Tiểu Hạ chặn một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế nhìn, chiếc xe vội vàng đi, cô nghĩ tới mấy ngày qua nhớ nhung khổ sở, không khỏi tủi thân đôi mắt đỏ ửng lên.
Tài xế ở trong xe nhìn kính chiếu hậu, sau khi thấy cô gái gương mặt xinh đẹp yên lặng rơi nước mắt, không nhịn được lên tiếng an ủi: “Ây da, cô gái nhỏ, đời này không có khó khăn gì là không qua được, chỉ cần có niềm tin là được.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tiểu Hạ nghe hiểu lơ mơ, nói một tiếng cảm ơn với người lái xe.
Đời người không có khó khăn nào không vượt qua được, nhưng mà Tiểu Hạ chưa bao giờ trải qua khó khăn như thế này.
Người khác không nói rõ, cô thật sự không biết.
Chuyện tình cảm nếu thật sự muốn giải quyết rõ ràng, nhất định sẽ khiến người ta tổn thương đầy mình, Tiểu Hạ muốn phải làm rõ, cho nên nhất định sẽ phải chịu tổn thương.
Thật ra một người muốn vứt bỏ một người, làm gì có nguyên nhân gì khác nữa.
Người ngoài đều biết, chỉ Tiểu Hạ không biết, nỗi oan ức của cô lại là vướng mắc của người khác.
Rõ ràng người khác nói cho cô, anh không muốn nói cho cô, tại sao lại còn muốn hỏi?
10 phút sau khi Tiểu Hạ rời đi, Phương quản gia mới phát hiện ra không thấy Tiểu Hạ, bà vội vã sai người đi tìm, sau đó trước tiên bấm gọi điện thoại cho Cố Hành Chấp, rồi sau đó mới gọi cho Hà An.
Trong phòng họp, Hà An thấy điện thoại đang im lặng sáng lên, anh ta ngước nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí Chủ tịch, đứng dậy đi ra ngoài.
Phương quản gia ít khi trong thời gian làm việc mà gọi tới, nếu có thì chỉ có chuyện khẩn cấp.
Nghe bảo không thấy Tiểu Hạ, Hà An trở lại phòng họp, cúi người nói mấy chữ đơn giản với người đàn ông.
Phòng họp trở nên yên tĩnh, hơn mười vị quản lý cao cấp cẩn thận để ý động tác của người đàn ông, một lúc sau, cho tới khi trên đường rời khỏi phòng hội nghị, anh cũng không nói một lời, để lại căn phòng tĩnh lặng.
Hà An vội vã thông báo cho Ngọc Dao để cô ấy nghĩ biện pháp giải quyết, rồi cũng gấp rút đuổi theo.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tiểu Hạ không biết ở ngoài vì cô mà đã ồn ào long trời lở đất, cô một mình ngồi xe taxi tới dưới tòa nhà Cố thị, tòa nhà cao vút ẩn hiện giữa tầng mây, người trên đường tới lui, trên phố dòng xe chạy không ngừng, cô bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, rơi vào cảnh khốn cùng.
Sau lưng, một chiếc xe hòa vào dòng xe chạy, lướt ngang qua Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ bị giữ ở dưới lầu, ánh mặt trời chiếu vào tới không mở mắt ra nổi, nơi này nhiều người như vậy, cô lúc nào mới có thể tìm được Anh trai?
Tiểu Hạ không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể đừng chờ như vậy.
Trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ, gặp Anh trai cô muốn nói gì, câu nói đầu tiên nhất định sẽ là cô rất nhớ anh, sau đó sẽ hỏi anh, tại sao lại giống như lần trước, lại đột nhiên biến mất không xuất hiện.
Cứ chờ mãi như vậy, Tiểu Hạ chờ cho tới khi người ta tìm được cô.
Người đầu tiên tìm được Tiểu Hạ chính là Ngọc Dao, phía bên kia đã tìm kiếm được tung tích của Tiểu Hạ, biết cô đến gần công ty, báo cho Ngọc Dao mang người đi tìm cô trước.
Hà An ngồi ở ghế phụ, nhìn người đàn ông ở phía sau một cái, mặt mày anh không cảm xúc, toàn thân toả ra khí lạnh.
Đây là lần đầu tiên Hà An thấy anh tức giận.
Ngọc Dao không tốn sức tìm, ở ngay trước cửa đã thấy Tiểu Hạ đứng dưới ánh mặt trời chói chang, mặt cô bị phơi đến đỏ bừng, tóc mướt mồ hôi dính trên mặt và cổ, nhìn hơi thảm hại.
Tiểu Hạ cũng nhìn thấy, vội vàng đi về hướng cô ấy, giống như trong nước tìm được cây gỗ mục: “Chị Ngọc Dao, chị có thể đưa em đi tìm Anh trai không?”
Ngọc Dao chớp chớp đôi mắt, theo lời dặn mà nói với cô: “Em đi với chị.”
Nghe vậy, trong mắt Tiểu Hạ lóe sáng, cười vui vẻ, như thể đã tìm được về nhà.
Tiểu Hạ được Ngọc Dao dẫn tới phòng làm việc của Cố Hành Chấp.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, bên trong ngập tràn hơi mát, xua tan nóng bức khó chịu.
Cô bưng ly uống tới mấy ly nước trái cây, cảm thấy không còn khát nữa mới nói một tiếng cám ơn với Ngọc Dao.
“Em chờ ở đây, Cố tổng sẽ về ngay lập tức.” Ngọc Dao trả lời điện thoại, sắp xếp cho Tiểu Hạ xong liền đóng cửa rời đi.
Cô ấy đứng ở bên ngoài phòng làm việc, thư ký trong phòng ai làm việc nấy, dù có tò mò đi chăng nữa cũng không dám hỏi nhiều.
Ngọc Dao tâm bất tại yên, ở trong phòng vệ sinh nghe có người bàn tán không biết nữ sinh xinh đẹp mà trợ lý Ngọc mang về là ai.
Có người đoán được đó là Cố phu nhân bí ẩn, Ngọc Dao cười cười, không để ý.
Trong lòng cô ấy ngũ vị tạp trần, Tiểu Hạ không phải.
Cô ấy thương cảm cho cô gái ngu xuẩn, lại giống như đang thương cảm cho chính mình.
Tiểu Hạ vẫn mờ mịt không biết gì về thế giới bên ngoài, lòng tràn đầy mong chờ được nhìn thấy Anh trai mà cô thích nhất.
Cô chờ đợi đủ kiểu, thời gian không biết sao lại trở nên thật chậm chạp, rốt cuộc ở cửa cũng có tiếng động, cô lập tức từ ghế salon đứng lên.
Cố Hành Chấp đẩy cửa ra, Tiểu Hạ lập tức chạy tới.
“Anh trai!” Cô vẫn giống như trước nhào vào trong lồng ngực anh, anh trầm mặc không nhúc nhích, cũng không đẩy cô ra.
Tiểu Hạ đắm chìm trong tủi hổ cùng bi thương của chính mình, vốn định nói rất nhiều nhưng một câu cũng không nói được, nhớ nhung liên tiếp mấy ngày vào thời khắc này nổ ra, cô không nhịn được, khổ sở khóc nấc lên.
Cô không nghĩ là sẽ khóc, nhưng mà cô đã hết sức chịu đựng, cùng với ưu tư mạnh mẽ bỗng nhiên trào lên không đè ép được, bả vai vì khóc mà run run, vừa bi thương vừa vui mừng.
Một bên là vì niềm vui sướng khi thấy được người mình yêu, một bên là vì không thể kìm nén được đau lòng cùng tủi thân.
Tiểu Hạ khóc rất thương tâm, khóc vơi hơn một nửa uất ức trong lòng.
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ, thút thít muốn kể lể nỗi nhớ nhung, nhưng vừa chạm đến ánh mắt lạnh lẽo như băng, cô liền quên mất lời nói định nói ra.
Tiểu Hạ giỏi nhất là nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt, từ trong đôi mắt, cô có thể thấy được lời nói trong lòng của người khác.
Lời nói dối của viện trưởng Hạ, sự nhẫn nhịn của Bạch Tịch, còn có rất nhiều người gọi tên cô, nhưng trong mắt lại nói cô là một đứa ngu ngốc.
Sau khi bước vào, anh không hề nói một câu, Tiểu Hạ chỉ nghĩ tới khổ sở của mình, lúc này bỗng nhiên tỉnh táo.
Khó có thể dùng lời để diễn tả được sự khủng hoảng bao vây Tiểu Hạ lúc này, cô nhìn ánh mắt của anh, dè dặt nói: “Anh trai, anh đừng không cần em có được không? Em sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Ánh mắt anh thâm thúy, như mưa gió phiêu diêu ngoài biển khơi.
Anh nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên mặt cô, “Tiểu Hạ, tôi không nên mang em về nhà, là tôi có lỗi với em.”
Tiểu Hạ như hiểu được lời anh nói, những lời kia vốn định nói ra miệng bỗng biến thành lời cầu khẩn.
“Anh trai, em van xin anh…”
Cô xin anh đừng vứt bỏ cô, nhưng anh cuối cùng vẫn buông tay cô ra.
“Tiểu Hạ, sau này em đừng tới tìm tôi nữa, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Cố Hành Chấp cả đời chưa từng cảm thấy hối hận, anh lại không hề biết lời anh nói ra lúc này sẽ khiến cho anh hối hận cả đời.
Tiếng khóc yếu ớt của Tiểu Hạ khiến lòng anh cảm thấy bực dọc.
Anh xoay người, bước ra khỏi thế giới của Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ muốn đuổi theo, nhưng cô bị Ngọc Dao và Hà An chờ ở cửa cản lại.
“Anh trai!”
Mặc cho cô có kêu gọi như thế nào, van xin như thế nào, cũng không có câu trả lời.
Cho tới bây giờ Tiểu Hạ chưa từng trải qua cảm giác này, cô suy sụp khóc lớn, giãy giụa, giống như một đứa trẻ ngồi dưới đất mà khóc nháo.
Khóc cho đến khi lòng người cũng mỏi mệt, thế giới sụp đổ.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ cả ngày tinh thần hoảng hốt, đắm chìm trong thế giới đau thương của chính mình.
Không ai hiểu được sự đau khổ mà cô trải qua, bọn họ chỉ có thể an ủi cô, không muốn cô quá đau buồn, cô không làm được, cho nên cũng không thật sự quan tâm tới bọn họ.
Chỉ có Ngọc Dạo cười nhạo Tiểu Hạ.
Cô ta mang đến rất nhiều biên bản, cần Tiểu Hạ ký tên.
Nhà, cổ phần và tiền đều không ít, người bình thường xài phung phí mấy đời cũng không hết.
Ngọc Dao nói: “Cô quá ngu ngốc.”
Tiểu Hạ ngơ ngẩn không để ý tới cô ta.
“Cô thích anh ấy, anh ấy cũng phải thích cô, còn phải thích cả đời.
Nếu như thế giới đơn giản giống như cô nghĩ vậy, thì sẽ không có nam nữ si tình.”
Người với người cuối cùng cũng thành người nhà, tương thân tương ái cả đời.
A, suy nghĩ một chút cũng thấy thật ngây thơ tới tức cười.
Tiểu Hạ có chút nóng giận, cô biết Ngọc Dao nói cô ngu ngốc, tất cả mọi người đều cảm thấy cô thật ngu ngốc.
Cô không để ý tới cô ta nữa, tự giam mình vào trong phòng, dù có ai gõ cửa cũng đều không lên tiếng.
Chẳng qua là mặc cho cô có ầm ĩ như thế nào, rất nhiều người tới dỗ cô, thì người kia nhất định vẫn không xuất hiện.
Tiểu Hạ không nơi nương tựa, dần dần nhớ tới lời Bạch Tịch.
Tiểu Hạ, lúc nào thì cậu mới có thể lớn lên.
Cô đã sớm lớn lên, chẳng qua là mọi người đều thấy cô ngu ngốc.
Tiểu Hạ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Phương quản gia tìm thấy Tiểu Hạ ở nhà kính trồng hoa, tranh cô dán trên cửa sổ có màu đỏ tới nhức mắt.
Tiểu Hạ nhìn gương mặt lo lắng của Phương quản gia, yếu ớt nói: “Dì Phương, cháu từ từ sẽ tốt hơn thôi.”
Cô cũng không muốn để cho người khác phải lo lắng, chỉ là cô không có cách nào để cười được nữa.
Phương quản gia ôm Tiểu Hạ một cái, muốn nói rồi lại thôi, vỗ nhè nhẹ lưng cô dỗ dành nói: “Tiểu Hạ, dì Phương tin tưởng cháu.”
Thế giới của Tiểu Hạ dần dần mất đi màu sắc.
Cô không biết sự tùy hứng trong phút chốc của mình sẽ liên lụy tới người khác, cũng không biết Anh trai xa vời hơn cô nghĩ cũng phải chán ghét cô.
Cô cả ngày phảng phất như không để ý tới chuyện diễn ra xung quanh mình, cho tới lúc phản ứng lại, đã ngồi trên xe không biết đi tới nơi nào.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xa dần, Tiểu Hạ hỏi Phương quản gia: “Dì Phương, chúng ta đi đâu vậy?”
Phương quản gia nói: “Tiểu Hạ, dì mang cháu tới một nơi, dần dần cháu sẽ quên hết chuyện nơi này thôi.”
Hôm đó cô lén đi tìm Cố Hành Chấp, đã chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, Tiểu Hạ đã không thể ở lại Hoài Thanh được nữa.
Phương quản gia an ủi Tiểu Hạ: “Tiểu Hạ, cháu yên tâm, dì sẽ luôn giúp đỡ cháu.”
Tiểu Hạ ”Dạ” một tiếng, trong tim bắt đầu đau buồn.
Mấy ngày nay cô đã không đòi đi tìm anh nữa, như vậy cũng không được hay sao?
Xe đi được một giờ, dừng lại ở một trạm nghỉ chân.
Điện thoại của Phương quản gia reo lên.
Đôi lông mày bà nhíu lại khi nhìn màn hình điện thoại, bà xuống xe để nghe máy, để lại Tiểu Hạ ngồi trên xe, Tiểu Hạ nghe được âm thanh đứt quãng: “Tôi đã nói với cậu...Không trở lại… Không cần cậu lo..”
Tài xế nhìn Tiểu Hạ một chút, nghĩ đến phía sau xe có người, liền xuống xe đi vệ sinh.
Ông ta vừa đi, ghế sau xe có một cô gái nhỏ chạy lên ngồi cạnh Tiểu Hạ, nói: “Phu nhân, cô có muốn xuống xe đi dạo không, chúng ta còn rất lâu mới tới nơi.”
Tiểu Hạ trơ trơ, cúi đầu hỏi cô ta: “Còn phải ngồi xe bao lâu nữa?”
Cô gái ấy cho rằng cô không chịu nổi ngồi xe đường dài, nói: “Còn khoảng 4,5 giờ, thật ra thì cũng không quá xa, cô ngủ một giấc là sẽ tới.”
Tiểu Hạ bẻ bẻ ngón tay tính toán một chút, không tìm ra cách, cô rất nhanh đã từ bỏ, một giọt nước mắt nóng bỏng rớt xuống trên lòng bàn tay..