Nhị Nha lo lắng đề phòng mấy ngày, không thể nói rõ là vì sao cứ thấy trong lòng hoảng hốt bồn chồn.
Mới đầu cô cho là mình đói nên vậy, nhưng ăn một cái bánh mì rồi, vẫn cứ bồn chồn. Diêu Huy đi ngang bàn cô, đi qua rồi lại quay lại, túm cái ghế dựa của cô kéo lại gần mình “Cậu đang làm trò gì vậy?”
Nhị Nha ở đối diện giương cặp mắt dán tờ giấy trắng lên mí mắt “Mắt trái giật là tiền, mắt phải giật là có điềm xấu, mấy ngày nay mình thấy không tốt, dán tờ giấy lên cho nó đừng giật”
Diêu Huy bĩu môi “Mê tín không sao chịu nổi”
“Thà tin là có còn hơn là nói rằng không”
Nhị Nha cầm một chồng tài liệu đi tới máy photo, lúc máy đang chạy giấy ra rào rào, cô suy ngẫm xem rốt cuộc mình hoảng hốt lo lắng chuyện gì.
Cô lo Hồ Duy.
Cô sợ Hồ Duy đem chuyện hôm gặp mình ở quán ăn nói ra, cô càng sợ anh nói với người trong nhà, mình ở bên ngoài cùng đàn ông làm chuyện này nọ. Bản chất Nhị Nha có điểm “tích cực”. Cái tích cực này không phải là chỉ tính cách, mà là chỉ chuyện “chuyện bé xé ra to”.
Cho dù là bên trong nhà hay ở ngoài đường, cô vẫn để ấn tượng cho người ta là người giữ khuôn phép, tuy có tật xấu nhỏ là trong mắt toàn là tiền, nhưng cũng không đến nỗi quá mất lịch sự. lúcnày bị người khác bắt gặp, cô lo sợ mình bị chụp cái mũ không đứng đắn, thật ra cô là người nhát gan, nếu bị cái mũ to vậy chụp xuống đầu thì không cách nào chịu nổi.
Cô càng nghĩ càng buồn phiền, thậm chí còn có điểm nhỏ mọn.
Giận mình dường như chưa hiểu việc đời, Chương Đào nói vài câu đầu óc đã muốn mơ màng; giận Hồ Duy không nên xuất hiện ở đó, ăn cơm cũng không biết chọn chỗ.
Cứ rối rắm vậy, cuối cùng Nhị Nha lựa chọn tin tưởng Hồ Duy.
Theo trực giác, anh không giống người nhiều chuyện. Quan hệ giữa anh với mình không thân thiết, cũng không khác gì người ngoài, không có lý do gì để quản lý mình?
Nghĩ thông suốt, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, Nhị Nha cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vừa lúc đó, trong nhà gọi điện thoại tới. Trong điện thoại dì Triệu vui hớn hở như nhà có chuyện vui “Con đã hơn một tháng rồi không tới, ông nội nhớ con, nhớ tan làm thì tới nhà, con không tới thì cả nhà không ăn cơm”
Nhị Nha nghiêng đầu kẹp điện thoại bên tai, tay ôm chồng tài liệu dày “Dạ, hết giờ làm con tới ngay, có cần mang gì không ạ?”
Dì Triệu cầm điện thoại quay lại nhìn thoáng qua, thật sự vui vẻ “Không cần không cần! Con đến rồi sẽ biết!”
Hết giờ làm, Nhị Nha trên đường về nhà cứ bực bực, rốt cuộc là chuyện gì đây chứ?
Gõ cửa vào nhà, nhìn thấy bóng dáng trong phòng ăn kia, Nhị Nha mới đấm ngực tỉnh ra!
Trúng kế rồi! Trúng kế rồi!
Một người đàn ông tầm 30 tuổi, cao gầy, tướng tá lịch sự, có vẻ phong trần mệt mỏi, trên mặt cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi, trên mũi đeo cái kính, theo động tác cúi ăn mì, tô mì nóng tỏa hơi lên làm mắt kính anh mờ hơi.
Nhị Nha với Đỗ Kê Sơn ngồi đối diện anh, nhìn chằm chằm người đó.
Đỗ Kê Sơn hết sức quan tâm “CÓ đủ không? Không đủ thì còn trong nồi, hay làm thêm cho con cái trứng?”
Người đàn ông nói ngắn gọn, cũng chẳng ngẩng lên “Đủ rồi ạ”
Lát sau, Đỗ Kê Sơn lại nói “Ăn ít thôi, tối nấu cho con ít sủi cảo, con thích ăn nhân cải trắng nhất mà”
Người đàn ông đó lại “Dạ” một tiếng.
Nếu như ngày thường mà có người dám cư xử vậy với Đỗ Kê Sơn, không ngẩng đầu nói chuyện thì đã bị mắng là không có phép tắc rồi. Nhưng mà Đỗ Kê Sơn không hề để bụng, ánh mắt nhìn anh còn quan tâm, yêu thương hơn so với cả Nhị Nha.
Ông còn mắng Nhị Nha “Con cũng không nói tiếng nào, tại sao không hé răng vậy chứ?”
Nhị Nha không tình nguyện dịch dịch mông “Em rót cho anh ly nước?”
“Không cần”, lúc này người đàn ông mới dừng đũa, lấy một tờ giấy trong hộp ra lau miệng “Còn làm ở chỗ Diêu Huy không? Có bận không?”
“Thì cũng vậy thôi”
“Cái gì là “thì cũng vậy thôi”?” người đàn ông không hài lòng câu trả lời của cô, nghiêm khắc cau mày nói “Nói chuyện cũng không có sức sống, anh nghĩ chắc là không bận, rảnh tới mức lười biếng”
Nhị Nha ôm chân liếc trắng mắt.
Ăn uống xong xuôi, người đó dựa vào ghế, bắt đầu đối diện với cô. Nhị Nha không sợ anh đánh giá mình, ngồi thoải mái cho anh nhìn, còn làm như sợ anh nhìn không rõ ràng, còn đem tóc vén ra sau tai, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Đỗ Kê Sơn thấy vậy không trách, còn đứng lên để không gian lại cho hai người “Hai đứa ngồi đi, ông ra ban công tỉa hoa, tưới nước”
Phòng ăn chỉ còn lại Nhị Nha và anh.
Nhìn cả buổi, người đó hỏi trước “Về thăm bà ngoại rồi à?”
“Rồi”
“Gần đây có đủ tiền xài không?”
“Đủ”
“Hiện giờ trời còn lạnh, đừng mặc đồ lộ cổ, lỡ lại bị suyễn thì người bị hành tội là em”
“Ừm”
Người đàn ông nổi giận duỗi tay đập bàn “rầm”, Nhị Nha bất ngờ nên sợ tới mức rụt cổ lại y như rùa
“Anh nói chuyện với em! Thái độ của em là sao đây!”
Nhị Nha cũng nổi nóng “Thái độ gì mà thái độ? Anh coi lại anh có thái độ gì? Thẩm vấn phạm nhân hả?”
Đỗ Kê Sơn nhìn từ ban công vào, tay xách một chậu hoa nhỏ, cách cửa kính lo lắng “Hai đứa từ từ nói chuyện! Từ từ nói chuyện!”
Khí thế đang lên bị ông áp xuống, nhanh chóng ngưng chiến.
Người đàn ông tháo mắt kính xuống, cúi đầu lau kính “Bây giờ em lớn rồi, có những việc ông nội muốn quản nhưng mà có lòng mà không có sức, nhưng em không thể vì không bị quản mà muốn làm gì thì làm”
Nhị Nha tuy hơi không hiểu nhưng không phản đối.
“Đặc biệt là trong chuyện tình cảm, em phải biết cách tự bảo vệ mình”
Cái gì?
“Con gái ở ngoài với bạn trai, cũng vừa vừa phải phải”
Trên mặt Nhị Nha không dám biểu lộ vẻ không vui, trong lòng nghĩ không phải người này ở vùng hoang vu một thời gian thì phát sinh ra tật xấu gì chứ. Trước có cũng nửa năm không gặp, gặp thì bắt mình đi học, giờ nói thì nói không rõ chuyện gì, trong lòng Nhị Nha không vui.
Người đó thấy thái độ cô không tốt, lửa giận trong lòng lại dấy lên “Em không cần giả ngây giả ngơ trước mặt anh, anh biết anh quản không được em, em cũng không nghe lời anh, 24 tuổi rồi, yêu đương bên ngoài cũng bình thường, nhưng mà phải chú ý hình tượng…”
Ánh mắt Nhị Nha bắt đầu mơ hồ, tìm tới tìm lui trên bàn.
“Em tìm cái gì vậy?”
Tìm được rồi!
Nhị Nha cầm lấy lọ thuốc bổ não mà Đỗ Kê Sơn uống hàng ngày, lấy hai viên đưa qua.
Người đó sửng sốt “Làm gì?”
Nhị Nha rất nghiêm túc nhìn anh “Uống thuốc đi”
Người đó hít vào một hơi, nhíu mày sầm mặt, đột nhiên lại đập bàn “Đỗ Oản!”
Nhị Nha không yếu thế, cầm cái chày cán bột, cũng bắt chước anh gõ mạnh lên bàn “Đỗ Duệ!!”
Người đó không hề ngờ cô làm vậy, bị dọa tới run lên. Nhị Nha bật cười ha ha.
Cô cười, còn người bị cô gọi là Đỗ Duệ thì nghiến răng giận dữ “Con gái mà không biết xấu hổ!”
“Em làm gì mà không biết xấu hổ? Em không trộm không cướp, làm việc đàng hoàng, làm gì mà không biết xấu hổ!” cô ồn ào hét lên, mặt nghẹn tới đỏ bừng.
“Em biết xấu hổ mà buổi tối ở quán ăn bên ngoài ấp ấp ôm ôm thì thầm?”
Nhị Nha thầm hô không ổn rồi trong lòng, bề ngoài vẫn khí thế ngập trời
“Anh nghe thấy là mắt thấy! Đó là bạn học em! Em với bạn học nói hai ba câu thì làm sao!”
“Em còn nói nhăng nói cuội! Nếu là nói chuyện với bạn học còn đến mức như vậy sao! Thiếu giáo dục!”
Nhị Nha khóc rống lên “Em chính là thiếu giáo dục đó! Từ nhỏ không cha không mẹ làm gì có ai quản lý em? Chỉ biết ngoài miệng nói người khác mà không nghĩ tới bản thân mình! Em chính là cùng đàn ông bên ngoài ôm ấp cũng là tự do yêu đương! Em thích, em vui, không giống anh, hơn ba mươi tuổi mà một người bạn gái cũng không có, lôi thôi muốn chết, tóc hói đến đầu rồi!”
Đỗ Kê Sơn nghe vội vàng ném chậu hoa từ ban công chạy vào, đau lòng hô lên “Đỗ Oản! Sao con lại nói anh trai mình như vậy!”
“Đỗ Duệ, con cũng không nên nói vậy với em gái mình!”
Ông lo lắng muốn chết rồi!
Vốn là hai anh em ruột, dưới bầu trời này phải là người thân thuộc nhất, đều do ông, làm hai đứa trẻ xa cách nhau từ nhỏ, mười mấy năm ngăn cách ở giữa, bây giờ gặp lại làm như là kẻ thù.
Nói trẻ con cãi nhau thì không cãi thật sự, nhưng hai đứa đều nói những câu đau lòng người, không biết phải làm sao cho phải đây…
Đỗ Kê Sơn kích động, là anh trai không biết giữ gìn mặt mũi cho em gái, mà em gái cũng không hiểu lòng anh!
Trước đó đã nói qua, người con trai thứ 4 nhà họ Đỗ có hai đứa con.
Bây giờ người đang ồn ào với Nhị Nha mặt mũi đỏ bừng, chính là anh ruột chưa xuất hiện của cô, Đỗ Duệ.
Hai anh em chênh nhau sáu tuổi, gần 20 năm trước cũng là cặp anh em yêu thương gắn bó.
Khi đó ở Tây An, Đỗ Duệ là anh lớn nắm tay Đỗ Oản, dẫn cô đi chơi trong khu nhà, ôm cô đi xem người ta đánh mạt chược, nghe ve sầu kêu trên cây, người khác hỏi: đây là con nhà ai đây?
đỗ Duệ sẽ nắm chặt tay cô, dáng vẻ bảo vệ: Đây là em gái cháu.
Ba mẹ dẫn hai người đi nhà thờ lấy ba xu mua một cây kem, Đỗ Oản gương mặt phúng phính trẻ thơ, dưới ánh nắng mặt trời chói chang ngọt ngào gọi anh là anh hai.
Sau này, ba mẹ không còn.
Đỗ Oản bé nhỏ mỗi ngày ngồi xổm trước nhà chơi mấy viên sỏi, thấy có phụ nữ trẻ đạp xe ngang qua thì ngửa đầu hỏi: Anh hai, đó là mẹ hả?
Sau đó, Nhạn thành cho người tới đón anh, Nhị Nha thì được bà ngoại đón đi, hai tay mập mạp nhỏ xíu của cô bấu chặt lấy khung cửa, khóc đến đứt ruột đứt gan: Anh hai, anh hai ơi… Em muốn anh hai…Con muốn mẹ, muốn ba.
Trên cổ tay cô đeo cái vòng bạc có hình đầu hổ, một cái lục lạc, cô vung tay thì chuông bạc kêu lên leng keng, đó là ấn tượng cuối cùng của Đỗ Duệ về em gái mình.
Khi Đỗ Oản từ Huyện thành về, hai anh em đều đã thay đổi hình dáng, quan hệ cũng lạ lẫm.
Đỗ Duệ ở nhà ông được giáo dục trở thành một con mọt sách, trên mũi đeo kính cận, cả ngày chỉ biết viết số học đề, rất ít khi nói chuyện.
Đỗ Oản từ Huyện thành tự do tự tại mà thành một coo bé hoang dã, hành vi cử chỉ khác người.
Bác dâu cả, dâu hai mắng cô: Nha Nha, con với anh trai con là người thân, nói nhiều một chút, anh trai nhắc con suốt.
Nhị Nha cầm sách bài tập đi tìm anh, ngượng ngùng tìm đề tài “Anh hai, đề này em không biết làm, anh làm giùm em được không?”
Đỗ Duệ quay đầu, nghiêm túc đẩy mắt kính “Anh có thể giảng bài cho em nhưng mà em phải tự mình làm”
Đỗ Oản bẹp miệng muốn khóc, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu “Anh làm cho em đi, làm không xong giáo viên sẽ phạt, em muốn đi ngủ”
“Không được, nếu không tự làm thì anh dạy em làm”
Đỗ Oản xoa mắt nghe giảng, vụng trộm nghĩ: Anh hai thì không phải như vậy.
Hai anh em đối chọi y như kẻ thù, Nhị Nha càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng dậm chân, quay người chạy đi.
Đỗ Kê Sơn lấy tay che ngực, nhìn Đỗ Duệ la “Nhìn ông làm gì! Chạy gọi em về! Bao nhiêu sủi cảo như vậy, không có nó ở nhà làm sao mà ăn cho hết…”
Cả nhà già trẻ lớn bé đuổi theo Nhị Nha ra tới cửa, vừa lúc mấy người cháu được Đỗ Kê Sơn gọi đang về tới.
Nhị Nha chạy ra đâm sầm vào Hồ Duy mới đẩy cửa xe xuống, đâm tới mức sao bay đầy trời.
Hồ Duy còn chưa biết tình hình gì, sợ cô bị đụng đau, theo bản năng ngăn cô lại “Đi đâu vậy?”
Bốn mắt nhìn nhau, lòng Hồ Duy run rẩy!
Nhị Nha ngửa đầu, mắt rưng rưng, trán bị đập đỏ bừng, trong mắt như một hồ nước trong suốt, tràn ngập bướng bỉnh, tràn ngập uất ức, giống như đang nói, em nhìn lầm anh! Nhìn lầm anh!
“Anh tránh ra!” Nhị Nha thẹn quá thành giận, lấy sức trâu bò ném tay anh ra, túm khóa kéo áo da trước ngực Hồ Duy, nghe cô khí thế ngất trời mắng Hồ Duy
“Đồ phản bội!!!”