Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc


"Nhưng mà, nếu em thật sự có thành ý, anh thật ra không ngại chỉ cho em một đường đi, em làm theo là được." Thẩm Lâm Bắc nhìn Thẩm Nghênh Hòa, sắc mặt chuyển thành vô lại, người cũng tiến gần hơn vài phân.

Cứ lùi, rồi lại lùi mãi, cuối cùng Thẩm Nghênh Hòa bị chắn lại ở một góc bàn làm việc.

"Thẩm Lâm Bắc, anh có ý gì em biết, em khuyên anh vẫn nên từ bỏ đi, em...!em đã có bạn trai." Thẩm Nghênh Hòa hoảng loạn ném ra một câu, thậm chí không nghĩ tới hậu quả là gì.

"Phải không? Anh không ngại."
......!
Bàn tay to duỗi tới, vòng qua vòng eo cô gái trẻ, tùy ý kéo áo cô lên.

Sau lưng Thẩm Nghênh Hòa đổ mồ hôi có phần lạnh lẽo, nhưng bị bàn tay này trêu chọc, trong phút chốc dễ dàng trở nên nóng bỏng.

"Đại thúc anh có thể bình thường một chút hay không, coi như em cầu xin anh được không? Anh có vị hôn thê, đã ở chung với nhau 6 năm! Nếu sự tình bại lộ ra ngoài, anh chẳng lẽ không màng đến mặt mũi của mình sao?"
Thẩm Nghênh Hòa khóc không ra tiếng, người đàn ông này quả thực vô lại đến cực điểm, cô thật hối hận, vì sao mình xúc động như vậy mà tìm tới cửa.

"Bang" một tiếng, Thẩm Nghênh Hòa chỉ cảm thấy chỗ ngực buông lỏng ra, trong nháy mắt thân thể căng lên.

"Em cảm thấy anh có để ý đến vị hôn thê kia sao? Đừng náo loạn.

Kết hôn với cô ta à, còn không bằng cùng em..."
Thẩm Nghênh Hòa trong lúc nhất thời không phản ứng lại, Thẩm Lâm Bắc lời này rốt cuộc là có ý gì? Trong nháy mắt, trong lòng cô đột nhiên có một loại cảm giác thật dị dạng, nhợt nhạt......!
"A!" Thẩm Nghênh Hòa còn ở sững sờ, đột nhiên lại lần nữa kêu ra một tiếng sợ hãi, Thẩm Lâm Bắc lợi dụng thời điểm cô đang ngây người, cư nhiên...!
Thẩm Nghênh Hòa muốn tránh thoát, nhưng thân mình mềm nhũn, ngược lại rên lên một tiếng.

Chỗ ngực tê tê dại dại, giống như có một dòng điện trong nháy mắt lưu chuyển khắp toàn bộ cơ thể, Thẩm Nghênh Hòa muốn đẩy người đàn ông trên người ra, cúi đầu lại thấy Thẩm Lâm Bắc một đôi con ngươi khó bề phân biệt.


Anh ấy thật sự thích thân thể của mình...!
Cái nhìn này làm Thẩm Nghênh Hòa tức khắc tỉnh táo lại, cô dùng chút lực đẩy Thẩm Lâm Bắc thình lình về phía sau.

Thẩm Nghênh Hòa giơ tay chỉnh sửa lại quần áo, tuy rằng sắc mặt có chút hồng, nhưng cuối cùng cũng lãnh đạm xuống, "Về sau đừng làm như vậy nữa, chúng ta không thể trở lại quan hệ trước kia."
"Em thích anh, không phải sao?" Ánh mắt Thẩm Lâm Bắc nhăn lại, nặng nề phun ra mấy chữ.

Thẩm Nghênh Hòa không muốn thừa nhận, nhưng Thẩm Lâm Bắc nói đúng là sự thật.

Cô đi ra phía cửa, "Thích, nhưng giữa chúng ta có quá nhiều sự tình, chúng ta không có khả năng ở bên nhau."
Phanh một tiếng, cửa văn phòng đã đóng lại.

Sắc mặt Thẩm Lâm Bắc hòa hoãn lại, anh lầm bầm lầu bầu nói một câu, "Thích là được, chuyện khác không cần suy xét."
Không thể không nói, Thẩm Nghênh Hòa nháo lên như vậy vẫn là có hiệu quả.

Ngày hôm sau ở Ngô thôn cô tìm được việc ở một cửa hàng tiện lợi 7-11, hơn nữa hai ca thay đổi thời gian làm cô hưng phấn lên hẳn.

Cứ như vậy, Thẩm Nghênh Hòa đã có thể đi trường học đọc sách.

Trên đời này còn có sự tình tốt hơn như thế này sao?
Giữa hè, vườn trường xanh mượt một mảnh, Thẩm Nghênh Hòa đi dưới tàng cây, hô hấp tự do, cuộc sống mới của cô rốt cuộc đã bắt đầu!
......!
"Vừa học vừa làm, còn muốn xin học bổng?"
Giáo vụ chủ nhiệm chỉ nhẹ hai phần tài liệu trước mặt, vẻ mặt mâu thuẫn nhìn Thẩm Nghênh Hòa trước mắt.

"Khụ khụ......!Chẳng lẽ có cái gì vấn đề sao?" Thẩm Nghênh Hòa có vẻ co quắp, cô kỳ thật trong lòng rõ ràng, ở đại học xưa nay hai cái này không đi cùng với nhau.


"Em nghĩ ở đại học thì có thể lừa gạt hay sao? Muốn đi kiếm tiền thì tự đi kiếm, muốn học bổng, em thành thật trở về đọc sách cho tôi.

Em cho rằng tiền của trường là dễ lấy như vậy?"
"Không phải không phải..." Thẩm Nghênh Hòa liên tục xua tay, mặt lộ vẻ khó xử, "Chủ nhiệm, là do cuộc sống của em quá khó khăn, nhưng thầy yên tâm, phía trường học em nhất định sẽ không bị ảnh hưởng gì, nếu thầy xem phiếu điểm ở cao trung của em, thầy sẽ biết.

Em có đem theo đây." Thẩm Nghênh Hòa hoảng loạn tìm trong cặp sách, lấy ra một ít giấy tờ để trước mặt chủ nhiệm.

"A?" Chủ nhiệm nhìn lướt qua, không khỏi có chút kinh ngạc, lại lần nữa ngẩng đầu, biểu tình đích xác hòa hoãn đi rất nhiều.

Học sinh ưu tú chủ nhiệm không phải chưa thấy qua, nhưng Thẩm Nghênh Hòa có thể lấy ra ngay lập tức, không khỏi có điểm đáng chú ý.

Không nói đến các môn học trong khóa ưu việt mà những hoạt động bên ngoài cô cũng có giải thưởng, vậy không phải là tầm thường.

"Tôi không phải không tin năng lực của em, nhưng mà em có biết không, học bổng thì có thể.

Nhưng việc vừa học vừa làm, nhà trường sẽ kiểm tra tình trạnh kinh tế của học sinh, trừ phi em thật sự quá mức khó khăn, nếu không ở tuổi của em, muốn giúp đỡ cũng không thể đem thời gian dùng ở những nơi làm công như vậy, em có hiểu không?"
Thẩm Nghênh Hòa con ngươi tối sầm lại, xem ra chủ nhiệm nói như vậy là đã quá uyển chuyển.

Thẩm Nghênh Hòa biết, ở đại học, điều kiện của cô không tính là khó khăn, ít nhất là tốt hơn so với bạn học sinh trưởng ở vùng núi.

Hai dạng cô đều muốn, thật là không thể được.

Nhưng Thẩm Nghênh Hòa kiên quyết không muốn tiếp thu giúp đỡ, cho nên cô cũng chỉ có thể lấy từ học bổng.

"Vậy chủ nhiệm, việc học bổng sẽ nói sau.


Rốt cuộc tính xin có được hay không cũng phải xem biểu hiện của em ở trường năm nay, cho nên thầy giúp em phê chuẩn đơn vừa học vừa làm này được không?"
Giáo vụ chủ nhiệm bàn tay to đặt lên hai phần văn kiện trước mặt, "Em về phòng học đi, chuyện này tôi sẽ nói chuyện lại với giáo sư của em."
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Thẩm Nghênh Hòa bận rộn lo lắng thu thập mọi thứ để rời đi, phỏng chừng cơm trưa là không thể ăn, bởi vì chỉ còn chưa tới nửa giờ để đi đến cửa hàng tiện lợi.

"Thẩm Nghênh Hòa, em lưu một chút."
Thẩm Nghênh Hòa quay đầu lại, thấy giáo sư Trương cách đó không xa cầm trong tay một bảng biểu đang đi tới, cô nôn nóng nhìn thời gian, bước nhanh tới đón giáo sư.

"Đây là giáo vụ chủ nhiệm để tôi giao cho em, như thế nào, em tính toán xin vừa học vừa làm?"
Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt căng thẳng, cúi đầu nhược nhược nói, "Đúng vậy, đích xác em có chỗ khó khăn."
Cô duỗi tay tiếp nhận bảng biểu trong tay giáo sư Trương, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

"Vừa học vừa làm?" Lại một thanh âm từ bên người Thẩm Nghênh Hòa vang lên, là một bạn học cùng ban.

"Giáo sư Trương, cô ấy có thể xin vừa học vừa làm, em cũng muốn! Lãnh bảng biểu ở chỗ giáo vụ chủ nhiệm hay sao? Em vừa lúc không muốn đi học!"
Giáo sư Trương sắc mặt tối sầm lại, "Em cho rằng ai cũng có thể lấy bảng biểu là không cần đi học hay sao? Em không sợ bị ở lại lớp à?" Giáo sư Trương vừa nói vừa nắm tay gõ gõ lên đầu nữ sinh kia, "Đi học cho tốt cho tôi, nhà em có tiền như vậy, đừng làm tôi phải động não lên nữa."
Thẩm Nghênh Hòa đứng ở một bên, cười cười xấu hổ, "Vậy giáo sư Trương, em đi trước.

Bảng biểu này em sẽ giao trực tiếp cho giáo vụ chủ nhiệm."
Giáo sư Trương khoát tay ý bảo Thẩm Nghênh Hòa rời đi.

Cô vừa mới đi khỏi, bên trong truyền đến một tiếng kinh ngạc, "A?"
"Em nói là sự thật?" Giáo sư Trương khó có thể tin nhìn hướng Thẩm Nghênh Hòa vừa rời đi.

"Giáo sư Trương, sao em có thể lừa giáo sư được! Thầy cũng biết nhà em có mở công ty, trước kia em có theo ba em tham gia yến hội ở Thẩm gia, cô ấy chính là tam tiểu thư của tập đoàn Thẩm thị, là em của Thẩm Lâm Bắc – người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng nhất Bắc thành!"
Con ngươi giáo sư Trương hiện lên một tia do dự, "Được rồi, chuyện này tôi đã biết.

Trường học cũng sẽ đi tra xét, bất quá sự tình chưa tra ra, em tốt nhất không cần nói bậy, đây chính là nói đến vấn đề phẩm chất của Thẩm Nghênh Hòa, biết không?"
Nữ sinh cười nhạt, ngọt ngào lên tiếng, "Được, giáo sư, thầy yên tâm đi.


Nhưng mà, đại tiểu thư như vậy còn có thể xin vừa học vừa làm, thầy nếu không đáp ứng em, như thế thật là..."
......!
Thẩm Nghênh Hòa về tới chỗ trọ đã là 12 giờ đêm.

Hẻm nhỏ tối tăm, doanh doanh nhược nhược mấy ánh đèn, có vẻ thập phần thê lương.

Ngày đầu tiên đi làm về, Thẩm Nghênh Hòa đau mỏi cảm giác như cả bộ xuống muốn sụm xuống.

Thật là, không đi làm công không biết vất vả.

Cô nhấp nhấp môi, "Bất quá, còn chịu đựng được qua đi."
Đột nhiên trước mặt ánh đèn chợt lóe lên, trong bóng đêm có vẻ cực kỳ chói mắt.

Thẩm Nghênh Hòa dùng cánh tay che khuất mặt mình lại, nhưng vì trở tay không kịp, trước mặt vẫn là trắng xóa một mảnh.

"Đây là cuộc sống mà em muốn?" Thanh âm nghe rất quen thuộc, Thẩm Nghênh Hòa đột nhiên buông cánh tay xuống, mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt.

"Thẩm Lâm Bắc!"
Thẩm Lâm Bắc giờ phút này dựa nửa người vào xe, nhìn Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa tiến lên vài bước, di chuyển vòng qua người Thẩm Lâm Bắc, "Anh tới đây làm gì? Không sợ hạ thấp thân phận Thẩm tổng tài hay sao?"
Thẩm Lâm Bắc trừu trừu cái mũi, "Đích xác có điểm ghê tởm, bất quá vì em, anh còn có thể nhịn một chút."
Thẩm Nghênh Hòa:......!
Thẩm Lâm Bắc duỗi tay kéo cánh tay Thẩm Nghênh Hòa lại, kéo cửa xe ra định nhét cô vào trong.

Thẩm Nghênh Hòa hét lên một tiếng nhỏ, lại lần nữa bị Thẩm Lâm Bắc chặn miệng lại.

"Em mà không nghe lời, anh trực tiếp đi lên lầu gặp mẹ của em."
Thẩm Nghênh Hòa vô ngữ, giây tiếp theo, đã bị Thẩm Lâm Bắc đẩy mạnh vào trong xe.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận