.

“Rất tốt, đã thế, ta cũng không thể thiếu biểu hiện được. Tên Ngô gia thiên kiêu kia cứ giao cho ta, đảm bảo hắn được ta giáo huấn tới nơi tới chốn”. Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân vui vẻ trả lời.

“Được như vậy là quá tốt rồi, Linh Nhi thật cảm ơn”.

“Cả hai đều giúp đỡ nhau nên không cần cảm ơn”.

“À mà, Linh Nhi có chút không hiểu”. Mộng Linh Nhi tò mò hỏi. “Tiểu Oanh đi theo một người mạnh mẽ có thể san bằng được ngũ vực sao lại đưa cho người ngoài bồi dưỡng vậy? Nếu khó trả lời…”

“Chăm sóc Tiểu Oanh là có thể, nhưng kẻ thù của hắn rất mạnh, ngay cả hắn cũng không thể chống trả được. Nói đúng hơn là viên sỏi mà so sánh với một tòa sơn nhạc”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi nói.

“Kinh khủng như vậy?”. Mộng Linh Nhi giật mình.

Một người manh mẽ có thực lực để san bằng ngũ vực mà không một ai có thể ngăn chặn thì cũng chỉ có Thánh cấp cường giả đỉnh phong. Nhưng nghe Đế Nguyên Quân lại nói có người còn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần như vậy khiến nàng có chút không tin.

Nếu như toàn bộ ngũ vực cường giả đi ra thì Thánh cấp cường giả đâu có dưới trăm vị, thế nhưng thực lực của họ mặc dù mạnh yếu phân rõ nhưng như hắn nói vậy là điều không thể. Bởi vì Thánh cấp cường giả cũng chỉ có một ước điểm nhất định nên không thể nào có cách biệt lớn đến như vậy.

“Ngươi nghĩ Thánh cấp đã là cực hạn hay sao?”. Thấy Mộng Linh Nhi có vẻ không tin, Đế Nguyên Quân buột miệng nói.

“Thánh cấp không phải là cực hạn???”. Mộng Linh Nhi gương mặt ngày một không tin, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn hắn.

“Hahaha. Do ta quá lời”. Đế Nguyên Quân đột nhiên cười lớn. “Nếu Mộng cô nương đã đến đây rồi thì chắc có lẽ Thiên Kiêu Tuyển củng đã mở ra rồi a”.

“Đúng vậy, ngày hôn nay tiến hành báo danh, một tuần sau mới chính thức khai mở”. Mộng Linh Nhi gạt bỏ đi suy nghĩ rồi gật đầu trả lời.

“Như vậy thì đi thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui