Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Mục Viêm Khiếu đối với thỉnh cầu của đạo diễn Hoàng Kỳ không mấy quan tâm.

Dù sao đại thiếu hắn cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu thế lực, càng không muốn nổi tiếng để tìm cực khổ, không có chuyện gì lại đem vẹt dẫn đường bên cạnh đi quay phim làm gì?

Quả thực chính là lãng phí thời gian và sinh mệnh. Có thời gian, còn không bằng dẫn vẹt nhà mình đi ăn đồ nướng nhiều một chút hoặc là đi biển bơi lội tắm nắng mới tốt.

Vì vậy Mục đại thiếu định mở miệng lãnh khốc cự tuyệt thỉnh cầu này.

Nhưng trước khi hắn cự tuyệt, Lâm U lại bỗng nhiên mở miệng.

“Két két, coi như ông thức thời! Tiểu gia thông minh nhất! Nhất màn ảnh!!!”

Mục Viêm Khiếu đang tính toán ngôn từ cự tuyệt cho hợp lẽ: “...” Mục Viêm Khiếu cúi đầu đem Lâm U trước mặt mình bắt được, mang theo vài phần không giải thích được: “Lâm Lâm, mày muốn đóng phim?”

Mục Viêm Khiếu hỏi rất chân thành, Lâm U cũng két két trả lời rất chân thành: “Nhất màn ảnh! Nhất màn ảnh!”

Điều này làm cho đạo diễn Hoàng Kỳ và Lỗ Viễn xuất hiện ở bên cạnh trong mắt đều lộ ra vẻ có chút tức cười và kinh ngạc. Tức cười là vì Mục đại thiếu lúc trước được xưng tụng là vương giả của chốn thương trường, lãnh tĩnh, có ý chí kiên cường, lại sẽ cùng một con vẹt thảo luận vấn đề làm diễn viên hay không; mà kinh ngạc còn lại là vì con vẹt thật sự ra vẻ thông minh đến bất thường.

Giống như nó thật sự có thể nghe hiểu được những gì Mục Viêm Khiếu nói.

Lỗ Viễn nghĩ tới đây trong lòng tuôn ra mấy phần cảm giác không tốt, rồi không biết được là không tốt chỗ nào. Cho dù con vẹt này thông minh hơn những con vẹt bình thường khác, thậm chí có thể đối đáp đúng mấy câu đơn giản, nhưng nó vẫn chỉ là một con vẹt mà thôi, không có chỗ nào đặc biệt.

Vì điểm này, chúng ta phải cho Lâm U tiểu gia chút lời khen, cho dù biểu hiện và ánh mắt đều vô cùng chuẩn xác____ cho tới bây giờ Lâm U sẽ chỉ lộ ra chút thông minh bất thường trước những người có thiện ý với cậu; còn đối với những người xa lạ mơ hồ có ác ý, nhiều nhất cậu cũng chỉ là một con vẹt có chút thông minh mà thôi.

Dĩ nhiên, Lâm U tiểu gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận, ánh mắt tinh chuẩn loại này thật ra thì thuộc về ‘trực giác của dã thú’ rất hung tàn mà cũng rất kỳ lạ. Coi như là cậu nhập vào thân con vẹt này, nhưng tâm hồn thì vẫn là một người bình thường! Mới không phải là loại vẹt dã thú luôn phát bệnh thần kinh đâu!

Khụ, nếu như Mục đại boss nghe được ý nghĩ này của Lâm U, nhất định sẽ trực tiếp ha hả. Cậu không biết cậu đã bị vẹt ảnh hưởng thỉnh thoảng lại phát bệnh thần kinh một lần hay sao?

Bất kể đạo diễn Hoàng Kỳ và đại minh tinh Lỗ Viễn nghĩ thế nào, Lâm U và Mục Viêm Khiếu sau mấy lần bàn bạc nhìn rất không bình thường, Mục Viêm Khiếu cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của đạo diễn Hoàng Kỳ.

Vậy cũng là gián tiếp cho Hoàng Kỳ và Lỗ Viễn cơ hội kết thân, dù sao muốn dựa vào Mục gia cũng có quá nhiều người, mà phần lớn thời gian Mục boss cũng không có phản ứng gì, dù có phản ứng thì cũng sẽ có sắc mặt không tốt. Nhưng hiện tại, có vẹt Lâm U đứng giữa làm cầu nối, Hoàng Kỳ và Lỗ Viễn đều cảm thấy suông sẻ không ít.

“Nhưng tôi có chuyện quan trọng phải nói trước.” Thanh âm Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên trầm thấp mở miệng: “Nếu như Lâm Lâm ở chỗ ông có nửa điểm bị ngược đãi hoặc đối xử không tốt, ông có thể rời khỏi giới làm phim được rồi. Còn nữa, nếu như Lâm Lâm không muốn đóng phim nữa, ông cũng không được ép buộc nó.”

Hoàng Kỳ bị sự uy hiếp trắng trợn này làm giật mình kinh ngạc, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu. Coi như xem con vẹt này là tổ tông của mình mà hầu hạ, phần diễn của vẹt cũng chỉ có năm sáu ngày, chỉ cần nhẫn nhịn, ông coi như là miễn cưỡng bước chân lên thuyền lớn của Mục gia rồi!

” Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nó!”

Mục Viêm Khiếu gật đầu, Lỗ Viễn bên cạnh cũng nâng khóe miệng lên: “Mục ca, nếu như vậy, chầu này tôi mời đi, Lâm Lâm tới coi như là giúp có việc làm, làm sao cũng phải cám ơn nó.”

Lời này nghe như là đây là việc theo lý thường phải làm, đạo diễn Hoàng Kỳ nghe vậy lại càng trực tiếp cướp lời nói: “A Viễn a, cái này cậu không đúng rồi, bữa cơm này là tôi phải trả mới đúng, là Mục đại thiếu cho tôi mặt mũi, cậu cũng đừng giành với người gần đất xa trời này!”

Mà Lâm U tiểu gia rất không cao hứng. Bởi vì lời này của đối phương đại biểu cho việc... Muốn cùng nhau ăn!

Chuyện đến cuối cùng quả nhiên liền biến thành cục diện Hoàng Kỳ, Lỗ Viễn, Mục Viêm Khiếu, Lâm U cùng nhau ăn cơm.

Trong lúc Lỗ Viễn khăng khăng cùng Mục Viêm Khiếu nói chuyện, luôn là chuyện làm một bác sĩ, và một minh tinh khéo léo, Lỗ Viễn mặc dù một mực cùng Mục Viêm Khiếu đáp lời, nhưng không để cho người ta cảm thấy không kiên nhẫn, không khí hai người một hỏi một đáp thoạt nhìn cũng rất hài hòa, thấy vậy Hoàng Kỳ ở bên cạnh ánh mắt nhanh chóng thẳng thắn lại, mà Lâm U tiểu gia thì bị không khí làm cho cánh gà thích nhất cũng ăn không vô.

Cuối cùng khi Lỗ Viễn nói tới chuyện lý thú hồi năm nhất đại học làm cho khóe miệng Mục Viêm Khiếu nhếch lên, vẹt Lâm U tức giận phẩy phẩy cánh, nhoáng cái bay vút lên trời.

Ngay lập tức, Lỗ Viễn ở trong lòng đang cao hứng rơi vào cảnh đẹp liền nguội đi một nửa, mà trong một khắc đó, sắc mặt Mục Viêm Khiếu đang ôn hòa thoáng cái trở nên lạnh lùng, trực tiếp từ đầu mùa xuân biến thành châu Nam Cực.

“Lâm Lâm?” Mục Viêm Khiếu không biết tại sao vẹt của mình đột nhiên vỗ vỗ cánh bay đi? Đây chẳng lẽ là tình huống muốn bỏ nhà đi? Hay là, nó tìm được rồi, phát hiện cái gì rồi? Mục Viêm Khiếu trong lòng trầm xuống, hắn tuyệt không hy vọng là vế sau.

Mà Lâm U tiểu gia sau khi một phát bay thẳng lên trời 5m liền thấy không cách nào bay tới trước được nữa, giống như có một sợi dây vô hình trói buộc cậu, phiền não vừa vỗ vỗ cánh, vừa đổi hướng bay, hạ độ cao một chút, hiện tại cậu đang khó chịu. Mà loại khó chịu này khi cậu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì thì chợt dừng lại, tản mát ra.

Ai nha, tiểu gia cậu làm sao lại quên chuyện này? Cậu không thể rời xa khỏi chủ nhân 5m đâu ~ nếu như vậy cậu làm sao đi đóng phim đây? Bộ phim kia cũng không cần đóng nữa, ừm, cũng không cần gặp tên bác sĩ minh tinh vừa nhìn đã muốn độc chết nữa ~ cho trí thông minh của tiểu gia một lời khen!!

Lâm U nghĩ tới đây, mới vừa rồi còn không dễ chịu, không vui vẻ, thoáng cái đã sáng tỏ rồi, tâm tình khôi phục sự vui vẻ liền định trở về bên cạnh chủ nhân nhà mình, dù sao, tiếng gọi của Mục Viêm Khiếu ngày càng dồn dập và mang theo nguy hiểm rồi.

Chẳng qua là khi Lâm U quyết định lao xuống trong ngực chủ nhân nhà mình, rất không cẩn thận quay đầu, tùy ý nhìn thoáng qua. Mà vừa nhìn, liền xảy ra vấn đề.

Trong nháy mắt Lâm U cứng người tại chỗ, đôi mắt đậu đen ti hí tràn ngập khiếp sợ, chờ cậu kịp phản ứng lại thì giống như nổi điên lao về phía đó, có lẽ do quá mức cố chấp, Mục Viêm Khiếu cũng bị cậu kéo đi hai bước.

Lúc này thần sắc Lỗ Viễn và Hoàng Kỳ đều rất nghi ngờ, mà Mục Nhất và Mục Ngũ trong nháy mắt như gặp kẻ địch khó chơi.

Vừa rồi Mục Viêm Khiếu giống như là chợt lảo đảo đi về phía trước hai bước, người bình thường nhìn thấy sẽ nghĩ là do đứng không vững, dù sao bây giờ Mục Viêm Khiếu cũng không nhìn thấy. Nhưng Mục Nhất và Mục Ngũ là hai cao thủ đánh lộn chuyên nghiệp, mới vừa rồi ông chủ nhà mình giống như bị người ta lôi đi hai bước!

Trời mới biết hiện giờ ở chỗ này căn bản không có người khác! Hơn nữa với thực lực của Mục Viêm Khiếu, không thể có người đột nhiên lôi hắn chạy như vậy.

Khiếp sợ trong lòng Mục Viêm Khiếu so với Mục Nhất và Mục Ngũ còn lớn hơn nữa. Hoặc là nói, khiếp sợ của hắn như sóng to gió lớn đang quay cuồng trong lòng. Vừa rồi hắn cảm thấy có một cỗ lực lượng đem hắn lôi đi, thậm chí hoang đường mà nói... hắn có cảm giác bị người ta nhấc đi. Nhưng bên cạnh hắn lúc này người nào cũng không có, cũng không có đồ vật đụng vào người, làm sao có thể bị lôi thậm chí là nhấc đi?!

Sắc mặt Mục Viêm Khiếu lạnh như băng, mà lúc này đây, hắn khẩn cấp, muốn có người trấn an sự hiện hữu của hắn. Ngửa đầu mở hai mắt ra, thanh âm Mục Viêm Khiếu mang theo vài phần bén nhọn nguy hiểm và một chút yếu ớt.

“Lâm Lâm, tao lặp lại lần nữa, trở lại!”

Một tiếng này làm cho Lâm U trên không trung sực tỉnh lại.

Lâm U phát giác dựa vào sức của mình thì không thể đi đâu, vì vậy cực nhanh lao xuống, nhào vào lòng Mục Viêm Khiếu, trực tiếp kêu gào: “Phía đông! Phía đông!!!”

Mục Viêm Khiếu ngay lúc Lâm U trở lại, cái cảm giác nôn nóng và nguy hiểm quỷ dị trong lòng biến mất trong nháy mắt. Hai tay dùng sức bắt được thân thể Lâm U, dùng thanh âm cực kỳ trầm thấp nói: “Phía đông là sao? Mày thấy được người nào sao?”

Lâm U chợt dừng lại.

Cậu thấy tiểu thúc.

Cái người từ đời trước đến nay đều được xưng tụng tài hoa tuyệt thế nhất, cũng cực kỳ có thiên phú nhất, đáng sợ nhất, không thể nói lý nhất, không thể… đắc tội nhất.

Lâm U tin tưởng chỉ cần cậu có thể gặp mặt tiểu thúc, nói cho hắn biết khốn cảnh của mình, cho dù ông không có cách, tiểu thúc nhất định có cách.

Chẳng qua là, cậu mới vừa ý thức được, trừ phi cậu làm rõ chuyện của mình với Mục Viêm Khiếu, nếu không, cậu sẽ không có cách khiến cho Mục Viêm Khiếu quang minh chính đại dẫn mình đi gặp tiểu thúc, sau đó làm rõ ràng mọi chuyện.

Lâm U thở dài yếu ớt. Cậu cảm thấy vận khí gần đây của mình cực kỳ không tốt. Bây giờ cậu không thể cùng Mục Viêm Khiếu thẳng thắn mọi chuyện, không nói trước chuyện này cứ như bước vào đầm rồng hang hổ, ở mạng lưới U Minh có điện thoại di động có thể lặng lẽ liên lạc, cậu còn không muốn bại lộ thân phận.

Cho dù Mục Viêm Khiếu có đầy đủ lý trí cũng không biết có bóp chết cậu hay không, dựa vào tính cách đa nghi tàn nhẫn vừa âm trầm này, cho dù cậu và Mục Viêm Khiếu có sống chung hòa bình thậm chí nảy sinh cảm tình, cũng có thể bị giết chết ________ đối với Mục Viêm Khiếu mà nói, cậu cũng được coi là một loại lừa gạt, còn có mục đích muốn tạo ấn tượng tốt.

Lâm U tin tưởng cậu và Mục Viêm Khiếu trừ khi có việc gì lớn xảy ra, nếu không, cậu cũng không làm gì khác, không rời xa người này 5m.

“Hình như rất giống với vẹt tiểu thúc của tôi két ~ ” Lâm U nói chuyện giọng mang theo sự tiếc nuối to lớn: “Nhưng hắn thoáng cái liền bay đi! Không đuổi kịp két!”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí sắc mặt đã khá lên nhiều, đưa tay vuốt vuốt đầu Lâm U: “Đừng gấp, tao sẽ cho người đi Tần Lĩnh tìm, về phần chỗ này... cũng sẽ cho người giám sát.”

“Két két, cho chủ nhân một trăm lời khen ~” Lâm U sáp lại cọ cọ cổ Mục Viêm Khiếu, sau đó ở trong lòng lặng lẽ thắp cho mình một trăm cây nến, dù anh cho nhiều người đi cũng vô dụng, bản thân chú ý quá mục tiêu sẽ chạy thoát!!! Hãm hại!!!

Lúc Lâm U và bọn người Mục Viêm Khiếu không nhìn thấy, ở phía đông, một người toàn thân màu đen bỗng dừng bước, xoay người nhìn hướng tây nam, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần tà khí lạnh lùng, lộ ra vẻ nghi hoặc, trong chốc lát cau đôi mày kiếm lại, vươn tay đem ngón cái sờ nhẹ bốn ngón còn lại, cuối cùng khiêu mi.

“Xui xẻo đeo bám.”

++++++++++++++

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =o= Két két... Tiểu thúc lên đài.

Hôm nay nhìn tin nhắn lại, cảm thấy nên gấp rút giải thích cho mọi người một chút:

Thứ nhất, Lâm Lâm nhập vào không ít động vật, nhưng lâu nhất là vẹt, mèo cụp tai và chó husky. Những loại khác đều trong thời gian rất ngắn, câu văn cũng sẽ không nhiều.

Thứ hai, cho dù rời khỏi con vẹt, tin tưởng tôi đi ~, Lâm Lâm cũng sẽ có phương pháp nói chuyện. Dĩ nhiên, nhập vào một hai ngày liền chết hoặc rời đi thì sẽ không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui