Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Editor: Tường An

Tiêu Kính Viễn nhướng mày: "Bộ dáng ta giống lừa gạt nàng sao?"

A La vẫn cảm thấy thật khó tin: "Nhưng, nhưng ta chưa từng nghe nói đến chuyện này a!"

Đời trước nàng gả vào Tiêu gia, làm con dâu Tiêu gia, nhưng chưa từng nghe ai nhắc tới.

Có điều ngẫm lại, sẽ không ai nói cho nàng loại chuyện này đi, ngay cả Tiêu Vĩnh Hãn, hoặc là không biết, hoặc là vì tị hiềm, cũng sẽ không nói chuyện này với nàng.

Tiêu Kính Viễn nhéo nhéo mũi nàng: "Làm sao nàng nghe được chuyện này chứ."

Hắn không thích, cũng không ai dám nói lung tung chứ nói gì đến chuyện kể cho người ngoài.

A La nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra, nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Kính Viễn, cuối cùng buồn bực nói: "Lúc trước lão thái thái nghĩ thế nào lại đặt cho ngươi cái nhũ danh như vậy?"

Nàng thật sự không thể ngờ được, nhũ danh của Tiêu Kính Viễn khi còn bé lại là "La"... đây rõ ràng là tên nữ tử.

Lão thái thái gọi hắn là La nhi.

Thế nhưng trùng tên với nàng?

Nghĩ đến chuyện nàng và Tiêu Kính Viễn trùng tên, nàng cảm thấy vớ vẩn, lại có chút thú vị, nhịn không được cười rộ lên: "Thì ra chàng cũng tên là A La!"

Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng chê cười trêu ghẹo mình, nhéo mặt nàng trừng trị: "Không cho nói lung tung."

Nhưng hắn càng bày ra vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, nàng lại càng buồn cười, đặc biệt là nhìn khuôn mặt trầm ổn kia, nghĩ đến hắn và mình có cùng nhũ danh, nàng căn bản không thể ngừng cười.

"A La thúc thúc!" nàng che miệng tiếp tục cười trêu hắn.

"Quá không nghe lời, thật sự nên đánh!" Tiêu Kính Viễn lật người áp qua.

"A..." A La khẽ hô một tiếng, lúc này nàng mới ý thức được mình đang nằm sấp trên người hắn, hai người cũng không mặc bao nhiêu y phục. Hắn lật người như vậy, tình thế liền đảo ngược.

Một trên một dưới, nam nữ bốn mắt nhìn nhau, tiếng cười im bặt, hô hấp dần dần dồn dập.

"Nàng nói ta nên phạt nàng thế nào đây?" hắn nghe vào tai nàng, thấp giọng nói.

"Đừng, Thất thúc, thật là đau." nàng nhớ tới cảm giác đau đớn vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi.

Hắn rất mạnh mẽ, lại thiên phú dị bẩm, nàng mới nếm thử tư vị này thôi, thật sự có chút ăn không tiêu.

Chỉ tiếc, tên đã lên dây không thể không bắn, hắn mới cưới được một nương tử xinh đẹp như hoa, có men rượu trong người, lại là đêm động phòng hoa chúc, làm sao có thể một lần liền ngừng tay.

- -------

Không biết qua bao lâu, A La giống như sợi mì mới vớt từ trong nồi ra, mềm nhũn tựa vào bả vai ướt mồ hôi của nam nhân.

"Chàng... ta không cho phép!" nàng làm sao chịu nổi!

Tiêu Kính Viễn cũng biết nàng mệt muốn chết rồi, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc ướt mồ hôi của nàng, cười nói: "Để ta nói cho nàng nghe vì sao nhũ danh của ta là "La" đi."

"Vì sao?" lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác mệt mỏi, A La mở to mắt chờ hắn kể chuyện.

"Nghe nói thời điểm ta sinh ra, trong lòng bàn tay có một vết bớt màu hồng, hình dáng chính là chữ "La" này, lúc ấy mẫu thân ta rất kinh ngạc, tìm thầy bói xem cho ta, ông ta nói dứt khoát đặt tên ta là La. Nhưng phụ thân nghĩ ta dù sao cũng là nam nhi, không tiện đặt tên này, vì thế chỉ xem đó là nhũ danh."

"Trong lòng bàn tay có chữ La? Ta không tin!"

Nói xong, nàng kéo tay hắn lại, soi dưới ánh nến, đôi tay kia sạch sẽ trơn nhẵn, làm gì có chữ La nào.

"Rõ ràng là chàng bịa chuyện trêu đùa ta!"

"Là thật." bàn tay to lớn của Tiêu Kính Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của A La, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay thon dài, ôn nhu nói: "Cũng không biết vì sao, ta dần lớn lên, vết bớt trong lòng bàn tay cũng biến mất. Ta lại không thích nhũ danh đó, mẫu thân và ca ca không gọi nữa, dần dần ngay cả Tiêu gia cũng rất ít người biết ta từng có một nhũ danh như vậy."

A La thấy hắn không giống như đang nói giỡn, liền mở tay hắn ra, cẩn thận nghiên cứu, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy dấu vết nào để lại.

"Chàng nói xem vì sao lòng bàn tay chàng lại có chữ chứ?" hơn nữa còn trùng hợp là tên nàng.

"Ta cũng không biết, có lẽ..." hắn hơi nghiêng đầu nhìn bộ dáng tò mò của nàng: "Có lẽ kiếp này ta nhất định phải cưới một tân nương tên là Diệp Thanh La, vì thế từ lúc mới sinh ra đã nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể quên, càng không thể cưới người khác."

Hắn nhớ những lời lúc A La còn nhỏ từng nói với hắn, còn có những giấc mơ kia, không khỏi lẩm bẩm bên tai nàng: "Không phải năm đó nàng đã nói ta không thể cưới người khác, bằng không sẽ khiến tính mạng họ gặp nguy hiểm sao? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả đều là thiên định, trong lòng bàn tay ta nắm chặt tên nàng từ khi sinh ra, đến hai mươi bảy tuổi vẫn không cưới vợ, là vì chờ nàng, chờ nàng lớn lên, cưới nàng về nhà, để nàng làm tiểu kiều nương của ta."

A La nghe vậy, trong lòng vừa động.

Nàng không khỏi nghĩ đến Tiêu Kính Viễn đời trước, cũng nắm chặt tên nàng từ lúc sinh ra sao? Nếu vậy, hắn chưa từng cưới vợ, lại phải nhìn nàng trở thành cháu dâu, trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào?

Nàng liều mạng nhớ lại từng chút từng chút về Tiêu Kính Viễn đời trước, nhưng trong đầu chẳng qua chỉ có một bóng dáng cao lớn, một gương mặt nghiêm khắc mà thôi.

Cho đến lúc nàng sắp chết, ấn tượng về hắn vẫn như cũ chỉ là "một vị thúc thúc có địa vị cao nhưng rất nghiêm khắc, không dễ thân cận" mà thôi.

Thật sự chưa từng nghĩ, đời này hắn sẽ trở thành trượng phu của nàng, yêu thương che chở nàng.

Đời này sống lại, thế sự xoay chuyển, không biết bao nhiêu chuyện đã thay đổi, vận mệnh nàng cũng thay đổi theo.

Nhất thời nhớ tới đôi mắt mê mang vừa rồi bắt gặp bên ngoài tân phòng.

Trong nháy mắt đó, nàng cơ hồ cho rằng hắn chính là phu quân nàng đời trước, cho rằng hắn cũng nhớ chuyện cũ, nhưng sau đó ngẫm lại, tất cả chẳng qua là ảo giác mà thôi.

Đời này hoàn toàn khác đời trước.

Nghĩ vậy, nàng vươn cánh tay mảnh khảnh, ôm chặt cổ nam nhân.

"Nếu thật sự là như vậy, ta đã để chàng chờ quá lâu rồi."

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đời trước, có phải hắn cũng chờ đợi nàng như vậy, chỉ tiếc rốt cuộc đợi không được.

- --------

Một đêm mưa gió, A La không biết khi nào đã ngủ thật say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy nam nhân bên cạnh áo mũ chỉnh tề, đang ngồi bên cạnh giường canh nàng ngủ.

A La mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nghĩ tới hôm nay là ngày thứ hai sau khi thành thân, hẳn là phải đi bái kiến lão thái thái.

Đời trước nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, ngày thứ hai cũng phải dậy thật sớm bái kiến trưởng bối.

"Sao không gọi ta dậy, đừng để trễ chứ!" nàng biết, nếu đến trễ sẽ có chút xấu hổ.

Nào ngờ Tiêu Kính Viễn lại nhẹ nhàng sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: "Đêm qua ngủ quá muộn, nếu vẫn còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát."

A La bĩu môi, bất đắc dĩ liếc hắn: "Ta vì sao ngủ muộn, còn không phải tại chàng..."

Nói tới đây, nhớ lại chuyện đêm qua, nàng không nói nổi nữa.

Thật sự là mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ mở miệng.

"Tại ta cái gì?" hắn làm bộ không rõ, thản nhiên hỏi lại.

A La tất nhiên biết hắn cố ý, sau tối qua, nàng xem như thấy bộ mặt thật của người này rồi, nàng liền yêu kiều hừ một tiếng, không thèm phản ứng hắn nữa, để Lỗ ma ma giúp nàng mặc quần áo.

Không ngờ Tiêu Kính Viễn khoát tay ngăn lại, ý bảo Lỗ ma ma ra ngoài.

A La không hiểu, nghi ngờ nhìn hắn.

Tiêu Kính Viễn cầm lấy quần áo của nàng, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ta giúp nàng mặc."

Giọng nói kia nửa bất đắc dĩ, nửa nhận mệnh.

A La ban đầu còn mờ mịt không hiểu, sau đó nhìn bộ dáng của hắn, nhất thời hiểu ra.

Năm đó nàng được Tiêu Kính Viễn cứu, tuổi còn nhỏ, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, vẫn là Tiêu Kính Viễn nhờ một đại thẩm vào giúp, vẻ mặt Tiêu Kính Viễn khi đó không phải là vẻ mặt hiện tại sao?

Hắn... cho rằng nàng vẫn không biết mặc quần áo?

Tiêu Kính Viễn nhìn gò má hồng hồng của A La, đôi mắt ướt át khẽ chớp, không nói lời nào, còn tưởng nàng ngượng ngùng, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm chặt đầu vai mảnh khảnh của nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Ta giúp nàng được không?"

A La đẩy hắn ra: "Mới không cần!"

Nàng tránh thoát hắn, trốn lên đầu giường, nhặt váy lên che khuất bả vai: "Ta cũng không phải tiểu hài tử! Ta đã học xong rồi!"

Vì là tiểu thư hầu môn, nàng đời trước quả thật đến lớn cũng không biết tự mặc quần áo, những việc này đều có ma ma, nha hoàn hầu hạ, đối với nàng mà nói đây chính là việc kinh thiên địa nghĩa (bình thường, hiển nhiên), nhưng sau lần đó gặp chuyện không may, nhìn gương mặt lạnh lùng, bất đắc dĩ của Tiêu Kính Viễn khi biết nàng không biết mặc quần áo làm cho nàng cực kỳ xấu hổ.

Về sau nàng liền tức giận phấn đấu, học cách tự làm cái việc nhỏ nhặt này.

"Học xong?" Tiêu Kính Viễn ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng.

Ánh mắt hắn rất nóng, ngữ khí lại có chút tiếc nuối, khiến nàng có chút mất tự nhiên: "Hừ, lúc trước ta không biết làm, chỉ sợ trong lòng chàng ghét bỏ ta đi!"

"Không."

"Ta mới không tin đâu!" nhớ lại mấy chuyện ngày trước, Tiêu Kính Viễn lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, nàng nhất thời bắt được đạo lý: "Chàng trước kia rất hung dữ, thật không thảo hỉ!"

*Không thảo hỉ: không đáng yêu, không được người thích.

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng bĩu môi, bờ môi hồng nhuận trơn bóng, nhỏ giọng oán giận, trong mắt mang ý cười: "Vậy bây giờ thì sao?"

A La liếc hắn: "Bây giờ không hung dữ, nhưng rất hư."

Đôi mắt nàng hắc bạch phân minh, thông minh hoạt bát, thật sự khiến người nhìn phảng phất đều bị hút hồn.

Trong khoảng khắc đó, Tiêu Kính Viễn cơ hồ muốn trực tiếp nhào lên, nhưng ngẫm lại sắc trời đã không còn sớm, sợ là mẫu thân đang đợi bên kia, hắn liền tận lực đè nén.

Vì thế, hắn khẽ mím môi, bình tĩnh ngồi một bên nhìn nàng tự mặc quần áo.

Rõ ràng là quần áo nữ tử có chút rườm rà, trong ngoài mấy tầng, lại rất nhiều dây buộc, nhìn như vậy, chuyện thiên kim hầu môn không biết tự mặc quần áo dường như cũng có thể hiểu được.

Đang nhìn thì thấy nàng cầm một đoạn dây hồng nhạt, khoa tay múa chân, hiển nhiên là do dự không biết xử lý thế nào, bên đối diện căn bản không có dây, biết thắt nó với cái gì đây?

Tiêu Kính Viễn thấy vậy, đứng dậy muốn vươn tay giúp đỡ.

A La ngước mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không tỏ vẻ gì, phảng phất như đây là chuyện rất bình thường.

Nàng càng do dự.

Có nên để hắn giúp hay không đây?

Vừa mới khẳng định chắc chắn mình biết cách mặc quần áo, đảo mắt một cái liền tự vả mặt rồi.

Nàng im lặng một lúc, nhìn bàn tay hữu lực kia vươn tới, rốt cuộc vẫn phải đặt đoạn dây hồng nhạt vào tay hắn.

Tiêu Kính Viễn nhận lấy, tìm được một chỗ khác, cột vào.

A La nhìn theo động tác của hắn, trong lòng thầm mắng mình ngốc, rõ ràng như thế nào không tìm được!

Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu thủy lam, phong tư hơn người, có cảm giác ngọc thụ lâm phong, nàng liền nghĩ tới một chuyện, nghi ngờ hỏi: "Trước kia chàng thích mặc màu đỏ tía, xanh đen hoặc màu đen, sao bỗng nhiên lại thích mặc màu thủy lam?"

Nàng đã sớm chú ý, trước kia hắn toàn mặc màu tối, nhìn cứng nhắc, nghiêm túc, hiện tại ngược lại nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Đang nói chuyện, Lỗ ma ma bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, biết đến lúc nên đi vào, liền sai người mang khăn và chậu rửa mặt vào chuẩn bị hầu hạ Tiêu Kính Viễn và A La rửa mặt.

A La đứng dậy, lại nghe Tiêu Kính Viễn hỏi: "Vậy nàng thích ta mặc màu gì? Kiểu dáng thế nào?"

A La nghe vậy, thuận miệng nói: "Cũng không đặc biệt thích màu gì, nhìn thuận mắt là được!"

"Vậy thế nào mới xem là thuận mắt?"

A La bên này đang được hầu hạ khoát nước rửa mặt, nàng vừa cầm khăn lau vừa trả lời: "Nhẹ nhàng khoan khoái là được."

Nàng thích hắn mặc đồ giống hôm nay, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng bên kia, Tiêu Kính Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, thấy nàng căn bản không để tâm lắm, chỉ có thể yên lặng không nhắc lại.

- ----------

A La theo Tiêu Kính Viễn đi bái kiến Tiêu lão thái thái, lão thái thái tất nhiên vô cùng thích nàng.

"Từ khi A La còn nhỏ ta liền thích nàng, bộ dáng nho nhỏ đáng yêu lanh lợi, không ngờ, cuối cùng A La lại vào tay lão Thất a!" vẫn luôn ngóng trông nàng làm cháu dâu, thế nhưng thành con dâu.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nàng gả cho lão Thất, bà cũng rất hài lòng.

Mấy vị tức phụ bên cạnh đương nhiên nhìn thấu tâm tư lão thái thái, cũng không nói ra, ngược lại luôn miệng khen ngợi: "Tính ra, Thất đệ muội và Thất đệ nhà chúng ta đúng là một đôi trời đất tạo nên, các ngươi xem, bọn họ đứng chung xưng đối chưa kìa!"

"Đại tẩu nói đúng, trai tài gái sắc, khiến người khác nhìn liền thoải mái!"

Lão thái thái nghe mấy lời này, tất nhiên vui mừng cười không khép được miệng, uống tách trà A La dâng lên, nghe nàng ngọt ngào gọi nương, vui vẻ vô cùng.

Lập tức nâng tay phân phó hạ nhân: "Lấy đến đây."

Nha hoàn bên cạnh nghe lệnh, dâng lên một cái khay sơn đỏ, mọi người đồng loạt nhìn qua.

Tiêu lão thái thái lẩm bẩm: "Tức phụ nhà chúng ta vào cửa, ta đều chuẩn bị đồ vật để tặng, nữ nhân hẳn là có bảo bối áp đáy thùng, trong rương của ta cũng không có vật gì tốt, thôi thì cái này để lại cho tức phụ lão Thất đi."

Dứt lời, mở cái khay sơn đỏ ra, bên trong là một hộp gỗ lim nhỏ, lại mở hộp gỗ ra, rốt cuộc thấy được vật bên trong, là một cây trâm hoa chạm rỗng, mặt trên khắc năm đóa linh chi nhỏ kết thành hình hoa mai, mỗi đóa linh chi khảm một viên ngọc bích, đính tua rua lá trúc xanh ngọc bích, ở chính giữa là một viên bảo thạch đỏ thẫm.

Hoa trâm này kiểu dáng, hoa văn rườm rà, tinh mỹ, quả là tuyệt phẩm, mà viên bảo thạch đỏ thẫm ở giữa càng tỏa sáng lóa mắt, cả hai đời A La đều chưa từng nhìn thấy.

A La đang thầm than thì nghe thấy một vị tức phụ lên tiếng tán thưởng: "Đây chính là trâm tị thủy đi?"

Trâm tị thủy? Trong lòng A La vừa động, đó là cái gì?

Đứng bên cạnh lão thái thái, Tiêu Đại phu nhân cười, thở dài nói: "Lão tổ tông bỗng nhiên lấy vật này ra, sợ là đám trẻ tuổi bọn họ đều không biết, cũng phải, lai lịch của vật này hiện giờ có mấy người biết đâu!"

Lão thái thái cười ha hả, cài trâm lên đầu A La, miệng thì nói với Đại phu nhân: "Ngươi nói cho mọi người biết lai lịch của cây trâm này đi."

Tiêu Đại phu nhân lúc này mới nói: "Cây trâm này quả là có chút lai lịch, nghe nói hơn trăm năm trước, tức năm Vĩnh Huy thứ ba, tổ tông Tiêu gia chúng ta phụ tá Thái Tông hoàng đế giành thiên hạ, Thái Tông hoàng đế cố ý sai người xây dựng Tiêu phủ này. Trong đó đường nhiên có chút khúc chiết phức tạp, tạm thời không đề cập tới, cuối cùng, Khâm Thiên Giám đương triều tính ra tòa phủ này sợ là sẽ có thủy tai, Thái Tông hoàng đế liền ngự ban Tị thủy châu, cũng chế tạo ra trâm tị thủy, mà cây trâm nay vĩnh viễn không thể ra khỏi đại trạch Tiêu gia."

Nói trắng ra là, trâm tị thủy đời đời tương truyền, mà chỉ truyền cho con dâu không truyền cho nữ nhi, cứ như vậy kéo dài đến ngày nay.

Không ngờ hôm nay sẽ truyền đến tay A La.

A La vừa nghe, cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Kính Viễn.

Nàng thật sự không ngờ đây không phải cây trâm bình thường mà còn có lai lịch bậc này, quả thật là trấn gia chi bảo của Tiêu gia. Vật quý giá như vậy, lão thái thái thế nhưng muốn tặng cho mình, mình làm sao nhận nổi đây.

Không nói cái gì, chỉ nói Tiêu Đại phu nhân La thị, chỉ sợ trong lòng nàng ấy sẽ nghĩ nhiều.

Dù sao vật quý như vậy hẳn là nên truyền cho dâu cả đích tôn, bây giờ lão thái thái lại trực tiếp bỏ qua đích tôn, giao cho mình.

Ai ngờ, Tiêu Kính Viễn thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ khẽ nắm tay nàng, nhàn nhạt nói: "Nếu mẫu thân đã đưa, từ chối cũng không được, nàng cứ nhận lấy thôi."

A La nghe hắn nói như vậy, tuy cảm thấy có chút không đảm đương nổi nhưng vẫn nhu thuận hành lễ, cung kính đáp: "Con dâu đa tạ mẫu thân thưởng."

Tiêu lão thái thái thấy nàng dịu dàng nhu thuận, lời nói ngây thơ đáng yêu, càng thêm hài lòng, ánh mắt thỏa mãn nhìn Thất nhi bên cạnh, lại thấy trong mắt nhi tử đều là bóng dáng A La.

Bà cười lắc đầu, thầm nghĩ, nhi tử ngốc nhà mình không động tâm thì thôi, hễ động tâm liền không thể ngừng.

Không ngờ hắn là tiểu tử si tình, đau tức phụ!

Sau khi nhận trâm tị thủy, lại bái tạ Tiêu Đại phu nhân, rồi cùng Tiêu Kính Viễn ngồi một bên thưởng trà, trò chuyện cùng trưởng bối, nhận lễ vật của các vị tẩu tử, ăn trái cây điểm tâm, trong lòng tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, nháy mắt đã đến buổi trưa, Tiêu Kính Viễn cáo từ, A La tất nhiên cũng theo hắn.

"Tị thủy châu trên cây trâm này có lai lịch gì, vì sao gọi là Tị thủy châu?" vừa rồi trong phòng nhiều người, A La cũng không nghĩ nhiều, bây giờ vừa ra ngoài, gió thổi qua, đầu óc nàng liền thanh tỉnh lại.

Tiêu gia chú định có thủy tai, Tị thủy châu... đời trước nàng bị giam dưới đáy hồ mười mấy năm, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều một chút.

Mọi chuyện đều có liên quan đến nước a!

"Đều là chuyện nghe đồn từ hơn trăm năm trước mà thôi." Tiêu Kính Viễn không để ý lắm, "Nghe nói lúc ấy tổ tông Tiêu gia có công với xã tắc, được Thái Tông hoàng đế phong hầu bái tướng, lại sai người xây Tiêu phủ ở đây, nhưng sau khi xây xong, Khâm Thiên Giám Đàm Thiên Càng vô tình nhìn ra mảnh đất này mấy trăm năm trước là một mảnh hồ rộng lớn, Tiêu phủ xây trên mảnh đất này, trăm năm sau ắt có thủy tai."

Đàm Thiên Càng?

Trước kia đọc sách, A La từng thấy nhắc đến người này, biết hắn trên thông thiên văn dưới rành địa lý, có năng lực thần cơ diệu toán, nghe nói Thái Tông hoàng đế có thể bình định thiên hạ, ít nhiều cũng có công lao của vị này.

"Sau đó thì sao? Hoàng Thượng liền ban Tị thủy châu?"

Tiêu Kính Viễn gật đầu: "Chẳng qua, chỉ sợ những lời này bây giờ cũng không ai tin. Trăm năm qua, con cháu Tiêu gia vẫn thuận lợi trôi chảy, chưa nói tới thủy tai, Tiêu gia hiện giờ ngoài hồ Song Nguyệt ở hậu hoa viên ra, làm gì có chỗ nào liên quan đến nước? Huống chi, nếu thật sự có tai nạn gì, Tị thủy châu chỉ là một viên ngọc nhỏ, làm sao có khả năng tị thủy. Bây giờ nhắc tới cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi."

Tiêu Kính Viễn từ thời niên thiếu đã theo phụ thân chinh chiến Bắc Cương, càng tin tưởng người có thể thắng thiên, tin kiếm trong tay mình, ngựa mình cưỡi, về phần viên ngọc trên trâm hoa cài tóc nữa nhân này, hắn quả thật không tin.

Theo hắn, Tị thủy châu cùng lắm là hiếm thấy hơn châu báu bình thường mà thôi.

Nhưng A La nghe, trong lòng lại lộp bộp.

Hồ Song Nguyệt, mười bảy năm tai ương thủy lao, trâm tị thủy... Cả hai đời, nàng dường như luôn có liên quan đến nước.

"A La, làm sao, tay nàng lạnh như vậy." Tiêu Kính Viễn nắm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng tay mình ủ ấm tay nàng.

"Thất thúc..." A La do dự, nghĩ có nên nói tất cả chuyện đời trước cho hắn biết hay không.

Có phải như vậy sẽ tránh được trận thủy tai kia hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui