Thẩm Nghênh Hòa lập tức đứng dậy, miệng kéo một trương, không thể tưởng tượng, "Cái gì! Anh nói cho rõ ràng, người bị hại là em, anh dựa vào cái gì mà muốn 3 điều kiện!"
Thẩm Lâm Bắc không nói lời nào, giơ tay muốn cầm điện thoại trên bàn lên.
Thẩm Nghênh Hòa chỉ nhìn một giây, sau đó bước nhanh đến lấy lại điện thoại trong tay Thẩm Lâm Bắc.
"Anh nói! Anh nói! Còn không phải 3 điều sao, 30 điều cũng được!"
Thẩm Lâm Bắc kéo tay nhỏ, để cô vòng quanh bàn làm việc đi tới bên người mình, bàn tay to ôm cái eo nhuyễn kéo đến trước mặt mình, Thẩm Lâm Bắc lộ ra nụ cười thập phần vừa lòng.
"Sớm ngoan như vậy thì không phải chuyện gì cũng không có, phải không?"
Mặt Thẩm Nghênh Hòa tối sầm, cô nhanh chóng tránh thoát khỏi Thẩm Lâm Bắc, theo bản năng quay đầu lại nhìn mẹ đang nằm trên sô pha, thấp giọng nói, "Có chuyện mau nói, có P mau phóng!"
"Thứ nhất, anh có thể cho em tiền, nhưng em không được cho bà ta tiền, anh dưỡng em chứ không phải bà ta!"
Thẩm Nghênh Hòa nhắm mắt lại, chậm rãi lay động cái đầu nhỏ, "Em đây phải có quyền lợi của người làm công! Nếu không để em nhìn mẹ em đói chết?"
Thẩm Lâm Bắc nhún vai, "Cái đó tùy em."
Tiếp theo khóe miệng anh hơi hơi giương lên một độ cung sung sướng, tiếp tục nói, "Thứ hai, em phải trở về ở Thẩm gia, hơn nữa ở trong phòng của anh."
Da đầu Thẩm Nghênh Hòa một trận tê dại, nhưng vẫn là miễn cưỡng gật đầu, "Vậy thứ ba?"
"Thứ ba...!Anh tạm thời còn chưa nghĩ ra, giữ lại đó, tới thời điểm sẽ nói." Thẩm Lâm Bắc nói xong, giơ một bàn tay ra trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, sắc mặt nhìn qua đứng đắn vô cùng.
Hai tay bắt vào nhau, tâm tình Thẩm Nghênh Hòa phức tạp giống như thời tiết ám trầm ngoài kia.
...!
Sự tình trải qua một buổi tối, trường đại học như nguyện đã nhận được chuyển tiền từ tập đoàn Thẩm thị, hơn nữa học phí này một lần là cho cả bốn năm, còn bao gồm cả tất cả những chi phí phụ cho Thẩm Nghênh Hòa.
Đương nhiên đây là dưới danh nghĩa của Thẩm Lâm Tu.
Chuyển biến nhanh như vậy, hơn nữa không chỉ như thế, quan hệ nhân tế của Thẩm Nghênh Hòa ở trường cũng trong một đêm đã biến thành vô cùng tốt đẹp.
Những bạn học lúc trước chế nhạo cô đều chủ động đến gần thân thiện, thậm chí trong một ngày cô còn thu được không ít thư tình, chuyện này làm cho Thẩm Nghênh Hòa một trận vô ngữ.
Khoa trương nhất, cái này đã cho mọi người chứng thực, tam tiểu thư Thẩm thị cư nhiên có được phê chuẩn ở đại học vừa học vừa làm, đương nhiên cũng là vì Thẩm thị ký một tài trợ, lý do là để làm cho ngạo kiều tiểu thư này nếm trải nhân sinh khó khăn như thế nào, cũng coi như thể nghiệm cuộc sống.
Thẩm Nghênh Hòa dở khóc dở cười cầm trong tay văn kiện vừa được phê chuẩn, "Đây còn là có thiên lý hay sao?"
"Xin hỏi, là bạn học Nghênh Hòa?" Một thanh âm nhược nhược nghe lên văn nhã như của con gái, nhưng thật ra là của một nam sinh, Thẩm Nghênh Hòa quay đầu lại nhìn, phía sau đứng một nam sinh mặt đỏ bừng, trên mặt Thẩm Nghênh Hòa lộ ra một biểu tình cổ quái.
Bởi vì trong tay nam sinh là một phong thư thật to.
Thẩm Nghênh Hòa tỏ vẻ ra, mấy ngày nay cô đối với những phong thư như vậy cảm thấy chết lặng.
Không biết vì cái gì? Trước kia khi mình đi trong trường không nhiều người liếc cô một cái, trong khoảng thời gian này lại ngoài ý muốn được mọi người hoan nghênh, thậm chí ảnh chụp cô còn không ngừng được truyền khắp trên mạng của trường, tỉ lệ click vẫn luôn thật cao.
Bất quá người hôm nay rõ ràng so với những nam sinh bình thường nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, ít nhất cậu ta dung nhan chỉnh tề, từ đầu đến chân đều cho người nhìn một loại cảm giác thoải mái thanh tân, đặc biệt là làn da trắng, mặt mày tinh xảo, liền cả bộ dáng này ở một nữ sinh cũng coi như cực kỳ tiêu chuẩn.
Tự nhiên thái độ Thẩm Nghênh Hòa cũng uyển chuyển đi rất nhiều.
"Có việc?"
Mặt nam sinh lại đỏ lên, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Thẩm Nghênh Hòa, "Chúng ta lúc trước có gặp qua, ở bữa tiệc chiêu đãi lần đó ở Thẩm gia."
"A?" Thẩm Nghênh Hòa có điểm ngoài ý muốn, cô cúi đầu lần nữa nhìn mặt nam sinh, nhưng trước sau nghĩ không ra.
Lần yến hội kia là lần duy nhất Thẩm Nghênh Hòa tham gia, cũng là làm nền cho mẹ mình An Mai.
Hơn nữa trong trí nhớ Thẩm Nghênh Hòa, đêm hôm đó toàn bộ ấn tượng đều là tràn đầy hình ảnh Thẩm Lâm Bắc, cô nhất thời thật đúng là không nhớ tới nam sinh trước mắt này.
"Không sao, ngày đó tôi đứng rất xa, bạn nhìn không ra cũng là bình thường." Nam sinh thật ra rất hiểu biết, thuận thế đưa tay ra tự giới thiệu, "Tôi tên Nguyễn Hàng, lớn hơn bạn một lớp."
"A ~" Thẩm Nghênh Hòa hào phóng bắt tay, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Bất quá người này họ Nguyễn, nói vậy......!
Ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa lướt qua một tia kinh ngạc, đánh giá khuôn mặt nam sinh này một chút, chẳng lẽ...!là con trai của trùm báo chí Nguyễn Bá? Không nghĩ tới chính mình còn có duyên phận với thổ hào như thế!
Bị Thẩm Nghênh Hòa nhìn như vậy, mặt nam sinh trở thành hoàn toàn đỏ, một tay vừa thu hồi, tay kia lại đưa ra, đương nhiên còn có lá thư thật to kia.
Mấy hôm trước Thẩm Nghênh Hòa nhất định sẽ không chút do dự cự tuyệt, nhưng trước mặt tốt xấu là người quen, Thẩm Nghênh Hòa liền ngốc lăng đứng ở đó.
Đang nghĩ ngợi nên xử lý như thế nào, phía sau đột nhiên thò tới một bàn tay to, đoạt lấy lá thư trong tay Nguyễn Hàng.
"Đại học còn lưu hành thư tình thứ này?" Một thanh âm âm dương quái khí, làm hai người đồng thời nhìn qua.
Thẩm Lâm Bắc trước sau lật xem, sau đó tấm tắc táp môi, nhìn mặt hai người, sau đó không tỏ vẻ gì mở thư ra.
Thẩm Nghênh Hòa thật ra không có gì, nhưng Nguyễn Hàng lập tức mặt đỏ tới cổ.
"Thẩm đại ca! Không thể xem! Đó là đồ em đưa cho Nghênh Hòa!"
Thẩm Lâm Bắc "A?" một tiếng, khóe miệng treo lên một nụ cười xấu xa, "Anh xem không được sao? Anh là đại ca cũng nên kiểm tra!"
......!
Thẩm Nghênh Hòa một phen cướp thư lại vào trong tay, "Đại...!đại ca..." Danh xưng này đối với cô đã thật xa lạ, nhưng cô không thể không giả vờ trước mặt người khác, "Đây là riêng tư của em."
Nguyễn Hàng thở ra một hơi dài, nhưng không nói ra nổi nữa, "Nghênh Hòa, trước như vậy đi.
Sau này chúng ta liên hệ lại." Nguyễn Hàng đỏ mặt xoay người, một đường chạy đi mất.
"Ba điều kiện, anh rốt cuộc nghĩ ra điều thứ ba.
Em...!về sau không được có người đàn ông khác." Thẩm Lâm Bắc nhìn bóng dáng Nguyễn Hàng chạy đi, tiến về phía trước một bước, ghé đầu sát mặt Thẩm Nghênh Hòa.
"Anh! Anh nói đạo lý một chút được không? Anh có một vị hôn thê 6 năm, em vì sao không thể có bạn trai của mình? Cái này không được! Kiên quyết không được!"
Thẩm Nghênh Hòa vốn dĩ không có cảm giác gì đối với Nguyễn Hàng, nhưng nghe Thẩm Lâm Bắc nói vậy, cô ngược lại thật quý trọng đem phong thư nhét vào cặp sách.
Thẩm Lâm Bắc càng không cho, cô càng liền muốn thử xem xem.
"Đạo lý? Thẩm Nghênh Hòa em nói đạo lý với anh?" Sắc mặt Thẩm Lâm Bắc lập tức trầm xuống, như là có thể nổi bão bất cứ lúc nào.
Không thể không nói, người đàn ông này nghiêm túc lên thật đúng là có điểm dọa người, Thẩm Nghênh Hòa co rụt bả vai lại, nhỏ giọng nói một câu, "Nhưng mà anh đột nhiên tới trường học của em làm gì?"
Thẩm Lâm Bắc đương nhiên cũng không muốn xuất hiện ở chỗ này, nếu bị bên ngoài thấy được lại làm lớn chuyện lên.
Nhưng anh không tới, nha đầu này liền không chịu trở về Thẩm gia, bọn họ ước ra 3 điều kiện, giống như đã bị Thẩm Nghênh Hòa ném ra sau đầu!
"Anh đón em về nhà."
Thẩm Nghênh Hòa liền biết sẽ là như thế này! "Em......!Đồ của em còn ở Ngô thôn, ít nhất để em trở về thu thập một chút."
Thẩm Lâm Bắc kéo tay Thẩm Nghênh Hòa đi ra ngoài, "Mấy thứ kia của em ném đi cũng không đau lòng.
Nếu em muốn lấy, anh đưa em về lấy là được."
Quay đầu lại, Thẩm Lâm Bắc lộ ra nụ cười đắc ý.
Thẩm Nghênh Hòa ô ngao một tiếng, xem ra trốn cũng là không được.
......!
Thẩm Nghênh Hòa đứng trước biệt thự, trong tay xách cặp sách, cô ngửa đầu nhìn căn biệt thự to lớn, sao thấy thế nào cũng như một cái lồng chim thật lớn?
"Không tiến vào?" Thẩm Lâm Bắc đã thay dép lê, đứng ở trong cửa chờ.
Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu, "Em thật sự không thích nơi này..."
"Nghênh Hòa!" Một thanh âm truyền đến, Thẩm Nghênh Hòa ngẩng đầu, trên mặt nặn ra một nụ cười.
"Nhị ca, em trở về đây ở."
Thẩm Lâm Tu không nghĩ tới, vừa định đứng dậy nghênh đón, nghe được những lời này lại khựng lại.
"Phải không? Vậy thật tốt, mọi người đều rất nhớ em." Thẩm Nghênh Tu cười thật mất tự nhiên, sau đó anh xoay người đi một hướng khác, "Em đi ra ngoài có chút việc, buổi tối ăn cơm đại ca không cần chờ em."
Hai anh em ánh mắt chạm vào ở bên nhau, Thẩm Lâm Bắc khẽ gật đầu.
Thẩm Nghênh Hòa muốn giữ lại Thẩm Lâm Tu, nhưng cô làm sao không biết, sự tình một đêm kia đã làm không khí nhà này hoàn toàn thay đổi, Thẩm Lâm Tu đây là cố ý né tránh, phỏng chừng là oán hận cô thật nhiều!
"Tắm rửa, sau đó ở trên giường chờ anh." Thẩm Lâm Bắc ném xuống một câu, đi vào thư phòng kế bên.
Thẩm Nghênh Hòa hướng ra cửa thầm mắng vài câu, sau đó căm giận cởi quần áo, ném loạn đầy đất.
Một chốc đây chính là bốn giờ sau, khi Thẩm Lâm Bắc trở về, cô gái đã ngủ rất say sưa.
Thẩm Lâm Bắc mở rộng cà vạt, ánh mắt đánh giá cô gái nằm trên giường, không có vui sướng, chỉ là phá lệ chuyên chú, ánh mắt có chút bất đồng so với bình thường.
"Nghênh Hòa?"
"Hả?" Thẩm Nghênh Hòa mơ mơ màng màng, vặn vặn thân thể của mình, "Đừng động tôi, đừng động tôi, tôi còn chưa ngủ đủ đâu......"
Thẩm Nghênh Hòa đột nhiên mở mắt, lập tức thân thể nhảy vọt lên, "Thẩm Lâm Bắc!".