Bất chợt sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa dần dần tái nhợt đi, bả vai cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Mẹ? Nhị ca? Trong đầu cô liên tiếp chấn động, một tay chống đỡ trên bàn, tiếp theo hơi thở dồn dập lên.
Ngày mai làm sao cô dám bước ra khỏi cửa này? Còn có Hà Tuyết Tình...!
Một cái hôn dừng trên đỉnh đầu Thẩm Nghênh Hòa, cô mở to mắt ngơ ngẩn cả nửa ngày.
"Nghĩ cái gì? Chẳng lẽ em không cao hứng?"
Thẩm Nghênh Hòa biết, sự tình hôm nay nói ra cũng không thể quái Thẩm Lâm Bắc, nếu cô thật sự không muốn, hoàn toàn thời khắc kia có thể hô to lên, vì cái gì nhịn xuống, chỉ có trong lòng cô rõ ràng nhất.
"Không có." Thẩm Nghênh Hòa thanh âm rất nhỏ, chậm rãi cúi đầu.
"Vậy thích sao?"
......!
"Đại thúc, ngài rốt cuộc muốn thế nào!! Ngày mai làm sao em đi đối mặt với mọi người?"
Thẩm Lâm Bắc lộ ra vẻ mặt không sao cả, "Yên tâm, em căn bản không cần đi đối mặt."
Thẩm Nghênh Hòa nhíu mày nhìn người đàn ông trong gương, biểu tình trên mặt anh trong lúc nhất thời căn bản là đoán không ra, đây ý là Thẩm Lâm Bắc sẽ một lần nữa đứng ra bảo hộ cô sao? Chính là, có cái gì làm Thẩm Nghênh Hòa lại cảm thấy càng thêm nguy hiểm?
"Anh hỏi lại em một câu, em thích hay không thích?" Thẩm Lâm Bắc cười xấu xa, kéo Thẩm Nghênh Hòa từ ghế lên, cái hôn thật mạnh kèm theo tia đau đớn rơi xuống vai cô, bả vai trắng tinh trong nháy mắt lộ ra một cánh hoa đỏ tím.
Thẩm Nghênh Hòa cắn cắn môi, hơi hơi gật đầu.
Thấp giọng cười tà ác, Thẩm Lâm Bắc chặn ngang bế cô lên, lại đặt lên trên giường.
Thẩm Nghênh Hòa hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó lại lần nữa bị đè chặt dưới thân.
Một dòng chất lỏng ấm nóng bắn vào trong cơ thể, thân thể Thẩm Nghênh Hòa căng chặt trong nháy mắt mềm thành như một vũng nước, cô vô lực giương đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đang dần lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thẩm Lâm Bắc đồng dạng chống đỡ hết nổi, một cái xoay người lăn qua một bên người Thẩm Nghênh Hòa.
Cơ hồ như đồng thời một tiếng ngáy nhẹ vang lên.
Một đêm này, cũng thật đủ mệt...!
Nhưng Thẩm Nghênh Hòa căn bản ngủ không được.
Cô nỗ lực giật giật thân thể, phía dưới truyền đến cảm giác bị xé rách thật đau đớn, nơi nơi đều là ướt dầm dễ, nhão nhão dính dính, làm trong lòng cô càng thêm vài phần bực bội.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn ăn vạ trong phòng này đến chết? Thẩm Nghênh Hòa tưởng tượng đến lúc phải đi ra khỏi cửa phòng này, liền cảm thấy da đầu từng trận tê dại.
Bước tiếp theo phải làm sao? Tới khi khai giảng đại học chỉ còn có 2 ngày, thật sự...!
......!
"Lâm Bắc! Lâm Bắc! Dì cầu xin con! Ô ô ô..."
Thẩm Nghênh Hòa mới vừa mở mắt ra liền nghe được tiếng khóc thật lớn, cô ngơ ngác, sau đó lập tức trợn mắt lên, thanh âm này là mẹ mình An Mai, hẳn là không sai.
Vì cái gì mà cầu xin Thẩm Lâm Bắc? Thẩm Nghênh Hòa tim đập mạnh một chút, sự tình tối hôm qua lại lần nữa xuất hiện trong đầu, chẳng lẽ mẹ cho rằng mình chịu ủy khuất với Thẩm Lâm Bắc?
Nghĩ đến đây, cô xoay người xuống đất, động tác này quá mạnh làm cho đầu Thẩm Nghênh Hòa đau đến toát mồ hôi.
Nhưng là, đã quản không được nhiều như vậy, cô cố hết sức nhặt váy, hoảng loạn tròng lên người.
Trong phòng khách, An Mai nhào trên sô pha khóc thút thích thật thương tâm, Thẩm Lâm Bắc ngồi ở vị trí của ba, trên mặt lạnh băng như sương, không nói tiếng nào.
"Đại ca, sự tình đã đi qua nhiều năm như vậy, anh cần gì phải làm như thế.
Kỳ thật dì An cũng không dễ dàng, rốt cuộc dì đã chiếu cố ba nhiều năm như vậy, còn có Nghênh Hòa, nha đầu kia làm cho ai cũng thích, anh chẳng lẽ không thể tha thứ hay sao?" Thẩm Lâm Tu đứng cạnh Thẩm Lâm Bắc, vẻ mặt nôn nóng, anh khi thì cúi đầu nhìn đại ca, khi thì lo lắng liếc An Mai một cái.
Thẩm Nghênh Hòa chậm rãi đi xuống bậc thang, trên mặt hơi hơi ửng hồng, chỉ muốn không lộ diện, nhưng không thể mặc kệ mẹ mình.
"Thật xin lỗi, là em sai, xin đừng trách mẹ của em."
Ba người ngẩng đầu lên sửng sốt, biểu tình xuất sắc của mỗi người lại khác nhau.
"Khụ khụ......" Thẩm Lâm Tu ngày xưa thân thiết, hiện giờ xấu hổ tránh đi ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa.
Anh xoay người đi tìm một chỗ ngồi xuống, mà An Mai lại có vẻ thập phần kích động.
"Lâm Bắc, con hận ta, ta có thể tiếp thu, chẳng lẽ con cũng muốn đuổi Nghênh Hòa ra khỏi cửa sao?"
Thẩm Nghênh Hòa tức khắc ngây ra như phỗng, "Đuổi ra đi......"
Miệng cô nhược nhược lặp lại, tiếp theo ánh mắt chuyển qua trước mặt Thẩm Lâm Bắc.
"Tôi không nói để em ấy đi, em ấy không phải tiểu tam phá hư gia đình Thẩm gia, đương nhiên có thể ở lại.
Nhưng mà bà..."
Thẩm Lâm Bắc lập tức đứng lên, đi vài bước tới trước mặt An Mai.
Không khí phòng khách lập tức khẩn trương lên, đôi mắt Thẩm Lâm Bắc nhíu lại, lộ ra một tia hung hiểm.
"Bà cho rằng bà có thể an tâm ở đây cả đời sao? Ba đã đi rồi, bà còn thể diện gì mà lưu lại? Nếu không phải bà, tôi và Lâm Tu sẽ không thành trò cười của người khác, nếu không phải bà, cái gia đình này..." Thẩm Lâm Bắc kích động, cánh tay run run lên.
"Anh......"
"Em câm miệng!" Thẩm Lâm Bắc giận trừng Thẩm Lâm Tu, có vẻ có chút cuồng loạn.
Hồi lâu anh ngẩng đầu lên như muốn bình ổn cảm xúc của mình.
"Nguyên lai, Thẩm Lâm Bắc." Thẩm Nghênh Hòa ngữ khí quạnh quẽ, thanh âm cũng hơi hơi run rẩy, "Nguyên lai hết thảy đều là do anh bày ra, nguyên lai anh nói hoàn lại, bất quá chỉ là phát tiết mà thôi.
Đáng tiếc em..." Thẩm Nghênh Hòa cười nhạt, con ngươi đã nhiễm hồng.
Thẩm Lâm Bắc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Thẩm Nghênh Hòa, "Em chỉ là vì anh nói bồi thường?"
"Chẳng lẽ còn có gì khác? Còn không phải là bồi thường!" Thẩm Nghênh Hòa quật cường cắn chặt môi, chỗ ngực như bị xé rách.
"Vậy em cũng cút đi! Mang theo bà ta cút đi!"
Một giọt nước mắt rơi xuống, Thẩm Nghênh Hòa nhanh chóng dùng bàn tay lau đi.
Cô quật cường đi đến trước mặt An Mai, nâng bà dậy, "Mẹ, chỗ này chúng ta không cần ở.
Con không tin, Thẩm Nghênh Hòa con không dựa vào Thẩm Lâm Bắc lại không nuôi nổi mẹ mình!"
"Nghênh Hòa......" An Mai lắc lắc đầu, muốn thoát khoải cánh tay Thẩm Nghênh Hòa, một tay khác bắt được Thẩm Lâm Bắc, "Lâm Bắc, con không cần nghe Nghênh Hòa, em con vẫn còn nhỏ.
Đúng, đều là ta sai, dì thật xin lỗi con, thật xin lỗi Lâm Tu, thật xin lỗi gia đình này, nhưng nhiều năm như vậy dì đối với Thẩm gia trả giá không ít, hơn nữa con cũng biết Nghênh Hòa vừa mới thi đậu đại học xong, con xem chúng ta hai mẹ con như thế nào..."
Thẩm Lâm Bắc căn bản không có để ý tới lời An Mai nói, anh chỉ là hùng hổ nhìn chằm chằm Thẩm Nghênh Hòa, mà Thẩm Nghênh Hòa cũng thế.
Anh ấy làm mọi thứ với mình, chẳng lẽ đều là vì trả thù sao? Thẩm Nghênh Hòa vốn tưởng rằng kia là Thẩm Lâm Bắc cho mẹ con cô một bậc thang, hơn nữa trong đó còn có tình yêu.
Cô ấy cam tâm tình nguyện dùng thân thể trả giá, chẳng lẽ chỉ là vì trả nợ? Thật sự xem Thẩm Lâm Bắc là hoa hoa công tử, phụ nữ nào cũng chạm vào?
Không ai giải thích, từng người đau lòng.
Một bên Thẩm Lâm Tu ngồi há miệng thở dốc, cuối cùng lại yên lặng trở về.
Nếu không phải do một đêm trước, anh thật sự sẽ không tiếc hết thảy vì hai mẹ con cầu tình, nhưng bây giờ mặc dù có thể lưu lại, không khí nhà này tựa hồ cũng sẽ thay đổi, đơn giản là vì Thẩm Nghênh Hòa cô gái này.
"Mẹ!" Thẩm Nghênh Hòa hét lên một tiếng, người cũng hoảng loạn lên, Thẩm Lâm Bắc cùng Thẩm Lâm Tu ngẩn ra, mắt thấy thân thể An Mai mềm nhũn, người té xỉu xuống trên mặt đất trước sô pha.
Bang! Cánh tay An Mai đang bắt lấy tay Thẩm Lâm Bắc trầm xuống, rơi trên mặt đất rầu rĩ phát ra một tiếng.
"Thẩm Lâm Bắc, anh được như ý.
Anh yên tâm, em sẽ mau chóng mang mẹ em dọn ra ngoài." Thẩm Nghênh Hòa ném ra một câu, dùng hết sức nâng An Mai dậy, từng bước từng bước một, hai chân run rẩy hướng tới lầu hai.
************************************
An Mai uống thuốc xong, lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy.
Thẩm Nghênh Hòa chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đem ánh mắt lo lắng dời ra ngoài cửa sổ, hô...!hô...!
"Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
Ngày mốt là ngày khai giảng, mọi thứ sẽ là một bắt đầu mới." Thẩm Nghênh Hòa lầm bầm lầu bầu đứng dậy, ở trong phòng An Mai loạn chuyển lên.
Học phí làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ dọn đi nơi nào?
Một người vừa mới tốt nghiệp trung học sao có thể sẽ có tiền, ngay cả mẹ mình trong nhà này, phỏng chừng trừ bỏ ăn mặc cũng không có bao nhiêu tiền dành dụm.
Thẩm Nghênh Hòa biết, hiện tại không phải thời điểm thương tâm, sinh tồn trước mặt, hết thảy những việc khác đều bé nhỏ không đáng kể.
Ánh mắt cô đảo khắp nơi, cuối cùng dừng ở trên bàn trang điểm của mẹ.
Thẩm Nghênh Hòa đi qua, kéo ngăn kéo ra, một hộp quà tinh xảo nằm lẳng lặng bên trong.
Đây là năm đó lúc An Mai đi vào Thẩm gia, Thẩm Hậu Đức đưa cho bà làm lễ vật.
Thẩm Nghênh Hòa vuốt ve trong tay một khối ngọc bài xanh biết.
Cô biết An Mai rất quý trọng khối ngọc này, thế cho nên nhiều năm qua vẫn không mang trên người, chỉ đặt ở nơi này thỉnh thoảng lấy ra nhìn xem, Thẩm Nghênh Hòa trong lòng có chút băn khoăn.
Cô lại lần nữa đem ngọc bài nhét vào hộp, khép mạnh ngăn kéo lại, xoay người rời khỏi phòng An Mai.
******************************************
Một buổi trưa lăn lộn, Thẩm Nghênh Hòa đem phòng mình thu dọn sạch sẽ, cuối cùng thân thể mềm nhũn, nằm liệt ở mép giường.
"Nghèo đến chết, làm sao bây giờ." Thẩm Nghênh Hòa nhìn bên người một đống đồ vật nhỏ xíu, chỉ là thoáng nhìn qua, cô tuyệt vọng rũ bả vai xuống..