Tiểu Gia Nô

"Đỗ Nhã, Đỗ Nhã, ca ca của cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a?"

Mạc Đề Đề làm thế nào Đỗ Hành cũng không mở cửa ra, quản gia, bọn hạ nhân cũng không để ý đến nàng, nàng đành phải đến quấy rầy Đỗ Nhã.

Đỗ Nhã ngồi dậy, cũng nghĩ muốn đem nữ nhân vô tâm vô phế làm tổn thương ca ca này đuổi đi, nhưng là nghĩ đến ca ca của mình là một nam nhân cố chấp, ai, nàng nhận mệnh đứng lên mở cửa.

"Đỗ Nhã -- "

Mạc Đề Đề đáng thương hề hề ngồi ở trước cửa, một gương mặt khóc nhem nhuốc.

Đỗ Nhã thở dài một hơi, rất muốn kêu nàng đến trước cửa của ca ca cũng ngồi khóc như vậy, hắn nhất định sẽ lập tức đầu hàng, nhưng là sự tình cũng sẽ luôn luôn không giải quyết được dứt điểm, mà khả năng nữ nhân háo sắc trì độn tới cực điểm này, cả đời đều sẽ không phát giác ra tâm ý của ca ca.

"Đỗ Nhã, Đỗ Hành vì sao tức giận như vậy a~?" Nàng thủy chung không rõ điểm này. Sản nghiệp của y quán Thần Nông đâu chỉ có ngàn vạn, hắn chẳng lẽ là đau lòng tuyết liên ba ngàn năm sao? Nhớ được nàng lần trước hỗ trợ thu dược cũng đào hỏng một gốc cây a, hắn chính là cũng chỉ châm chọc nàng vài câu tay chân vụng về, cũng không thấy được hắn đau lòng cái gì.

Đỗ Nhã lắc đầu thở dài.

"Cô còn không biết a? Ta hỏi cô, trước khi Hạ Phong Đằng đến đây, cô cùng ca ca của ta đang làm cái gì?"

Mạc Đề Đề xoa xoa nước mắt, nỗ lực nghĩ lại, sau đó mặt nóng nóng trả lời "Chúng ta đang hôn môi."

Đỗ Nhã tuy rằng không biết cái gì gọi là "Hôn môi", nhưng là bằng cảm giác biết là ý tứ "Thân ái", nàng tiếp theo tiếp tục khai đạo.

"Cô biết không? Ca ca của ta từ nhỏ cũng rất thông minh, từ khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập y quán Thần Nông tới nay, càng là làm cho vô số thiên kim tiểu thư ái mộ, nhưng là huynh ấy cho tới bây giờ không cho phép bất luận một nữ nhân nào gần mình, bởi vì nữ nhân ca ca thích, không giống như nữ nhân chúng ta nơi này, nàng không thể chịu đựng được trượng phu đa tình."

Mạc Đề Đề còn là có chút mờ mịt. Nàng cùng Đỗ Hành hôn môi khiến hắn đối với thê tử tương lai cảm thấy áy náy sao? Nhưng đó là chính hắn chủ động hôn nàng a~!

"Ca ca của ta cho tới bây giờ không lấy lòng bất kỳ một nữ nhân nào, từ trước tới nay đều là người khác theo huynh ấy, vô luận là kinh thương hay là làm nghề y, ca ca đều làm được phi thường hoàn mĩ, cho nên mỗi người đều thật kính trọng huynh ấy. Ca ca ta cho tới bây giờ không trừng phạt bất luận kẻ nào, bởi vì chỉ cần bị ca ca thất vọng liếc mắt một cái, bất luận kẻ nào đều sẽ không lại vi phạm làm cho ca ca thất vọng một lần nữa."

Nhưng là nàng thường xuyên làm trái với ý hắn, chẳng lẽ Đỗ Hành oán khí tích lũy bây giờ mới phát tác? Nàng càng thêm mờ mịt nhìn Đỗ Nhã, mà Đỗ Nhã cũng rốt cục biết nàng trì độn đến như thế nào, làm cho người ta nghĩ muốn thét chói tai.

"Cô có nam nhân nào để thương chưa?"

Mạc Đề Đề xấu hổ lắc đầu, nàng nếu có thể ở năm 2006 tìm được bạn trai, thì cần gì phải ngàn dặm xa xôi đến cổ đại tìm nam nhân.

Đỗ Nhã rốt cục hiểu được đường tình của ca ca vì sao lại nhấp nhô như vậy, một xử nữ trì độn háo sắc, ngốc ngốc, ngây thơ, hơn nữa một nam nhân mặt lạnh, hỉ nộ không hiện ra bên ngoài, ngược lại thật sự là tưởng không nhấp nhô nhưng rất là nan giải.

"Mạc cô nương." Nàng thật ôn nhu nâng Mạc Đề Đề dậy “Ta nghĩ chúng ta phải mất một đêm mới nói được hết chuyện."

Nói gì thì nói cũng phả đem nàng cải tạo tốt một phen!

Chỉ thấy ngoài trời dần dần tối, trong phòng Đỗ Nhã ánh nến lóe ra, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hút không khí, tiếng kinh hô của người nào đó.

"Là như thế này a? !"

"Không phải đâu!"

"Trời ạ!"

******************

Sáng sớm, Mạc Đề Đề mang theo một đôi mắt gấu mèo bước ra từ cửa phòng của Đỗ Nhã.

Sau lưng, Đỗ Nhã đồng dạng một đôi mắt gấu mèo, hai tay giơ lên làm động tác cổ vũ tinh thần cho nàng.

"Mau đi đi, ngàn vạn đừng cô phụ ca ca ta."

Mạc Đề Đề nắm chặt tay cảm động quay đầu “Ta sẽ không, cô yên tâm đi!"

Cùng Đỗ Nhã thức trắng đêm nói chuyện, nàng không chỉ có biết tâm ý của Đỗ Hành, càng hiểu được bản thân mình sớm đã ái mộ hắn, chính là trong lòng bị sự tự ti quấy phá, cảm thấy không có nam nhân nào sẽ chủ động yêu thương nàng, càng đừng nói một nam nhân chất lượng tốt giống như Đỗ Hành vậy, nàng chỉ sợ bị người ta thương hại, nàng theo bản năng tự động xem nhẹ cảm tình của hắn.

Bất quá hiện tại biết bọn họ kỳ thực là yêu nhau, nàng hiểu không nắm chắc là rất ngu xuẩn .

A, mặt trời của cổ đại thật xán lạn, thế giới này thật mỹ lệ a~! Nàng, Mạc Đề Đề hai mươi ba năm qua lần đầu tiên được nam nhân yêu thương, nhưng lại là thầm mến để ở trong lòng không dám nói ra, càng làm cho nàng nghĩ muốn phát cuồng khoe ra là, thầm mến nàng là Đỗ Hành a~! Nguyên lai hắn lần trước thật sự không phải là tùy tiện nói, nam nhân siêu cấp dung hợp chất lượng tốt của cổ đại cùng hiện đại thầm mến nàng a~!

Đang khi ở say mê, gương mặt đầy nếp nhắn của quản gia bỗng nhiên nhảy vào mi mắt nàng.

"Mạc cô nương, người đang cười ngốc cái gì thế?" Còn cười đến như vậy khủng bố, vặn vẹo.

Nàng vội vã đem mặt trở lại bộ dáng bình thường. Về sau nàng chính là đương gia chủ mẫu của Đỗ gia, nghĩ đến mỗi ngày có thể cùng Đỗ Hành cùng nhau xem mặt trời lặn, nàng liền vui vẻ tưởng ngắt nhành hoa khiêu vũ, bất quá trước mắt việc này không phải là trọng điểm.

"Đỗ Hành đâu?" Mạc Đề Đề nũng nịu hỏi quản gia. Hiện tại hẳn là thời khắc hướng Đỗ Hành cho thấy tâm ý của nàng.

Quản gia run run, thiếu chút nữa đem điểm tâm vì sợ tới mức nôn ra ngoài. Nàng là bị quỷ nhập vào sao? Thế nào biến thành một sắc mặt khủng bố như vậy.

"Nói mau a~, Đỗ Hành đã rời giường chưa, ai nha, không để ý đến ngươi nữa, ta đi kêu Đỗ Hành rời giường."

Nàng học bộ dáng của thiên kim tiểu thư mà mình đã xem qua rất nhiều trên TV, nhẹ nhàng nhón bước, lượn lờ đi giống như đang trượt băng nghệ thuật để đến trước cửa phòng ngủ của Đỗ Hành, hoàn toàn không biết vì sao bọn hạ nhân ven đường đều một mặt biểu tình kinh hách như trông thấy quỷ.

"Đỗ Hành, là ta a~!"

Không ai trả lời.

"Đỗ Hành, là Đề Đề mà chàng yêu đến." Mạc Đề Đề tiếp tục đem da mặt dày phát huy đến cực hạn, nhưng là trừ bỏ thanh âm nôn khan của bọn hạ nhân sau lưng ra, trong phòng vẫn là im ắng.

Chẳng lẽ hắn còn đang tức giận? Nàng rốt cục thu hồi toàn bộ xiếc, nguyên bản tưởng hy sinh hình tượng để làm cho hắn cười, xem ra vô dụng.

"Đỗ Hành, ta là Đề Đề a~, ta biết sai lầm rồi, cũng không nghĩ đến cái gì bá chủ thương nghiệp cùng soái ca nữa, người nhà... Người nhà chỉ cần có chàng mà thôi !"

Ai nha, thật là tu nhân a~! Mạc Đề Đề bưng mặt chờ mong, chờ đợi Đỗ Hành mở cửa phòng ra, nhưng là trừ bỏ sau lưng thanh âm ngã sấp nhàm chán của bọn hạ nhân ra, trong phòng vẫn là không hề có động tĩnh.

Việc này làm cho nàng hoảng lên, trực tiếp gõ gõ vào cửa phòng.

"Đỗ Hành, chàng đừng nóng giận có được hay không, ta không phải cố ý, mà là do chàng thật tốt quá a~, ta là tới nơi này tìm cảm giác được yêu, thầm mến người khác không dám nói ra ta đã chịu đủ, sở dĩ ta không dám thích chàng, kỳ thực là vì chàng thật sự tốt lắm, tốt lắm a~, thời điểm Đỗ Nhã nói chàng thích ta, ta gần như là mừng đến phát điên rồi, Đỗ Hành, chàng tha thứ cho ta có được hay không?"

"Cái kia, Mạc cô nương..."

"Ô ô ô, Đỗ Hành sao chàng lại gọi ta là Mạc cô nương, gọi ta Đề Đề a~!"

"Mạc cô nương, người nhìn rõ xem ta không phải là công tử, công tử trời chưa có sáng đã xuất môn rồi." Quản gia vui sướng khi thấy người gặp họa, hắn chờ đợi ngày này đã thật lâu rồi.

Cái gì? Mạc Đề Đề dừng nước mắt, một cước đá văng cửa phòng. Trong phòng sạch sẽ thanh lịch, một mảnh yên tĩnh, cùng phòng bẩn, lộn xộn của nàng bất đồng, Đỗ Hành quả thực không có ở trong phòng.

Nàng ngây người ra một lát, vẻ mặt cầu xin chuyển hướng quản gia.

"Làm sao bây giờ? Hắn không có ở đây, làm sao bây giờ?"

Quản gia ra vẻ tiếc nuối lắc đầu “Này a~, ta cũng không biết, công tử chúng ta xuất môn thường xuyên phải thật lâu mới trở về, có đôi khi còn muốn đi mấy tháng lận!"

"Không hiểu được ca ca ta nếu biết ngươi nói hưu nói vượn như vậy, không biết sẽ làm gì ngươi?" Đỗ Nhã thấp giọng theo sau lưng quản gia xông ra.

Thân thể gầy còm của quản gia rùng mình một cái, sau đó xoay người cười nói "Đại tiểu thư, người không phải đi đã ngủ sao?"

"Ngủ được một giấc, nghe nói có người đang phá hư nhân duyên của đại ca ta, cho nên liền ra xem người nào không có mắt."

Đỗ Nhã không ngủ đủ giấc, mặt cười thật đáng sợ, quản gia cũng cười gượng càng thêm miễn cưỡng.

"Đúng vậy, là người nào không có mắt dám làm như vậy?"

"Phải không?" Đoạn cuối chọn cao âm điệu, ý bảo hắn tốt nhất nghĩ rõ ràng hãy trả lời.

"Này..."

"Giấc mộng Nam Kha khéo chập chờn, Bừng con mắt dậy, thấy mình tay không ?"

"Ta, ta nói, công tử ở trên núi!"

***************

Núi Thiên Tính kỳ thực là một khe núi thật lớn, kéo dài hơn nửa Lạc Nhật quốc, vì thế một khi ở trên núi lạc đường, hậu quả kỳ thực thật thảm. Đương nhiên tình tiết nguy hiểm như vậy cũng càng có thể biểu hiện ra vì tình yêu vĩ đại mà nỗ lực, ít nhất Mạc Đề Đề là nghĩ như vậy, vì thế nàng kiên trì muốn lên núi tìm Đỗ Hành.

"Mạc cô nương, cô không biết đường đi, trên núi nhiều mãnh thú quái vật như vậy, vẫn là chờ ca ca ta xuống núi rồi nói." Đỗ Nhã hảo tâm khuyên nhủ nàng, thật sự là bởi vì nàng không có sức lên núi, mà những người khác cũng không có thời gian rỗi bồi Mạc Đề Đề chung quanh đi loạn, dù sao Đỗ Hành sau khi rời khỏi, toàn bộ y quán Thần Nông hoàn toàn không thể trông cậy vào Mạc Đề Đề, chỉ có bọn họ nỗ lực chống đỡ.

"Nhưng là ngộ nhỡ Đỗ Hành tỉnh táo lại, phát giác ta không có ưu điểm gì, lại không thích ta nữa thì làm sao bây giờ?" Nàng lo lắng nhất chính là điểm này.

Nguyên lai nàng luôn luôn đều như vậy không tự tin! Đỗ Nhã kinh ngạc nhìn nàng vài lần, bỗng nhiên hiểu được vì sao nàng lại trì độn nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân đại khái chính là nàng đối với mình có thể hay không được người ta thích đều siêu cấp không tin tưởng.

"Nhưng là cô thật sự không sợ sao?" Ở trong rừng núi, bất kể cái gì nguy hiểm đều có, hơn nữa những năm gần đây mỗi lần thời điểm ca ca vào núi căn bản không ai có thể tìm được huynh ấy.

Mạc Đề Đề do dự một chút, sau đó kiên định trả lời "Ta không sợ!"

Bỏ lỡ nam nhân chất lượng tốt như Đỗ Hành chính là cả đời phải hối hận, lại nói trong tiểu thuyết tình cảm, nữ nhân vật chính mỗi lần đều là ở trong tình cảnh nguy hiểm mới gặp được nam nhân vật chính, bất kể là đạo lý gì, chính là mọi người xuyên qua thời không đều giống nhau, nếu vận khí của nàng kém còn chưa tới Happy Ending liền đã mất mạng, thì lúc đó mới không thể tin vào đạo lý xuyên không! (NN: chị này lúc nào cũng trong tiểu thuyết tình cảm =))]

"Tốt lắm!" Đỗ Nhã giao cho nàng một cây sáo "Đi thôi, nếu như gặp nguy hiểm hãy thổi nó, như vậy chim hoàng yến của Đỗ gia nuôi sẽ tìm được cô."

Mạc Đề Đề cẩn thận nhìn cây sáo trúc phong cách cổ xưa trong tay “Vật này linh sao? Ta có thể thử một chút sao?"

Đỗ Nhã vội vàng nắm giữ tay nàng "Ngàn vạn đừng, vẫn là đợi cho đến khi lên trên núi, cô hãy thử lại!"

Mạc Đề Đề không hiểu ra sao gật đầu, sau đó mang theo cây sáo trúc dũng cảm lên núi tìm kiếm Đỗ Hành, tuy rằng nàng thủy chung cảm thấy sự tình có chút quỷ dị.

"Mặc kệ, dù sao ta nhất định sẽ không có việc gì !" Nàng dứt khoát không nghĩ đến những chuyện linh tinh lộn xộn, vui vẻ đi lên núi.

Núi rừng của cổ đại là màu xanh ngắt không ô nhiễm, nhưng đồng thời khi đang hưởng thụ chim hót hoa thơm, một mình một người đi ở trong rừng núi quả thật cũng thật là khủng bố.

"Có hay không có người a?" Trừ bỏ tiếng của nàng vọng lại, cũng không có tiếng hồi âm trả lời.

Một người ở trong núi thật tốt, chung quanh thét chói tai cũng sẽ không có người gọi cảnh sát đến bắt ngươi, nhưng là đã đói bụng cũng không ai quản, nhất là lạc đường càng không có người để ý tới.

Mắt thấy thái dương đang lặn xuống núi, ở trên núi vòng vo một ngày Mạc Đề Đề tuyệt vọng ngồi xuống.

"Ngược lại thật sự là rất quá mức!" trong sách có viết, khi nhân vật chính ở trong núi lạc đường, đều sẽ gặp được sự kiện tốt đẹp, vì sao đổi lại việc này xảy ra đến trên người nàng, chính là chỉ có thể là tình trạng kiệt sức, bụng đói kêu vang chờ đợi cứu viện?

Theo trong lòng xuất ra cây sáo trúc, nàng bắt đầu cầu cứu, đáng tiếc Đỗ Nhã hiển nhiên là quên, mỗi người của cổ đại đều biết thổi cây sáo trúc này, nhưng đối với thiên tài Mạc Đề Đề này liền sẽ không thổi được.

Nỗ lực ép buộc hồi lâu, nàng rốt cục bắt đầu tuyệt vọng.

"Trời ạ, chẳng lẽ ta trở về cổ đại là để chết ở chỗ này? Rất oan uổng, rất thái quá, làm sao có thể sẽ chết như vậy?"

Người ẩn mình trong bóng tối cũng liên tiếp gật đầu. Đích xác thái quá, đích xác không bình thường, nàng như vậy cũng có thể lạc đường, nhưng lại có thể ngốc đến ngay cả phát ra tín hiệu cầu cứu đều không phát ra được.

"Đại tẩu tương lai của ta thật sự là nữ nhân như vậy sao?"

Đỗ Nhã nghĩ mãi không xong, vì sao ca ca hoàn mĩ của nàng lại thích Mạc Đề Đề như vậy, hiện tại nàng có chút tin tưởng lời nói của Mạc Đề Đề, làm không tốt Đỗ Hành tỉnh táo lại, thật sự sẽ quên chuyện mình thích Mạc Đề Đề.

Bất quá mặc kệ thế nào cũng không thể khiến nàng chết ở chỗ này. Đỗ Nhã muốn ra tay cứu giúp, lại bỗng nhiên nhận thấy được trên đường cái của núi rừng xôn xao.

Mạc Đề Đề còn đang mắng ông trời không công bằng.

"Thật quá đáng! Nữ nhân xuyên qua thời không đều là không trả tiền a~, ta đều táng gia bại sản, cư nhiên đối xử với ta như vầy, rất không có phong cách của thần!"

Vừa dứt lời, chợt nghe đến một trận tiếng gầm gừ của động vật truyền đến.

Mạc Đề Đề lập tức câm miệng, hoảng sợ nhìn trong cây cối xôn xao, chỉ thấy một bóng đen vĩ đại theo từ bên trong lùm cây rậm rạp đi ra, dần dần xuất hiện ở dưới ánh sáng tịch dương.

Trời ạ, cư nhiên là một con hổ phách to lớn! (hổ phách: hổ màu vàng nhạt)

Nàng mau muốn té xỉu, hay là đây là trên trời trách phạt nàng vừa rồi nói năng lỗ mãng?

"Ta, ta sai lầm rồi..." Hiện tại nhận sai còn kịp sao?

Mùi mãnh liệt thuộc về mãnh thú theo gió núi truyền đến, con hổ phách mở miệng phảng phất còn mang theo đùa cợt a~, chậm rãi giơ lên móng vuốt.

"A..." Mạc Đề Đề ngơ ngác nhìn nó bất động, thẳng đến móng vuốt không nhanh không chậm hướng nàng chụp lại đây, nàng mới phản ứng lại, muốn chạy trốn giữ lại tính mạng.

"A -- a a a a a -- cứu mạng a -- "

Đỗ Nhã trợn mắt há hốc mồm nhìn con hổ phách kia vui vẻ đuổi theo Mạc Đề Đề, tựa như gió xoáy biến mất ở trong sơn lâm một hồi lâu, nàng mới thì thào tự nói "Nguyên lai, căn bản không phải chuyện của ta ."

Sau đó xoay người đi xuống núi.

*************

"Cứu mạng a~, người tới a~, mỹ nữ gặp nạn a~!" Theo hoàng hôn đến khi màn đêm buông xuống, toàn bộ trên núi chỉ nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Mạc Đề Đề, đương nhiên còn có tiếng chim vỗ cánh phần phật bay loạn vì bị nàng làm kinh động, ban đêm đang yên tĩnh tốt lành, liền như vậy bị hủy ở trong tay nàng, nếu động vật có biết, đại khái sẽ tụ tập quần thể đuổi nàng.

Theo trời sắp tối đến khi trăng đã treo cao trên bầu trời, nàng thể lực rốt cục hao hết, nhất là con hổ phách phía sau kia giống như căn bản chính là đang đùa giỡn với nàng, tỷ như hiện tại nàng vô lực té trên mặt đất, con hổ kia liền tiến lên giơ móng vuốt lên uy hiếp.

"Ta... Ta... không được... Muốn ăn... Muốn cắn... Tùy tiện... Ngươi!"

Nàng thở hổn hển, tình trạng kiệt sức té trên mặt đất, dứt khoát nhắm chặt mắt lại chờ chết.

Hơi thở nóng rực tràn ngập lại đây, nàng ngay cả khí lực chạy trốn đều không có, nhưng là đợi một lát, nàng bỗng nhiên phát hiện thân thể mình đang di động, con hổ phách kia cư nhiên ngậm đai lưng nàng, kéo nàng đi.

Ý thức mơ hồ Mạc Đề Đề không biết đây là có chuyện gì, chỉ cho là lão hổ cũng chú ý lựa chọn chỗ để dùng cơm, đại khái chắc nghĩ muốn đem nàng tha vào trong động để ăn đi. Nhưng là bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, nàng bị quăng vào trong nước. Chẳng lẽ lão hổ của cổ đại trước khi ăn thịt người, còn muốn tẩy rửa sạch sẽ sao? !

Nàng uống phải một chút nước suối, giãy giụa ngồi dậy, thật vất vả ho khan vài cái, lại bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Không biết từ khi nào nàng đã đi tới một ngôi nhà nhỏ nằm giữa núi rừng rậm rạp, giống như thế ngoại đào nguyên. (Thế ngoại đào nguyên:Cảnh Đào Nguyên bên ngoài Trần Thế)

Một căn nhà nho nhỏ lịch sự tao nhã đứng sừng sững giữa một vườn hoa không biết tên, được ánh trăng chiếu bóng lấp loáng xuống dòng suối, mà giữa cảnh trí như bức họa này đẹp nhất chính là, bên bờ suối kia là một nam tử được ánh trăng chiếu rọi xuống thân mình.

Hắn thanh nhã đứng dưới ánh trăng, tóc dài được ánh trăng chiếu lấp lánh, cây sáo ngọc bích tùy ý nắm ở trong tay, đầu nhẹ nhàng khẽ tựa vào trên cây phía sau trầm tư, cẩn thận nhìn đến, hắn phảnh phất như đang ngồi ở khoảng cách giữa hai cây đại thụ. Áo dài xanh nhạt cũng như thế ở giữa không trung hơi hơi bay, nàng tài năng tin tưởng nam tử trước mắt này là chân thật, mà không phải là từ trong tranh mà bước ra.

Đây là Đỗ Hành, dưới ánh trăng tuấn mỹ như là một loại sẽ cướp đi hô hấp của nhân loại.

Nàng ngơ ngác nhìn, ngay cả bản thân mình còn ở trong dòng suối cũng không biết.

"Cô không lạnh sao?"

Đỗ Hành thu hồi ánh mắt, không tiếng động nhảy xuống, giờ phút này nàng mới phát hiện nơi hắn ngồi cư nhiên là trên một chiếc võng.

Giữa hoảng hốt, hắn mạnh mẽ phi phàm đứng ở bên dòng suối, hướng Mạc Đề Đề ướt sũng vươn tay.

"Đừng cho là ta là đại phu, cô liền như vậy xằng bậy, sinh bệnh ta sẽ không cứu."

Hiện tại đã là cuối mùa thu, tuy rằng trong núi khí hậu biến hóa không lớn, nhưng là ban đêm trong rừng núi vẫn là lạnh như băng, nàng rốt cục cảm giác được nước suối rét lạnh thấu xương, ngây ngốc đứng lên.

"Đỗ Hành, chàng hết giận ta rồi sao?"

Hắn cắn môi dưới, đem nàng lôi ra từ trong nước, đồng thời ý bảo lão hổ phách xa xa trước rời đi.

Nàng vừa lên đến bờ đã bám dính lên trên người hắn "Đỗ Hành, chàng không thể không thích ta."

Hắn không có trả lời, chính là mang theo người giống như đỉa đói bám tại trên người hắn đi về hướng ngôi nhà nhỏ.

"Đỗ Hành, ta đã thông suốt rồi, hơn nữa ta còn mạo hiểm lên thiên sơn vạn thủy, gặp nguy hiểm suýt nữa thì bị lão hổ ăn thịt để đi tìm chàng." Nàng lải nhải.

Đỗ Hành lặng yên tìm một bộ quần áo khô ráo, sau đó quăng cho nàng.

"Đi thay quần áo đi, ta đi ra ngoài chờ."

"Không cần!" Nàng nói cái gì cũng không chịu buông tay. Vẻ mặt của hắn rất lãnh đạm, cho dù thời điểm ở dưới chân núi, hắn cũng không từng lạnh lùng đối đãi với nàng như thế.

"Trước cam đoan chàng không được chạy trốn!" Nàng lần đầu tiên đối mặt với một nam nhân thích nàng, nếu khiến hắn chạy nàng nhất định sẽ đập đầu chết ở chỗ này.

Đỗ Hành thở dài một hơi, sau đó lẳng lặng nhìn nàng.

"Cô rốt cuộc vì sao lại đến đây?"

"Ta tới tìm chàng a~!" Mạc Đề Đề cây ngay không sợ chết đứng trả lời.

"Tìm ta làm cái gì?"

"Nói cho chàng biết ta cũng thích chàng." Nàng vẫn là cây ngay không sợ chết đứng.

"Sau thế nào?"

"Sau đó..." Nàng hít sâu một hơi nghĩ ngợi. Sau đó nàng cũng không biết nên làm như thế nào, trong tiểu thuyết đều là "Từ đây sẽ là cuộc sống hạnh phúc”, nhưng là bọn họ có thể hay không?

Hắn bước ra khỏi cửa phòng, "Nhanh chút thay quần áo đi, sau khi thay xong, ta sẽ bôi thuốc cho cô”

Mạc Đề Đề ở trong phòng ngẩn người, nàng không hiểu Đỗ Hành vì sao lại hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ trả lời không được sẽ không cần nàng? Nhưng là không được a~, vừa nghĩ đến Đỗ Hành không cần nàng, nàng liền cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa. Ở năm 2006 nàng là cô đơn một người, đến nơi này là nàng muốn tìm một người có thể dựa vào, người làm cho nàng nghĩ muốn sống chung cả đời.

Nguyên bản không dám nghĩ tới người đó là hắn, tựa như người chỉ ăn ở những quán ven đường, khi đi ngang qua nhà hàng cao cấp, dù sao vẫn cần phải bày ra một bộ dáng không thèm liếc mắt tới, dốc lòng quay đầu đi, nhưng nàng hiện tại rốt cục thừa nhận, bản thân mình kỳ thực từ ánh mắt đầu tiên, chính là đối với Đỗ Hành thèm nhỏ dãi.

"Mặc kệ, hắn nếu có thể thích ta một lần, có thể thích ta lần thứ hai đi!" Tuy rằng sự tự ti trong nội tâm của nàng vẫn có chút không dám xác định.

Nhưng vì để đạt được chân ái, Mạc Đề Đề quyết định phấn đấu, lại không biết nam tử tựa vào phòng ngoài, đã đem lời của nàng nghe được rõ ràng, rành mạch.

Thích lần thứ hai? Nếu lần đầu tiên thích có thể dễ dàng buông, hắn làm sao không hiểu tại vì sao phải khổ sở chờ đợi mấy năm nay? Phần khắc sâu kia là khó có thể bỏ được a~!

Nàng tìm đến hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Có phải hay không, lại muốn cho hắn hy vọng, sau đó lại đùa giỡn hắn một lần nữa? Hắn không thích cái loại cảm giác chua xót giống như tâm dần dần bị ăn mòn, cũng không thích không cách nào nắm giữ được cảm xúc thất bại của bản thân mình, nhưng là hắn vẫn đang không cách nào phủ nhận, nháy mắt khi nhìn thấy nàng bị hổ phách ngậm kéo đến, hắn là vui sướng, nhưng là sau vui sướng cũng là một loại không biết làm sao, nguyên bản nghĩ muốn buông tha cho nàng, giống như ở khoảnh khắc nàng đuổi theo, nhưng không thấy hắn.

"Cô có khỏe không?" trong phòng thật lâu sau không có thanh âm, không biết nàng hay không đang ngủ, quản gia buổi sáng đã phái chim hoàng yến truyền tin cho hắn, nhưng là đến hoàng hôn vẫn nhìn không thấy người, hắn mới phái hổ phách đi tìm, xem ra nàng ở trong núi vòng vo thật lâu, nói vậy mệt chết đi .

Đợi không được người trả lời, Đỗ Hành đẩy cửa ra.

Chỉ thấy Mạc Đề Đề quả nhiên đã nằm ở trên giường ngủ say, hắn theo ánh nến nhìn lại, lại lập tức quay người đi, một khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ lên. Nữ nhân này, cư nhiên để nửa thân trần liền ngủ.

"Mạc Đề Đề, mặc quần áo gọn gàng rồi hãy ngủ tiếp!"

Nàng vụng trộm mở một con mắt, trong ánh nến hắn thoạt nhìn là như vậy xa xôi, còn đưa lưng về phía mình, như vậy kêu nàng thế nào câu dẫn hắn được đây.

Nghe không được nàng trả lời, hắn nhắm mắt lại đi tới, tính toán thay nàng mặc quần áo, nhưng là nháy mắt đụng chạm đến quần áo của nàng, hắn dừng một chút. Mạc Đề Đề căn bản là không thay quần áo ướt ra!

Nữ nhân này thế nào cũng phải buộc hắn mất đi khống chế sao?

Mạc Đề Đề trong lòng đang cười trộm. Muốn làm cho hắn chạm vào nàng, tài năng như vậy làm sao mà hắn có thể trụ được với lý do cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, tha thứ nàng tuy rằng đọc đủ thứ tiểu thuyết tình cảm, mấy ngàn bản tiểu thuyết, đáng tiếc không có kinh nghiệm gì để áp dụng thực chiến, sở dĩ cũng chỉ còn cách dùng biện pháp vô lại này để đuổi theo nam nhân mình thích mà thôi.

Ánh nến đung đưa chiếu bóng của Đỗ Hành lắc lư, Mạc Đề Đề giả bộ ngủ, vô tội ở trước mặt hắn, nhưng là đợi hồi lâu cũng chưa thấy động tác của hắn, hắn phảng phất chính là lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng nhịn không được vụng trộm mở một con mắt, lại lơ đãng chạm phải ánh mắt của hắn, sợ tới mức nàng lập tức nhắm lại, trong lòng cầu nguyện hắn hoa mắt không có phát hiện bản thân mình giả bộ ngủ.

Đỗ Hành tay hơi hơi giật mình, làm bộ như không phát giác động tác nhỏ của nàng. Thân là một đại phu, cũng là một đại phu có võ công, người trước mặt có ngủ say hay không, so với ai hắn là càng rõ ràng hơn cả, nhưng là hắn tình nguyện không thèm nghĩ nữa, nàng đã đem quyền chủ động hoàn toàn giao cho hắn, như vậy hắn có phải hay không cũng có thể làm ra quyết định.

Mạc Đề Đề khẩn trương trộm ngắm thấy hắn vươn tay. A a a, hắn rốt cục hạ quyết tâm vươn ma trảo! Thật sự là kích động a~, nàng có thể như vậy thoát khỏi lão xử nữ sao? [NN: Lão xử nữ: xử nữ già a =))))]

Một cơn gió núi bỗng nhiên thổi mở cửa sổ, lay động ánh nến rốt cuộc bị gió thổi tắt, trong bóng đêm mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nàng.

"Đau quá, đau quá..."

Ngoài cửa sổ con hổ phách vẫn còn đang ngủ say.

*************

Mạc Đề Đề căm giận bất bình đấm xuống giường.

Gạo nấu thành cơm sao?

Ngay cả nồi đều không có, lại từ đâu có cơm rang.

Đỗ Hành căn bản là không thấy thân thể của nàng, chính là nhắm mắt lại đem quần áo của nàng cởi hết để bôi thuốc, sở dĩ ngay cả ánh nến bị gió thổi tắt cũng chưa phát giác, đã có thể tính hắn là thần y, nhắm mắt lại bôi thuốc, vẫn là đem nàng biến thành đau chết, hại nàng hôm nay ngay cả khí lực xuống giường đều không có, cả người trầy da thống khổ không nói, ngay cả hương vị thuốc nước chính nàng đều chịu không nổi, huống chi phải đi dụ hoặc Đỗ Hành.

Ai oán nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn lại nằm ở trên chiếc võng bên cạnh dòng suối thổi sáo, tiếng sáo bồi hồi vang vọng khắp núi rừng yên tĩnh, con chim hoàng yến bay lượn tròn ở bên cạnh hắn.

"Hắn như vậy có phải hay không, không còn gì để nói là đang cự tuyệt mình?" Nàng không cam lòng tiếp tục đấm xuống giường, lại không phát hiện thời điểm nàng giọng nói hạ xuống, xa xa cũng vang lên tiếng tiếng sáo ngắt quãng.

Trên thực tế, Đỗ Hành cũng đang ngẩn người, chính là thời điểm hắn ngẩn người cũng có thể tự nhiên làm bất cứ chuyện gì.

Trong lòng bàn tay nóng nóng, đêm qua tuy rằng ở mặt ngoài là trấn định tự nhiên bôi thuốc cho nàng, nhưng chỉ có hắn mới biết được tay của mình đang run rẩy.

Bảy tuổi hắn đã học y, đừng nói nhắm mắt lại bôi thuốc, chính là một tay hắn cũng có thể linh hoạt tự nhiên xem bệnh cho người ta, nhưng là chỉ có thời điểm đối mặt với Mạc Đề Đề, toàn bộ bình tĩnh đều bắt đầu tan thành tro bụi.

Hắn sai lầm càng nhiều, Mạc Đề Đề liền kêu rên càng thê thảm, sau đó lòng hắn cũng lại càng loạn, cuối cùng đã quên là như thế nào bôi dược tốt nhất cho nàng, chính là khi thời điểm hắn mở to mắt đã xác định nàng không cần lại mặc quần áo, bởi vì trên người nàng đã bị hắn lộn xộn lung tung dùng băng vải trắng quấn kín cả người, chỉ có cặp ánh mắt ai oán kia nhìn hắn, làm hại hắn áy náy xoay người rời đi.

"Đỗ Hành, ta muốn đi chơi a~!" Nàng giãy giụa ở cửa sổ vẫy tay, tuy rằng cả người trầy da, bị thuốc nước kích thích làm cho thống khổ, nhưng là nàng vẫn là chưa từng quên sứ mệnh của bản thân mình tới chỗ này là cái gì.

Đỗ Hành ngừng thổi sáo, nhìn Mạc Đề Đề vải trắng quấn kín cả người, chỉ lộ ra một đôi mắt, thoạt nhìn thật đáng thương cũng rất buồn cười, nhưng là cũng càng thêm chứng minh thời điểm hắn đối mặt với nàng, có bao nhiêu khó có thể khống chế nổi bản thân.

"Đỗ Hành?" Mạc Đề Đề nỗ lực ló đầu ra, trên đầu quá nhiều mảnh vải làm hại nàng thiếu chút nữa bị quấn đến nghẹt thở, thật vất vả sau khi duy trì cân bằng, phát giác bản thân mình đầu chống lại nhìn ngoài cửa sổ, tiếp theo mồm há hốc.

Lặng yên, tiếp tục lặng yên...

Sau đó nàng bắt đầu thét chói tai "Lão hổ a -- "

Lão hổ phách đem nàng đuổi theo như con thỏ, lại đem nàng làm như thi thể tha đến tha đi, thế nào lại ở dưới cửa sổ? !

Bởi vì rất kinh ngạc, chưa nắm vững cân bằng, thân mình cư nhiên đối với lão hổ miệng há hốc, ngã xuống đất, Đỗ Hành cứu viện không kịp, nàng hung hăng ngã trên mặt đất, mà hổ phách còn lại là sau khi hít hít ngửi hương vị của nàng, làm ra một bộ mặt chán ghét tránh ra .

Trên người nàng nước thuốc khó ngửi như thế sao? Mạc Đề Đề ngửi ngửi cánh tay của mình, sau đó cũng là một mặt chán ghét, nhăn nhó xoay mặt đi. Khiến nàng đã chết đi, nếu có thể, nàng nghĩ muốn đem cánh tay của mình chặt vứt bỏ đi.

Đỗ Hành thở dài đem nàng nâng dậy, chờ nàng sau khi đứng vững, nhàn nhạt xoay người.

"Ta đã thông báo quản gia, muốn hắn tới đón cô."

Nàng trừng to mắt, kêu to "Vì sao? Vì sao muốn ta xuống núi, ta là tới để tìm chàng nha, chàng cũng chưa đáp ứng cưới ta, ta làm sao đi được?"

Hắn lặng yên một chút, bình tĩnh hỏi: "Ta vì sao muốn kết hôn với cô?"

"Bởi vì ta thích chàng, chàng cũng thích ta a~!" Ai nha, thật là xấu hổ a~! Nàng che mặt mình, không biết mình đã được băng trắng quấn như một xác ướp, vô luận mặt đỏ vẫn là đều không thể nhìn ra. (NN: xác ướp Ai Cập =))]

Đỗ Hành xoay lưng lại đối với nàng, chính là lẳng lặng đứng, hồi lâu mới hỏi: "Cô có mục đích gì ?"

"..." Lời của nàng như vậy không thể tin sao?

Mạc Đề Đề nhịn đau, gian nan đi qua, nhìn đến trên mặt của hắn là nhàn nhạt mờ mịt, nàng bỗng nhiên cũng cảm thấy thật mờ mịt. Đỗ Nhã nói hắn thích nàng, nhưng là vì sao nàng không biết Đỗ Hành là thích nàng như thế nào, lại là vì sao thích nàng?

Bình thường, háo sắc, nhưng là thời điểm nàng chân chính đối mặt với cảm tình, nàng kỳ thực một điểm tự tin cũng không có, cũng chính vì như thế mà lớn như vậy rồi còn không có đối với ai thổ lộ, Đỗ Hành chính là người đầu tiên.

Biết Đỗ Hành thích nàng, vì thế liều mình chạy tới đây, muốn cùng hắn yêu nhau, vì sao kết quả cũng là như vậy kỳ quái?

"Có lẽ... Đỗ Nhã sai lầm rồi đi!" Nàng uể oải cúi đầu "Cũng đúng, nữ nhân thất bại giống như ta lại có ai sẽ thích..."

Theo năm 2006 một đường thất bại đến ngàn năm trước, ngay cả hai lần xuyên qua thời không đều là thất bại mới miễn cưỡng thành công, vĩnh viễn chỉ có thể đuổi theo soái ca chạy, lại vĩnh viễn không chiếm được bất luận ưu ái gì, người như vậy ngay cả nàng đều muốn phỉ nhổ, dựa vào cái gì Đỗ Hành sẽ tự ngược đến thích nàng.

Nàng khịt khịt cái mũi, đau kịch liệt bắt đầu xoay người rời đi, trong miệng không cam lòng tự lẩm bẩm "Có lẽ ta ngay từ đầu liền sai lầm rồi, không nên mang theo hời hợt trở lại cổ đại, xuyên qua thời không, không phải có thể chỉ cái linh hồn xuyên qua thôi sao? Ta hẳn là nên tìm một cực phẩm mỹ nữ để nhập vào nàng, sau đó thay thế được nàng, ha, bất quá như vậy, ta sợ không thích ứng được ..."

Đỗ Hành đại khái cũng tương đối thích hợp với kiểu mỹ nữ thông minh, có thể cùng hắn sáng tạo truyền thuyết cổ đại vĩ đại.

Chán ghét, nghĩ đến Đỗ Hành cưới người khác, nước mắt vì sao lại chảy xuống, là vì miệng vết thương trên người rất đau? Còn là vì vậy bộ dáng thật xấu? Hoặc là bởi vì... Mạc Đề Đề rốt cục nhịn không được quay đầu ôm lấy hắn khóc rống lên.

"Đỗ Hành, chàng thích ta có được hay không, ta đã thích chàng rồi, làm sao bây giờ?"

Hắn đứng yên ở nơi đó để cho Mạc Đề Đề khóc như mưa, đem nước mũi, nước mắt bôi ở trên người hắn, cũng không có ôm lấy nàng, cũng không có gạt nàng ra, nhưng là trên mặt tuấn dật thong thả chậm rãi nở nụ cười.

Lão hổ phách phía sau hắn nằm bẹp xuống, một bên ai thán chủ nhân của mình cư nhiên như vậy không có mắt, một bên tiếp tục ngủ bù.

Nói như vậy nàng thật là thích hắn, không phải là do bệnh háo sắc? Đỗ Hành chậm rãi vươn hai tay ra đang muốn ôm lấy giai nhân vào trong lòng .

"Công tử, ta tới cứu người !"

Bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, sợ tới mức hắn lập tức nắm chặt bả vai của nàng, còn không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của Mạc Đề Đề, nàng nhất thời kêu rên. (=))))))))]

Hổ phách cũng mạnh bừng tỉnh, căm tức kẻ xâm nhập phá hoại, cho dù tiết mục yêu đương này nó cũng cảm thấy thật nhàm chán, nhưng là đã phá ngang chủ nhân của nó là không thể tha thứ, dù sao chủ nhân khó được động dục một lần.

"Công tử, người đừng nhúc nhích a~!"

Quản gia vẫn còn đang kêu to, hắn vừa rồi vừa tới đến nơi, liền nhìn đến phía sau công tử có lão hổ, phía trước thì có "Cương thi", một đôi mắt già nua lập tức đỏ lên.

Đối mặt với tranh cãi ầm ĩ này, Đỗ Hành thở dài. Vì sao mỗi lần thời khắc mấu chốt đều sẽ xảy ra tình huống?

Hổ phách gầm nhẹ tới gần quản gia đang cầm cây gậy gỗ, Mạc Đề Đề đau đến nỗi nước mắt bay loạn, Đỗ Hành thò tay đang muốn ngăn lại hỗn loạn, chỉ thấy hổ phách mới vừa lộ răng nanh, quản gia lập tức thân thủ nhanh nhẹn vọt tới phía sau hắn, liên quan đụng vào Mạc Đề Đề đang kêu rên, chọc nàng kêu thảm thiết càng sâu. (NN: tới cứu là đây =))]

"Đủ!" Hắn khó được phát hỏa "Hổ phách đi ngủ, Đề Đề quay trở lại trong phòng chờ ta kiểm tra miệng vết thương, quản gia... Ngươi đi tìm chút củi đốt nấu cơm đi!"

Kinh hồn chưa định nhìn hổ phách bước vào núi rừng, trước khi đi ngoái đầu nhìn lại, mồm rộng hướng hắn uy hiếp, quản gia nơm nớp lo sợ hỏi: "Công tử, người không phải là muốn ta đem Mạc cô nương mang đi sao?" (NN: ta cũng muốn có 1 con hổ thông minh thế này *.*)

Cương thi kêu loạn ở phía công tử sẽ không phải là Mạc Đề Đề đó chứ!

Mạc Đề Đề đau đến nói không nên lời nói, cố sống cố chết trừng mắt nhìn quản gia. Thù lớn này không báo, thực xin lỗi văn minh của năm 2006.

Quản gia giật mình nhìn mảnh vải trên người nàng vô cùng thê thảm, nhận ra là băng vải do y quán Thần Nông đặc chế. Đem nàng quấn thành như vậy sẽ không là công tử vĩ đại của hắn đi? !

Đỗ Hành ho nhẹ một tiếng "Còn không đi?"

Ở giữa ánh mắt không thể tin của quản gia, hắn biết bản thân mình lại thất thố .

Mạc Đề Đề khập khiễng đi về phòng nhỏ, còn không quên ái muội quay đầu dùng ánh mắt duy nhất bình thường bây giờ của bản thân mình chớp chớp liếc mắt một cái đầy mị lực.

"Mau tới a~, ta chờ chàng." Sau đó giãy giụa đi vào phòng chờ đổi dược.

Quản gia lập tức nhanh chân chạy đi vỗ ngực liên tục. Nữ nhân như vậy cư nhiên chính là chủ mẫu tương lai của hắn!

Mà Đỗ Hành lại đứng yên ở tại chỗ, cuối cùng trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng mang theo mỉm cười, đi theo vào cửa phòng.

Hắn nhất định là muốn thành toàn cho nàng đi! Một khi đã như vậy, ngay cả nếu bị đùa giỡn hắn cũng chấp nhận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui