Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc


Làm sao bây giờ, sinh hoạt về sau phải giải quyết như thế nào?
An Mai đã quen sinh hoạt xa xỉ, mới vừa đến Ngô thôn trong lúc nhất thời còn có thể điều chỉnh một chút, nhưng sau này, không nói đến tiền thuốc men hiện tại là một món lớn, hơn nữa chi phí ăn mặc căn bản không thể tiết kiệm được.

Thẩm Nghênh Hòa bán đi khối ngọc bài kia, trừ tiền thuê nhà đã không còn nhiều lắm.

Phỏng chừng như hiện tại sẽ không kéo được tới nửa tháng sẽ...!
"Ai......" Thẩm Nghênh Hòa gục đầu xuống, ngơ ngác nhìn 120 đồng tiền trong tay.

Sau đó bất lực cười cười.

"Kỳ thật ở bên người Thẩm Lâm Bắc cũng không có gì không tốt.

Tuy rằng anh ta tham sắc một chút, tính tình cũng xấu xa một chút, không nhân tình một chút, đối với mình cũng cừu hận một chút, kỳ thật những mặt khác cũng không tồi."
Thẩm Nghênh Hòa lầm bầm lầu bầu, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ thống khổ, "Chẳng lẽ thật phải trở về? Như vậy nói chuyện với mẹ như thế nào?"
Nhưng thời gian chỉ kéo ra được nửa tháng...!
...!
Thẩm Nghênh Hòa trong phòng bếp nho nhỏ xào đồ ăn, phía sau truyền tới tiếng ho khan của An Mai.

"Mẹ! Sao mẹ lại vào đây? Phòng bếp hương vị khói dầu nhiều lắm, không tốt đối với cổ họng của mẹ." Thẩm Nghênh Hòa vừa xào đồ ăn trong nồi, vừa quay đầu vội vã nói.

"Con làm cái gì? Sao nghe hương vị quái quái?" An Mai bước thêm vài bước, nghiêng đầu nhìn nhìn, sắc mặt lập tức đen lại, bà duỗi tay tắt bếp lò, bực bội la lên, "Đừng làm nữa! Đừng làm nữa! Mấy thứ này người có thể ăn sao?"
Thẩm Nghênh Hòa sửng sốt, sắc mặt hơi hơi có chút hồng, "Mẹ, tạm chấp nhận một chút đi, trong khoảng thời gian này con chưa tìm được việc, chờ con đi làm sẽ dẫn mẹ ra tiệm ăn một bữa thật ngon, được không?"
Thẩm Nghênh Hòa đẩy đẩy An Mai đi ra khỏi phòng bếp, ai ngờ An Mai căn bản đã chịu tới cực điểm rồi, rốt cuộc bạo phát ra.

"Thẩm Nghênh Hòa! Đây là tự do con nói à! Mẹ thấy thế nào còn không bằng ăn nhờ ở đậu! Con nói con kìa, có nhiều cá tính như vậy có ích lợi gì? Chính mình có hại, còn lừa mình dối người, con có thể sống như vậy, nhưng mẹ xương cốt đã lão không có biện pháp theo với con! Mẹ đây phải trở về Thẩm gia, chẳng sợ Thẩm Lâm Bắc không thích mẹ, mẹ cũng không tin cậu ta dám đuổi mẹ đi!"
Thẩm Nghênh Hòa trên đầu từng trận choáng váng, cô thật sự không dám nói thật với An Mai, Thẩm Lâm Bắc đầu mâu rõ ràng là bà, bà mà tìm tới cửa chỉ có thể tự rước lấy nhục.

An Mai càng nói càng hăng, thậm chí bắt đầu nổi trận lôi đình, "Lòng lang dạ sói, lúc ba cậu ta còn đó thì thật là đức hạnh, ba cậu ta vừa đi liền trở mặt không biết người! Không dễ dàng như vậy, mẹ ngay cả nếu không chiếm được một xu cũng tuyệt đối không để cho cậu ta đẹp mặt!"
An Mai vừa nói vừa đi ra hướng cửa, mang giày vào rồi mở cửa ra ngoài.

Thẩm Nghênh Hòa lúc này mới phản ứng lại, trên mặt tức khắc trắng bệch, "Mẹ! Mẹ! Từ từ, chờ con!"
......!
"Thẩm Lâm Bắc! Cậu đi ra đây cho tôi!"
Ngoài cửa hét lớn một tiếng, Thẩm Lâm Bắc chậm rãi buông bút trong tay xuống, nhíu lại mi ngẩng đầu lên.

Thuận tay cầm điện thoại lên gọi cho thư ký ở bên ngoài.

Điện thoại vừa chuyển được, bên kia liền truyền đến giọng An Mai đang mắng xa xả, "Chủ tịch, thật xin lỗi, phu nhân đã tới đòi vào gặp ngài, chúng tôi căn bản không ngăn được!"
Thẩm Lâm Bắc thấp giọng hừ, "Để bà ta vào."
Cửa vừa mở ra, hai người xuất hiện, Thẩm Nghênh Hòa chật vật bất kham ôm bả vai An Mai, đỉnh đầu rối loạn giống như ổ gà.

Mà mặt An Mai đỏ bừng, mắng chửi không ngừng, mắng đến nước miếng bay tứ tung.

Thậm chí khóe miệng còn hơi có chút bọt trắng.

Thẩm Lâm Bắc cùng Thẩm Nghênh Hòa liếc nhau một cái, cô gái hổ thẹn cúi đầu.

"Thẩm Lâm Bắc! Cậu hôm nay nghe đây, tôi tốt xấu cũng là vợ của ba cậu, danh chính ngôn thuận cưới vào Thẩm gia các người! Cậu thừa dịp tôi khoảng thời gian trước bị bệnh, nói đuổi tôi ra là đuổi luôn! Cậu có lương tâm hay không?"
Thẩm Lâm Bắc vừa thấy An Mai liền giận sôi máu, anh lập tức đứng dậy bước vài bước đến trước mặt An Mai.

Chiều cao hai người có khoảng cách nhất định, Thẩm Lâm Bắc rũ mi lạnh lùng liếc An Mai một cái.

"Lương tâm? Bà có tư cách nói chuyện lương tâm với tôi? Bà lúc trước làm tiểu tam có nghĩ đến chữ lương tâm hay không, hơn nữa An Mai bà trong lòng rất rõ ràng, danh chính ngôn thuận theo lời bà nói chỉ là ba của tôi trước mặt người khác cho bà một thân phận, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong hộ khẩu Thẩm gia tôi, nếu nói danh chính ngôn thuận, bà còn không bằng cô ấy!"
Thẩm Lâm Bắc chỉ một ngón tay, Thẩm Nghênh Hòa lại rụt rụt cổ.

Lúc trước An Mai gả vào Thẩm gia, mang theo Thẩm Nghênh Hòa không hề có cùng huyết thống.

Theo lý thuyết con gái không có khả năng được Thẩm gia chấp thuận, là An Mai có tâm cơ, tự động từ bỏ cơ hội nhập tịch mà đem tên Thẩm Nghênh Hòa ghi vào hộ khẩu Thẩm gia.

Cho nên, sau khi Thẩm Hậu Đức rời đi, bà xem như chẳng có gì, thậm chí so ra còn kém hơn Thẩm Nghênh Hòa.

An Mai bị Thẩm Lâm Bắc nói câu này ra làm trở nên câm lặng, bà vừa mới kiêu ngạo như vậy, tức khắc không còn chút khí thế gì.

"Phải, tôi không tính là người Thẩm gia, nhưng trong giới, tôi An Mai cũng là người có thể diện, mặc kệ Thẩm gia các người có tán thành tôi hay không, người khác chính là vẫn xem tôi là phu nhân Thẩm thị." An Mai vẫn cố cường ngạnh lên, tuy rằng tự tin đã không còn như trước.

"Cho nên, bà muốn nói cái gì?" Thẩm Lâm Bắc sắc mặt càng ngày càng trầm, anh đời này ghét nhất chính là bị người hiếp bức.

"Tôi muốn triệu tập phóng viên, đem Thẩm gia các người thất tín bội nghĩa truyền ra cho mọi người cùng biết, tính ra tôi phụng bồi Thẩm gia nhiều năm như vậy, ít nhất cũng muốn đòi lại vài thứ."
"Lấy thân phận tiểu tam của bà?"
An Mai bị chọc tức, sắc mặt đột biến, bà giơ ngón tay chỉ chỉ vào mặt Thẩm Lâm Bắc, nhưng trong lúc nhất thời ngón tay run run, một câu cũng không nói nên lời.

Đột nhiên, tròng mắt An Mai lật lên, người lảo đảo ngã sang một bên, Thẩm Nghênh Hòa tâm hỗn độn vẫn luôn đứng một bên tiến lên đỡ mẹ, nước mắt tràn ra.

Nhưng mà cô không nói lời nào.

Lúc này thật là mẹ mình tự rước lấy nhục, cô đã sớm dự kiến như vậy.

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, cố tình An Mai lại làm như vậy.

"Người đâu, tới đây!" Thẩm Lâm Bắc cũng bị tức giận quá sức, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào An Mai trong lòng ngực Thẩm Nghênh Hòa, táo bạo quát lên một tiếng.

"Chủ tịch." Đứng ở cửa là thư ký, còn có bảo vệ.

"Đem bọn họ ra ngoài! Còn nữa, khởi tố người phụ nữ này tự tiện xông vào!"
"Đừng! Không cần!" Thẩm Nghênh Hòa sợ hãi kêu một tiếng, hai mắt đẫm lệ mang theo sợ hãi không nhỏ, mẹ của cô đã bệnh không nhẹ, nếu không phải bởi vì mình vô dụng, không thỏa mãn được nhu cầu sinh hoạt của bà, cô biết An Mai cũng sẽ không làm ra sự tình như hôm nay.

Tuy rằng làm như vậy đích xác vô lý lại tham lam, nhưng rốt cuộc An Mai vẫn là mẹ của mình, bà làm hết thảy, ước nguyện ban đầu cũng là vì cô.

Thẩm Lâm Bắc trầm mặc không nói, ánh mắt ở trên mặt Thẩm Nghênh Hòa.

"Đại ca! Cầu anh đừng làm như vậy.

Em biết sự tình hôm nay là mẹ em không đúng, nhưng mà bà ấy tuổi cũng đã lớn, hơn nữa ba qua đời làm bà bệnh nặng một thời gian, nhưng anh yên tâm, chỉ cần có em, sẽ làm bà ấy tuyệt đối không tham đồ vật của Thẩm gia, mẹ con em thiếu Thẩm gia, cả đời đều thiếu, nhưng cầu xin anh không cần làm vậy, được không?"
Thẩm Lâm Bắc không hề động dung, bởi vì hôm nay An Mai đã hoàn toàn đụng vào hạn cuối của anh.

Thẩm Nghênh Hòa hoảng đến không biết làm sao, cô đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, tiến lên bắt lấy cánh tay Thẩm Lâm Bắc, "Em đáp ứng anh, em đáp ứng điều kiện của anh lúc trước, chỉ cầu anh buông tha mẹ của em."
Thẩm Lâm Bắc ánh mắt biến đổi, nhưng ngữ khí cũng không mềm mại như lúc trước rủ rê cô trở về, "Anh không ép buộc em."
Thẩm Nghênh Hòa lo lắng lau nước mắt trên mặt, gượng ép lộ ra một nụ cười, "Không có không có, em sẽ bồi thường hết thảy, là em cam tâm tình nguyện."
"Cam tâm tình nguyện?" Thẩm Lâm Bắc hơi xúc động một chút, biểu tình trên mặt rõ ràng tốt hơn rất nhiều, anh hơi nhíu mày không tự tin, sợ cô gái trước mắt lại lần nữa gạt mình.

"Thật sự." Thẩm Nghênh Hòa lo lắng liếc về phía sau một cái, sau đó tiến lên dán vào lỗ tai Thẩm Lâm Bắc, "Lúc trước chẳng qua là em tức giận thôi, nếu không lần đầu tiên sao lại dễ dàng cho anh...!Em thật sự thích anh, anh không cần hùng hổ dọa người như vậy, được chứ?"
Thẩm Lâm Bắc trên mặt lộ ra một tia đắc ý.

Đối mặt với cấp dưới, anh có điểm rất vênh váo đắc ý, hiển nhiên rất hưởng thụ lời Thẩm Nghênh Hòa nói.

"Được rồi.

Trên pháp luật em vẫn là em của anh, làm quá thì đích xác không thông nhân tình." Thẩm Lâm Bắc xua xua tay, cho người đang chờ lui ra ngoài, chỉ để lại An Mai té xỉu cùng Thẩm Nghênh Hòa ở lại trong văn phòng.

Cửa lại đóng lại lần nữa, Thẩm Nghênh Hòa đỡ An Mai đến sô pha, lấy từ trong túi ra vài viên thuốc cho An Mai uống.

"Em thật sự thích anh?" Thẩm Lâm Bắc lẳng lặng nhìn Thẩm Nghênh Hòa làm xong hết thảy những việc này, mặt đầy thích thú.

Thẩm Nghênh Hòa hơi hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng gật đầu, "Thích thì có thích, mà anh yên tâm em tuyệt đối không có lòng tham.

Nhưng bồi thường cũng phải có thời hạn, đến khi anh kết hôn với Hà Tuyết Tình thì chúng ta sẽ dừng lại."
"Thành giao!" Thẩm Lâm Bắc không nghĩ tới phải lao lực đến tế bào não của mình, nhưng bị An Mai nháo một trận như vậy liền luận lý thành chương, anh hưng phấn một chút, sau đó hơi hơi xụ mặt, "Bất quá, anh muốn có 3 điều kiện!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui