Tiểu Hạ FULL


Thật ra Tiểu Hạ có hơi không được tự nhiên.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Lúc cô gọi cho Bạch Tịch báo bình an, có nói với cô ấy: “Tịch Tịch, mình thấy thật kỳ lạ.”
Bạch Tịch trực tiếp xé xuống sự e dè của cô, nói: “Cậu muốn tha thứ cho anh ta thì cứ việc tha thứ, không cần nói riêng cho mình biết.”
Tiểu Hạ kéo áo xoắn xuýt, “Tớ đã nói là tớ không tức giận mà.” Cho nên không cần phải tha thứ hay không tha thứ gì cả.
“Vậy là cậu bị anh ta theo đuổi được rồi đúng không? Cậu thật có tiền đồ, tuỳ tiện dỗ một cái là chạy theo người ta ngay.”
Bạch Tịch biết Tiểu Hạ từ đầu đến cuối không quên được Cố Hành Chấp, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên anh ta.

Người trưởng thành trong tình yêu thường so đo được mất, Tiểu Hạ lại không biết việc đó.

Khi cô đã xác định được tình cảm của đối phương, cô sẽ lại một lần nữa mở lòng mình. 
Tiểu Hạ muốn lừa gạt chính mình, nhưng mà cô lại không làm được. 
Sự xuất hiện đột ngột của Cố Hành Chấp khiến cô cảm động, lúc chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Anh trai.

Khi cô biết được người thân của anh lại muốn làm tổn thương anh, cô lăn lộn khó ngủ, không kiềm chế được ý muốn gọi điện thoại cho anh. 
Cô cũng nhìn thấy căn phòng trưng bày đầy tượng gỗ của cô, còn căn phòng của cô sau khi rời đi vẫn không thay đổi chút nào. 
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Phương quản gia nói: “Tiểu Hạ, Hành Chấp là một người không biết biểu đạt, cậu ấy cũng sẽ làm chuyện sai lầm, nếu như cháu còn thích cậu ấy, thì hãy tha thứ đi.”
Tiểu Hạ nói với Bạch Tịch, cô thấy thật kỳ lạ nha. 
Khi Cố Hành Chấp đứng trước mặt cô, cảm giác kỳ quái kia lại trỗi dậy.

Cô cười chào hỏi với anh, sau đó nụ cười trên mặt dần trở nên lúng túng.

Ở trong điện thoại cô có thể nói chuyện bình thường với anh, nhưng mà lúc mặt đối mặt, cô lập tức nghĩ tới trước kia cô đối với anh “lạnh như băng”.
Nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, dường như cả đêm chưa được nghỉ ngơi. 
Tiểu Hạ thấy đau lòng, nhưng cô lại không muốn để tim mình đau nữa. 
Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tiểu Hạ vừa muốn tiến tới gần, lại vừa muốn lùi ra sau.

Đầu cô tựa lên vai anh rồi rất nhanh rời đi. 
Tiểu Hạ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Hạ Quân thì không.

Cậu bé vốn đang bò trên bãi cỏ, lúc này mới run run ôm chân Tiểu Hạ đừng lên, kêu “a a” hai tiếng để cho cha mẹ chú ý tới mình. 
Cố Hành Chấp khom người ôm cậu lên. 
Anh lại dùng tay còn lại dắt tay Tiểu Hạ đi vào nhà.

Tiểu Hạ nhìn bàn tay của anh, vừa muốn nắm chặt lại vừa muốn buông ra. 
Hạ Quân nằm trên bả vai ba ba, nhìn Tiểu Hạ cười vô tư, không thể nhận ra được bé là tên nhóc khóc thê thảm hôm qua. 
“Anh trai, anh vì muốn gặp em nên mới trở về sớm vậy sao?” Hạ Quân được bà vú ôm đi thay đồ, trong căn phòng chỉ còn lại hai người. 
Có rất nhiều chuyện khiến Tiểu Hạ phải suy nghĩ nhưng lại không hiểu được, nhưng mà cô cảm thấy có thể hỏi anh một chút. 
Chỉ cần hỏi, cô sẽ biết câu trả lời.

Trước kia cô tự tin nhưng cũng lại nhút nhát, chỉ cần nhìn thấy trong mắt anh có thích cô là sẽ cảm thấy vui vẻ. 
Nếu như lúc ấy cô hỏi anh, anh hẳn sẽ không nói dối.

Anh ở trong lòng cô không phải là một người thích lừa gạt. 
Trong phòng yên tĩnh trở lại. 
“Ừ.”
Anh trả lời câu hỏi của cô rất nhanh, không hề có một chút do dự.

Anh đưa tay lên vuốt ve gò má cô, vụng về nhưng lại dịu dàng. 
Tiểu Hạ có được câu trả lời mà mình muốn, có hơi vui vẻ nhưng cũng hơi ưu sầu. 
Cô nói sự thật với anh: “Anh trai, em cảm thấy em thật kỳ lạ.

Em không thể quên anh, nhưng mà em cũng không dám tới gần anh nữa.”
Sự yêu thích của cô đối với anh chưa bao giờ ngừng lại, nhưng cô vẫn sợ mình sẽ lại bị vứt bỏ.

Để có thể ở bên cạnh anh, cô cần rất nhiều dũng khí, nhưng mà cô lại không phải là một người thật sự kiên cường. 
“Tiểu Hạ, lần này đổi lại để anh tới gần em có được không?”
Tiểu Hạ nghe thấy lời anh nói như vậy, tim đập thình thịch, không nói là được, mà cũng không bảo là không được.
Tiểu Hạ ở lại Cố gia hai ngày, Cố Hành Chấp luôn ở bên cạnh cô.

Cô hỏi anh rất nhiều câu hỏi, cũng kể rất nhiều chuyện.

Trước giờ bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau nhiều đến vậy, trước kia là do Tiểu Hạ không dám hỏi, anh lại không chủ động nói. 
Trong nhà kính trồng hoa vẫn còn dán câu đối và chữ Phúc mà Tiểu Hạ viết, cô hỏi anh: “Anh trai, những tờ giấy này cũng đã phai màu rồi, tại sao dì Phương không xé xuống?”
Anh nói: “Là do anh không cho dì ấy làm.”
Tiểu Hạ ồ một tiếng, “Lúc anh nhìn thấy chúng thì sẽ nhớ đến em sao?”
“Ừ.”
Tiểu Hạ nói: “Em nhìn thấy xe hơi ở màu đen ở trên đường cũng sẽ nhớ tới anh, bởi vì anh có nhiều xe màu đen lắm.”
Trong nhà kính trồng hoa vẫn còn bày bộ dụng cụ điêu khắc của cô.
“Lúc em đi đã quên mang chúng đi, Anh trai, anh nhìn chúng cũng sẽ nhớ tới em à?”
Anh lại ừ một tiếng.
Tiểu Hạ nói: “Lúc mà em nhớ tới chúng cũng đều sẽ nhớ tới anh, lại nghĩ không biết anh nhìn chúng rồi có nhớ tới em không.”
Lúc Tiểu Hạ đi, không hề mang theo một đồ vật nào liên quan tới anh cả.

Cho nên cô nhìn thấy gì, nghĩ đến cái gì cũng sẽ nhớ tới anh. 
Cảm giác này thật sự rất đau khổ, Tiểu Hạ lại không biết được anh có phải giống như cô hay không.
“Anh trai, khi anh nhớ tới em sẽ cảm thấy buồn sao?” Cô hỏi, trong ánh mắt ngân ngấn lệ nhìn anh sáng rực.
Anh gật đầu, nặng nề nhìn cô: “Tiểu Hạ, anh mỗi ngày đều cảm thấy hối hận.”
Tiểu Hạ nghẹn ngào hỏi lại: “Vậy sao anh lại không cần em, em nghĩ thật lâu cũng không hiểu được.” Giọng nói của cô trở nên run rẩy.
Giọng nói của anh ấp úng: “Tiểu Hạ, anh cho rằng anh chỉ thích em, thích em xinh đẹp và nghe lời.”
Tiểu Hạ khóc lóc hỏi anh: “Vậy anh không muốn em nữa vì em không nghe lời sao?” Cô lấy mu bàn tay quệt nước mắt, không hài lòng với câu trả lời của anh.
Cô rõ ràng rất xinh đẹp, lại càng không phải không ngoan. 
Nước mắt cô tựa như đang rơi vào trong tim anh, anh cúi người, dịu dàng hôn lên những giọt lệ của cô. 
“Không phải đâu, Tiểu Hạ.

Anh không phải thích em ngoan ngoãn xinh đẹp, là anh yêu em.”
Anh yêu cô, yêu một Tiểu Hạ độc nhất vô nhị trên thế giới này, cho nên sau khi cô bỏ đi, anh mới lập tức nhận ra mà hối hận không kịp.
Bạch Tịch cho rằng Tiểu Hạ sẽ không trở lại, cho nên sau khi cô ấy tan làm về nhà nhìn thấy Tiểu Hạ thì thấy thật bất ngờ.
Hạ Quân không có ở đây, Bạch Tịch vừa đổi giày vừa hỏi: “Cậu chỉ trở về một mình thôi à? Cục cưng của cậu đâu?”
Tiểu Hạ trả lời cô sợ cục cưng sẽ lại bị cướp đi nên chỉ trở về một mình.
“Cậu trở lại lấy đồ sao? Khi nào thì đi?”
Nhìn biểu cảm ‘quả nhiên là thế’ của Bạch Tịch, Tiểu Hạ tức giận nói: “Mình không về đó nữa.”
“Cậu chịu được không?”
Tiểu Hạ trả lời: “Mình không nỡ.”
Bạch Tịch bất đắc dĩ cười một cái, đi đặt đồ ăn ở ngoài.

Tiểu Hạ nãy giờ không lên tiếng, đến khi đồ ăn được giao đến thì lộc cộc chạy đi lấy, sau đó dọn ra từng món rồi kêu Bạch Tịch tới ăn. 
Ăn cơm tối xong, Tiểu Hạ vẫn chưa có dấu hiệu muốn trở về, Bạch Tịch hối cô đi tắm, sau khi hai người tắm xong thì ngồi trên ghế salon xem TV, hưởng thụ sự bình yên hiếm có này. 
Hạ Quân tuy ngoan ngoãn nhưng dù sao cũng là một đứa bé không lớn cũng chẳng còn nhỏ, đói bụng hay đái dầm cũng chỉ có thể khóc lên để biểu đạt, hai cô đã rất lâu không được hưởng thụ sự yên tĩnh như vậy.

Tiểu Hạ hỏi Bạch Tịch: “Tịch Tịch, nếu như bác sĩ Mạnh trở lại tìm cậu, cậu sẽ trở lại bên anh ấy một lần nữa sao?”
Bạch Tịch cho rằng cô vẫn còn đang mờ mịt, hoá ra lại là tới khuyên nhủ cô ấy. 
“Nếu như anh ấy đến tìm cậu nói chuyện thì cậu cứ đồng ý với anh ấy đi, đừng khiến bản thân mình phải hối hận.”
Tiểu Hạ đã quyết định không để chính mình phải hối hận. 
Một lát sau, cô nghe điện thoại, giọng ngọt ngào gọi một tiếng “Anh trai”.
“Anh trai, con có khóc hay không? Ngày mai em sẽ về, không cần anh phải tới đón đâu, em có thể tự về được.”
Bạch Tịch nghe tim mình nhoi nhói, cô ấy tránh lên sân thượng hút thuốc. 
Khoé miệng cô ấy kéo ra một nụ cười giễu cợt, anh ta làm sao có thể trở lại tìm mình nữa.
Tiểu Hạ nghe điện thoại xong bắt gặp Bạch Tịch đang hút thuốc lá thì lộ vẻ mặt không đồng tình.
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, Tịch Tịch, hút thuốc không tốt cho thân thể.”
Cô ấy không để ý tới cô.
“Cậu đã quyết định rồi? Nếu bị bỏ rơi nữa thì đừng có tới tìm mình nữa đấy.”
Tiểu Hạ cười cười với cô ấy: “Thật ra lúc đó mình rất muốn đi tìm cậu, nhưng lại đang giận cậu nên có hơi ngượng ngùng.

Tịch Tịch, sau này mình sẽ không cãi nhau với cậu nữa, chúng ta cùng sống thật tốt được không?”
Bạch Tịch cười, “Cậu nói phải sống tốt thì sẽ sống tốt à? Thượng đế của cậu là nhà từ thiện à.”
Tiểu Hạ lắc đầu nói, “Chúng ta cũng phải đối tốt với chính mình, Thượng đế cũng sẽ đối tốt với chúng ta thôi.”
Sáng sớm Bạch Tịch phải đi làm, Tiểu Hạ thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi thì cũng thuận tiện giúp cô ấy quét dọn nhà cửa, sau đó chất đầy đồ ăn trong tủ lạnh.
Lúc làm xong thì tài xế tới đón cô.

Chú ấy giúp cô khiêng đồ đạc lên xe, của cô thì không nhiều nhưng đồ của Hạ Quân thì một đống thật to, cô tung tăng đi xuống lầu, bỗng nhìn thấy ở dưới có hai chiếc xe đang đậu. 
Cố Hành Chấp đang dựa vào bên cạnh xe chờ cô.
Cô chạy về phía anh, “Anh trai, sao anh lại vẫn tới đón em vậy?”
Khóe miệng anh nở một nụ cười nhẹ, “Anh dẫn em đi chơi được không?”
Tiểu Hạ gật đầu rồi nhón chân, hôn lên mặt anh một cái. 
Từng cơn gió ấm áp thoảng qua, mùa xuân sắp trôi qua, mùa hè mà Tiểu Hạ thích nhất lại sắp tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui