Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc


"Nguyễn Hàng? Cậu hôm nay không đi vào trường học?"
Nguyễn Hàng thay đổi trang phục so với cùng ngày rất khác biệt, làm Thẩm Nghênh Hòa thiếu chút nữa không nhìn ra.

Cậu ta vốn là trắng nõn, hiện giờ mặc một bộ tây trang xám nhạt, nhìn qua mười phần thân sĩ, ngay cả khí chất đều có vẻ thành thục.

"Đi thôi, lên lầu chúng ta nói chuyện." Nguyễn Hàng đạm đạm cười, một bàn tay dừng ở sau lưng Thẩm Nghênh Hòa, động tác này làm người đàn ông đi theo cũng cảm thấy giật mình, không ngừng lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghênh Hòa.

Thật mau Thẩm Nghênh Hòa được an bài tới phòng kế hoạch, thủ tục làm qua loa là xong, sau đó Nguyễn Hàng liền đem cô đi đến một nơi khác.

Trong thang máy, Thẩm Nghênh Hòa rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô quay đầu trở lại nhìn từ trên xuống dưới người thanh niên bên cạnh mình.

"Nhìn cái gì? Tôi rất kỳ quái sao?" Nguyễn Hàng như cũ cười ấm áp, bởi vì xung quanh không có ai, biểu tình trên mặt cũng khôi phục giống như ở trường học.

"Không nghĩ tới cậu còn rất đàn ông nha, thật là nhìn không ra tới!"
Nguyễn Hàng sắc mặt đỏ lên, mất tự nhiên đĩnh đĩnh ngực, "Cậu thích tôi như thế này sao?"
Thẩm Nghênh Hòa hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó khanh khách cười vài tiếng, "Đừng nháo! Khen cậu một câu, cậu còn nghĩ đi tới đâu!"
Thang máy leng keng một tiếng dừng ở tầng cao nhất.

Thẩm Nghênh Hòa ra thang máy có điểm kinh ngạc, tầng cao nhất diện tích to như vậy mà chỉ có một văn phòng, những chỗ khác thật ra giống như một nơi sinh hoạt, có phòng trà, có chỗ tập thể hình, thậm chí có cả bể bơi trong nhà, trong lúc nhất thời Thẩm Nghênh Hòa nhìn có điểm choáng váng.

Xuyên qua một phòng thư ký nhỏ, Nguyễn Hàng dừng lại trước một cửa gỗ sơn đỏ, thanh âm cậu đè thấp, nói với Thẩm Nghênh Hòa, "Ba tôi ở trong, cậu không cần câu nệ."
Thẩm Nghênh Hòa cả kinh mở to hai mắt, cô bắt lấy tay Nguyễn Hàng, "Cậu dẫn tôi đến nơi đây làm gì? Tôi chỉ là đến làm thêm, không cần khoa trương như vậy chứ!"
Nguyễn Hàng cũng không giải thích, nhẹ gõ cửa hai cái, bên trong liền truyền đến một giọng nam trầm thấp hồn hậu.

Bên trong phòng không khí khí phái, đồ đạc kiểu dáng minh thanh mang theo mùi trầm hương làm người ta có cảm giác như một loại dòng dõi thư hương.

Nguyễn Hồng Hải đeo một cặp mắt kính gọng tơ vàng, vạn phần nho nhã.

"Ba, đây là bạn học đại học của con Thẩm Nghênh Hòa, lúc trước có nói chuyện với ba."
Nguyễn Hồng Hải đẩy đẩy mắt kính đứng dậy, "Thẩm thị tam tiểu thư, quả nhiên khí chất không giống người thường."
Ông nhìn Thẩm Nghênh Hòa từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng mắt tại chỗ Thẩm Nghênh Hòa cắt rớt chỗ trang trí hàng hiệu, sau đó cúi đầu cười nhạt một tiếng.

Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt đỏ lên, duỗi tay muốn che đậy, lại nghe Nguyễn Hồng Hải tán dương một tiếng, "Như vậy thật tốt, mới tới nhận việc đã hiểu được trên dưới, quả nhiên con trai có chút ánh mắt."
Thẩm Nghênh Hòa nghe có chút hồ đồ, theo lý thuyết cô chỉ là một nhân viên làm thêm không nên được đãi ngộ như vậy, cô quay đầu vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía Nguyễn Hàng, Nguyễn Hàng sắc mặt ửng đỏ né tránh ánh mắt của cô.

"Thẩm tiểu thư vừa mới nhận việc cũng không vội gì, vừa lúc Nguyễn thị mùa này sẽ có một lần du lịch tập thể.

Tôi nghĩ cô có thể tham gia thì thật tốt."
......!
Hôm nay Thẩm Nghênh Hòa là dẫm cứt chó sao?
Chẳng những nhận việc được thuận lợi như vậy, còn mới vừa vào công ty liền đúng dịp công ty du lịch hàng năm một lần.

Thẩm Nghênh Hòa vừa nhét đồ vào cặp sách, một bên lầm bầm lầu bầu, "Nguyễn Hàng cái tên kia thật là kỳ quái, hỏi cái gì cũng không nói, mà như thế nào mình lại cảm thấy hình như mình rớt vào cái bẫy rập gì đó..."
"Em đang lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì?" Cửa phòng đẩy ra, Thẩm Lâm Bắc từ ngoài đi vào.

Thẩm Nghênh Hòa tốc độ thật mau đem cặp sách nhét tới phía sau, "Không! Không có gì nha! Em chỉ là sửa sang lại đồ vật thôi."
Thẩm Lâm Bắc là người nào, ánh mắt anh hướng qua một cái, sau đó dừng lại chỗ cánh tay Thẩm Nghênh Hòa, "Em không phải lại nghĩ đến trốn chạy đi!"
Thẩm Nghênh Hòa hoảng hốt, đôi tay lắc lắc không ngừng, "Không có không có, nơi này ăn ngon uống tốt, em vì sao lại phải đi!"

Thẩm Nghênh Hòa không chú ý đến, nụ cười của mình kỳ thật nhìn rất giả.

Thẩm Lâm Bắc mau tay nhanh mắt, bước lên vài bước một phen xách lên ba lô Thẩm Nghênh Hòa giấu sau người, "Em muốn đi du lịch?"
Thẩm Nghênh Hòa gật gật đầu một cái.

"Công ty có chuyến du lịch mùa thu, là tham gia tập thể, em cũng không thể không đi."
Thẩm Lâm Bắc con ngươi thâm thúy một chút, sau đó đem ba lô ném tới trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, "Du lịch cứ việc nói thẳng, vì cái gì còn che che dấu dấu."
Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu, nửa câu đều không nói ra.

Cô dám nói sao? Thẩm Lâm Bắc là đại quái vật, nếu bị anh ta biết mình đi ra ngoài du lịch, nói không chừng một phát hỏa liền không cho mình đi.

Vừa mới nhập chức, Thẩm Nghênh Hòa không nghĩ tới trở thành một người không hòa nhập với tập thể.

"Đúng rồi, anh tới nơi này có việc sao?" Tròng mắt Thẩm Nghênh Hòa vừa chuyển, tách ra đề tài vừa rồi, Thẩm Lâm Bắc ý vị rõ ràng hướng phòng tắm mà chu chu môi.

"Đại ca! Hiện tại là ban ngày! Hơn nữa nhị ca cũng ở nhà, anh còn......"
Thẩm Lâm Bắc đẩy đẩy Thẩm Nghênh Hòa, trực tiếp đưa cô vào trong phòng tắm, "Nhanh lên, một hồi công ty anh còn có việc."
《《《《《
Cuối thu mát mẻ, Thẩm Nghênh Hòa thật lâu không được thả lỏng như vậy.

Không nói đến du lịch, chỉ cần được thoát ly khỏi tầm mắt Thẩm Lâm Bắc đã đủ cho cô hưng phấn cả buổi tối.

Nguyễn thị du lịch lần này là ở một nông trường ở ngoại ô.

Hai ngày một đêm, mùa thu năm nay được mùa, chẳng những có thể cho công nhân thể nghiệm một chút lao động, co giãn gân cốt, hơn nữa còn có thể ăn ngay tại chỗ.

Nông trường này rất lớn, có gia cầm, có vườn rau, còn có vườn trái cây.

Dưới chân núi một dãy kiến trúc liền kề, là một nông gia khách sạn không nhỏ.

Tuy rằng hoàn cảnh so ra với khách sạn ở thành thị có điểm kém hơn, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Thẩm Nghênh Hòa được phân tới một phòng ở lầu 4, có chỗ khác biệt với những người khác, phòng hơi nhỏ nhưng chỉ có một mình cô trụ, hơn nữa Nguyễn Hàng ở sát vách với cô.

Thẩm Nghênh Hòa sửa sang lại hành lý, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa, sau đó truyền đến giọng của Nguyễn Hàng, "Nghênh Hòa, cậu chuẩn bị xong chưa? Dưới lầu đã tới giờ ăn cơm."
Thẩm Nghênh Hòa cao giọng trả lời, bước nhanh ra ngoài.

Ngoài cửa Nguyễn Hàng đứng đó trong bộ đồ thương vụ màu trắng ngà, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mà Thẩm Nghênh Hòa thì hoàn toàn đối lập.

Quần cao bồi áo thun trắng, tóc dài búi lên phía sau, bộ dáng vẫn như một sinh viên.

Nguyễn Hàng đánh giá, sắc mặt ửng đỏ, "Đi thôi, đồng nghiệp hẳn đã đến rồi.

Ăn cơm xong buổi chiều là đi thu hoạch trái cây, mỗi người có một nhiệm vụ, nếu làm không xong buổi tối phải tăng ca."
Thẩm Nghênh Hòa vẻ mặt không để bụng, người khác phỏng chừng làm không được, còn đối với Thẩm gia tam tiểu thư như cô quả thực là dễ như trở bàn tay.

Bàn ăn thật dài, kéo từ đông sang tay, bởi vì quá nhiều người, đại sảnh lữ quán căn bản đã đấy ắp, Thẩm Nghênh Hòa vừa mới ngồi xuống liền phát hiện có mấy nữ đồng nghiệp vây quanh lại, làm cô mới vừa cầm đũa lại ngượng ngùng thả xuống.

"Giám đốc Nguyễn, sao anh lại ngồi chỗ này, bên kia chỗ chúng tôi có nhiều chỗ trống, muốn qua đó ngồi không?"

Một người phụ nữ minh diễm, dáng người đường cong như chữ S, tay để lên ghế dựa của Nguyễn Hàng, Thẩm Nghênh Hòa vừa phun đầu lưỡi, hắc hắc cúi đầu cười nhạt một tiếng.

Thẩm Nghênh Hòa chỉ là mới vào nhận việc liền tham gia du lịch, tự nhiên không ai biết cô ngoài Nguyễn Hàng.

Bất quá thân là giám đốc Nguyễn thị, Nguyễn Hàng rất có mị lực.

Thẩm Nghênh Hòa yên tâm xuống, bắt đầu vung đũa thẳng đến món gà trước mặt.

"Đúng vậy, giám đốc Nguyễn, nơi này chật chội, đồ ăn cũng không nhiều, bộ môn chúng tôi còn đang chờ anh ở bên kia kìa!"
Nguyễn Hàng xoay người, trên mặt tươi cười thân thiết, "Mọi người ăn ngon uống tốt là được, không cần phải để ý đến tôi, tôi ở bên này chung với Nghênh Hòa, cô ấy là bạn học của tôi, còn chưa quen thuộc với tình cảnh ở đây."
Khi nói chuyện, Nghênh Hòa một phen ôm lấy bả vai Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa phốc......!Cái đùi gà đến miệng bị trực tiếp phun ra ở mâm, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên.

Cô giãy giụa muốn thoát ly cánh tay Nguyễn Hàng, nhưng cậu nắm thật chặt.

Thẩm Nghênh Hòa xoay người, xấu hổ cười gượng, "Không sao, Nguyễn Hàng cũng không cần chiếu cố tôi, một mình tôi cũng được rồi."
Thẩm Nghênh Hòa không dám nhìn ánh mắt mấy người kia, bởi vì không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được khắp nơi địch ý bay tới.

"A? Bạn học của giám đốc Nguyễn à? Hẳn là mới vào nhận việc, tôi nói trước kia như thế nào lại chưa gặp qua." Người phụ nữ minh diễm thướt tha kia cưỡng chế một tia ghen tuông, trên dưới đánh giá Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa đứng dậy, cúi cúi người xuống hướng mấy người xung quanh, "Tôi tên Thẩm Nghênh Hòa, là sinh viên vừa học vừa làm, về sau hy vọng mọi người chiếu cố."
......!
"Nguyễn Hàng!"
Đám người tan đi, Thẩm Nghênh Hòa phùng miệng hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Hàng một cái, thanh âm ép tới rất thấp, "Cậu thật hay nha, đây không phải rõ ràng làm tôi trở thành địch nhân của toàn bộ phụ nữ ở đây?"
Nguyễn Hàng vô tội, thậm chí biểu tình có chút đáng thương, "Là bạn học cậu sẽ không giúp tôi điểm này chứ, ngày thường trong công ty tôi đã mau bị bọn họ phiền chết."
Nguyễn Hàng duỗi tay gắp một cái đùi gà khác đưa đến trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, "Nghênh Hòa cậu là tốt nhất, đây là bồi thường."
Coi như nể mặt cái đùi gà...!.

Đam Mỹ H Văn
......!
Lao động một buổi trưa được Thẩm Nghênh Hòa nhẹ nhàng làm xong, kỳ thật cũng không quá khoa trương như Nguyễn Hàng nói.

Ở vườn trái cây hái trái nhặt trái cây, mà lại có thể ăn được nhiều thứ.

Thẩm Nghênh Hòa cũng coi như tiêu dao sung sướng, trừ bỏ một vài đồng nghiệp lẩm nhẩm lầm nhầm làm cô có chút không thoải mái.

Mà Nguyễn Hàng vẫn luôn ở bên cạnh cô, bộ dáng thật thích thú.

Cơm chiều chưa ăn, đến khi Thẩm Nghênh Hòa lần nữa xuống lầu, phát hiện trong viện đã biến thành một cảnh tượng khác.

Không biết đã chuẩn bị từ khi nào mà trong sảnh kéo đầy đèn màu sáng chói, cách đó không xa còn có một dàn nhạc đang diễn tấu.

Chung quanh có chút tối, người tụ lại thành từng nhóm, có một bàn rượu cùng đủ loại bánh ngọt kiểu Tây.

Nghiễm nhiên đây là một yến hội nho nhỏ.


Tuy rằng này yến hội so ra kém hẳn bữa tiệc lúc trước Thẩm Lâm Bắc đưa cô đi, nhưng không khí lại nhẹ nhàng, thích hợp với người trẻ tuổi.

Khóe miệng Thẩm Nghênh Hòa nâng lên nụ cười vui vẻ, nhưng thật mau cô phát hiện ra một vấn đề.

Trên người cô vẫn bộ đồ cao bồi như ban ngày, ở yến tiệc này có điểm không phù hợp.

Thẩm Nghênh Hòa tính quay đầu lên lầu đi đổi quần áo, chợt có vài người chắn trước mặt cô.

"Thẩm Nghênh Hòa đúng không?"
Thẩm Nghênh Hòa hơi hơi sửng sốt, sau đó liếc mắt một cái liền nhận ra trong đó có người phụ nữ minh diễm kia, lúc này cô ta mặc một cái váy ngắn nóng bỏng, môi đỏ rực, tóc dài quăn lại quy củ rũ trên một bên vai.

"Chào, chúng ta lại gặp mặt." Thẩm Nghênh Hòa chủ động vươn tay, trước mặt mang theo nụ cười rạng rỡ nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, đối phương nhất định là tới không có ý tốt.

Nhìn Thẩm Nghênh Hòa vươn cánh tay ra, người phụ nữ nghiêng đầu sang một bên, sau đó khinh miệt nhấc lên khóe miệng, "Sinh viên hẳn là chưa thấy qua trường hợp như vầy đi, đây là một loại lễ nghi xã hội, xem cô mặc đồ như vậy, thật đúng là nên học hỏi thêm."
Thẩm Nghênh Hòa khóe miệng trừu động, "Cảm tạ tiền bối nhắc nhở, tôi lên lầu thay quần áo."
Thẩm Nghênh Hòa rút cánh tay về, muốn vòng quanh vài người đi qua.

Nhưng cô cất bước đối phương cũng cất bước, vẫn như cũ chắn thật kín kẽ.

Thẩm Nghênh Hòa có điểm áp không được lửa giận, trên mặt biểu tình cũng thanh lãnh đi rất nhiều.

"Tôi xem cô cũng không cần đổi, cô cho rằng thay bộ quần áo là có thể câu dẫn giám đốc Nguyễn? Thật đáng chê cười!"
Mấy người phụ nữ đồng thời cười ra tiếng, vẻ châm chọc làm Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy áp lực.

Nhưng sắc mặt cô vừa chuyển, ngược lại điểm một nụ cười.

"Tôi thì không sao, làm công kiếm tiền lương, nhưng vài vị ở đây ăn mặc như vậy sợ cũng là không phù hợp với khẩu vị của giám đốc Nguyễn! Tám lạng nửa cân mà thôi!"
Người phụ nữ minh diễm đột nhiên quay đầu lại, "Thẩm Nghênh Hòa, cô có ý gì?"
"Có ý gì không hiểu còn giả vờ làm tiền bối đi giáo huấn người khác!" Tròng mắt Thẩm Nghênh Hòa chuyển động, duỗi tay đẩy người phụ nữ trước mặt ra, tránh vào kẽ hở bước nhanh đi lên lầu.

Dù sao cô đã đắc tội với người, muốn vãn hồi cũng không dễ dàng như vậy, không bằng liền bừa bãi một chút, còn có thể tệ đến đâu?
Thẩm Nghênh Hòa tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, cô thứ gì cũng ăn vào, miễn là không có hại!
Lần nữa khi Thẩm Nghênh Hòa xuống lầu, trên người đã đổi một cái váy dài, phiêu dật mà tươi mát thoát tục, tựa như hoa sen tĩnh lặng trong bóng đêm, làm cô càng có vẻ nhu nhược động lòng người hơn so với ngày thường.

Nguyễn Hàng vẫn ở trong sân nhìn đông nhìn tây, lập tức đôi mắt cố định lại trên người Thẩm Nghênh Hòa.

Bước chân cậu như cứng lại, nhìn Thẩm Nghênh Hòa đi tới, có điểm thất thần.

"Nguyễn Hàng, cậu sững sờ ở nơi này làm gì?"
Nguyễn Hàng mặt đỏ lên, mất tự nhiên gãi gãi đỉnh đầu, "Không có, vừa rồi tôi đi tìm cậu, sao bây giờ cậu mới xuống, có phải buổi chiều quá mệt mỏi hay không?"
Biểu tình Nguyễn Hàng có điểm ít nhiều mất tự nhiên, cậu hoảng loạn quay đầu lại lấy một ly rượu đưa tới trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.

Thẩm Nghênh Hòa nhận lấy, ngửi ngửi, sau đó đẩy trở lại trong tay Nguyễn Hàng, "Tôi còn đi học, không uống rượu."
"Khụ khụ......" Nguyễn Hàng ánh mắt chợt lóe, "Nhưng đi làm những loại tiệc như thế này về sau là không miễn được rượu, hơn nữa cậu ở phòng kế hoạch, về sau hẳn là thường xuyên tiếp xúc khách hàng, nên thích ứng trước một chút đi."
Thẩm Nghênh Hòa gật đầu, "Cũng đúng."
Mới nếm thử rượu, Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy thật mới mẻ, liên tiếp uống một lúc hai ly.

Miệng cô cay lên, gương mặt ửng hồng, "Hương vị thật đúng là không tồi, cho tôi thêm một ly."
Thân thể Thẩm Nghênh Hòa lay động, một bàn tay để lên trên mu bàn tay Nguyễn Hàng, sau đó cầm lòng không được cười khanh khách lên.

Váy phiêu bồng, miệng cười tươi, làm Nguyễn Hàng có chút hỗn độn.

Cậu bắt lấy cánh tay Thẩm Nghênh Hòa, "Nghênh Hòa, cậu tới đây với tôi."
"Hả?" Thẩm Nghênh Hòa hiện tại cảm thấy thân mình thật nhẹ nhàng, chân càng giống như không phải của mình, liền đã không ý thức mà đi theo Nguyễn Hàng.

Ra tới đình viện, dưới một gốc cây cao lớn, Nguyễn Hàng xoay người Thẩm Nghênh Hòa lại, cô gái cố mở đôi mắt to, khóe mắt đều nhuộm đầy ý cười, "Nguyễn Hàng...!Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?"

Giọng Nguyễn Hàng có chút khàn khàn, "Nghênh Hòa, kỳ thật tôi đối với cậu......"
"Các người đang làm gì?" Một thanh âm lãnh lệ truyền đến, làm Nguyễn Hàng nuốt nửa câu nói vào bụng.

Hai người cùng quay đầu lại, Thẩm Nghênh Hòa ai oán một câu, sau đó vươn cánh tay ra.

"Đại thúc ~~~~ sao thúc cũng chạy tới đây, chẳng lẽ cho tôi thả lỏng một ngày không được sao?" Thẩm Nghênh Hòa nói xong, sau đó lảo đảo một cái, phác gục trong lòng ngực Thẩm Lâm Bắc.

Mùi rượu thật nồng nặc, Thẩm Lâm Bắc lập tức trầm mặt xuống, ánh mắt anh lạnh lùng quét trên mặt Nguyễn Hàng, "Cậu để cô ấy uống rượu?"
Nguyễn Hàng cũng không biết đây là tình huống như thế nào, Thẩm Lâm Bắc sao có thể xuất hiện ở chỗ này, vừa mới chuẩn bị thông báo bị dọa tức khắc toàn bộ đã quên mất.

"Thẩm, Thẩm đại ca.

Thực xin lỗi, em không biết Nghênh Hòa không uống được chút nào." Nguyễn Hàng lo lắng tiến lên, ý đồ muốn đỡ cô gái trong lòng ngực Thẩm Lâm Bắc, lại bị Thẩm Lâm Bắc mạnh mẽ tránh đi.

Giữa mày Nguyễn Hàng căng thẳng, Thẩm Lâm Bắc là đại ca cô ấy, bảo hộ em gái mình cũng đúng, nhưng mà thân mật như vậy, tính ra thân phận làm đại ca cũng hơi quá, huống chi Nguyễn Hàng không phải không biết, Thẩm Nghênh Hòa và Thẩm Lâm Bắc kỳ thật không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì.

Hơn nữa trong miệng Thẩm Nghênh Hòa vừa mới kêu tiếng đại thúc kia......!
Nguyễn Hàng buông cánh tay, "Thẩm đại ca nếu đã tới thì ở đây chung vui đi.

Nghênh Hòa từ trước tới giờ chưa tham gia hoạt động như thế này, thả lỏng một chút cũng là bình thường."
Nguyễn Hàng lúc nói chuyện trộm nhìn biểu tình Thẩm Lâm Bắc, thấy anh rất khẩn trương, còn có một tia như quan hệ nam nữ, trong lòng cậu có chút không thoải mái.

Thẩm Lâm Bắc hừ lạnh một tiếng, "Chung vui thì không cần, tôi mang Nghênh Hòa trở về, về sau loại tiệc rượu như vậy thì miễn cho Nghênh Hòa."
Nguyễn Hàng tiến lên một bước, bắt được cánh tay Thẩm Lâm Bắc, cho dù cậu năm nay mới 20 tuổi, ánh mắt lại làm nhân tâm rùng mình, "Thẩm đại ca, chẳng lẽ cảm tình của Nghênh Hòa anh cũng muốn quản sao?"
"Chỉ bằng cậu?" Thẩm Lâm Bắc cười, "Nguyễn thị ở Bắc thành cũng coi như có danh, nhưng thủ đoạn của Nguyễn công tử thật sự có điểm ti tiện."
Nguyễn Hàng sắc mặt căng thẳng, "Thẩm đại ca, em thật sự không tính toán làm gì với Nghênh Hòa, chỉ là muốn trò chuyện với cô ấy thôi."
Thẩm Lâm Bắc đạm đạm cười, tránh thoát cánh tay Nguyễn Hàng, quay đầu đi không che dấu vẻ khinh miệt.

......!
"Ưm ưm......!Nóng quá." Thẩm Nghênh Hòa trở mình, duỗi tay xé xé phần áo trước ngực.

Thẩm Lâm Bắc liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn cô gái một cái, trong miệng bực bội kêu lên một tiếng, sau đó phanh xe lại, ngừng ở ven đường.

Thẩm Nghênh Hòa lần này thật là chơi lớn, nếu Thẩm Lâm Bắc không kịp thời xuất hiện, còn không biết cô gái này đem mị hoặc trước mắt bày ra cho ai xem?
Thẩm Lâm Bắc nghĩ đến đây liền bất giác tức giận tận trời, anh kéo cửa xe ra, đặt mông nặng nề ngồi bên người Thẩm Nghênh Hòa.

"Em tỉnh tỉnh!"
Thẩm Nghênh Hòa nửa nheo lại đôi mắt, hướng về Thẩm Lâm Bắc mỉm cười ngọt ngào, cô lắc lư ngồi dậy, đôi cánh tay câu tới, ôm vòng lấy cổ Thẩm Lâm Bắc.

"Đại thúc, anh đêm nay thật soái nha!" Thẩm Nghênh Hòa hướng đầu nhỏ lại, dùng chóp mũi ngửi ngửi trên mặt Thẩm Lâm Bắc, giống như một con chó con tìm lại hương vị mình quen thuộc.

Thẩm Lâm Bắc muốn phát hỏa nhưng lại bị Thẩm Nghênh Hòa trêu chọc như vậy, tức khắc trên người lông tơ dựng thẳng lên, tiếp theo anh kêu lên một tiếng, muốn đẩy Thẩm Nghênh Hòa ra, nhưng cô gái mềm mại như con rắn dứt khoát bò lên ngồi trên đùi anh.

Dưới tác dụng của cồn, người có chút lắc lư, thân thể cũng không tự giác cọ cọ lên, "Đại thúc, anh như thế nào lại ở chỗ này, Nguyễn Hàng đâu? Vừa rồi cậu ấy còn có chuyện muốn nói với tôi mà?"
Thẩm Nghênh Hòa dẩu cái miệng nhỏ, cười khanh khách, trước mắt đều là xuân sắc.

Thân thể Thẩm Lâm Bắc choàng lên, Thẩm Nghênh Hòa lập tức nằm trên ghế phía dưới thân Thẩm Lâm Bắc, mái tóc đen dài xõa ra.

Nụ hôn cuồng nhiệt loang lổ dừng ở trên cổ cô, Thẩm Nghênh Hòa ngẩng cằm lên, tay dùng sức bấu lấy chỗ tựa trên ghế, tiếp theo phát ra tiếng hô hấp rên rỉ.

"Bang!" Môi Thẩm Nghênh Hòa cắn lại.

"Lần sau xem em còn dám ra ngoài câu dẫn đàn ông nữa không!" Bàn tay này thật dùng sức không nhẹ, trên mông tròn trịa đẫy đà tức khắc hiện lên dấu tay năm ngón.

Ven đường ngoại ô, trong đêm tối một chiếc xe chậm rãi chấn động lên, tần suất càng lúc càng nhanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận