Chương 7
Đường về nhà đi qua trung tâm thành phố phồn hoa rực rỡ.
Người sánh vai nhau đi ra khỏi những tòa cao ốc mọc như nấm, xe phải giảm tốc độ, Tiểu Hạ nhoài tới cạnh cửa sổ, đèn đường của thành phố huyên náo ánh lên trong mắt.
Trước hôn lễ, Tiểu Hạ gần như không ra khỏi viện mồ côi, nơi xa nhất cô từng đi là cửa hàng của chú Phong.
Nhiều năm như vậy, tới bây giờ Tiểu Hạ cũng chưa từng nói muốn ra ngoài đi chơi.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Hà An thấy gương mặt chuyên chú mà an tĩnh của Tiểu Hạ, thấy khát vọng cô cẩn thận che giấu.
Cô không nói, anh ta sẽ làm như không thấy.
"Phu nhân, cô muốn ăn cái đó sao?"
Trên đường có một ông lão mặc trường sam, cầm trong tay một cây rơm rạ cắm đầy kẹo hồ lô, ánh mắt của Tiểu Hạ cũng như những xiên kẹo kia vây quanh ông già tựa như một đứa trẻ, gần như không rời khỏi những trái sơn tra bọc trong nước đường mượt mà đỏ tươi.
Ánh mắt Tiểu Hạ sáng rực lên, ngồi thẳng dậy, xoay người hỏi: "Em có thể ăn không?"
Hà An bảo tài xế dừng xe ở ven đường, định tự đi mua, Tiểu Hạ lại không hiểu, cũng theo xuống xe.
Nhìn vẻ mặt tràn ngập mong đợi của cô, anh ta ngần ngừ không nói lời ngăn cản.
Tiểu Hạ vui sướng đi tới trước mắt ông lão, muốn ba xâu kẹo hồ lô, một xâu cho Hà An, một cho chú tài xế, còn một xâu cho mình.
Hà An đang muốn trả tiền thì thấy cô lấy một tờ tiền nhăn nhúm từ trong túi váy đưa cho ông lão.
Sau đó, cô đưa xiên kẹo hồ lô cho Hà An trước: "Anh Hà An, cái này cho anh."
Hà An nhận lấy kẹo hồ lô trong tay Tiểu Hạ, nói cảm ơn.
Tiểu Hạ không để ý đến biểu tình trên mặt Hà An, trong lúc chờ ông lão tìm tiền lẻ trả lại, ánh mắt cô lại di chuyển đến từng cửa hàng bên đường.
Ở đây có rất nhiều loại đồ ăn cô chưa từng thấy cũng chưa từng ăn thử, cô rất tò mò nhìn ngắm.
Lấy lại tiền lẻ, Tiểu Hạ thu hồi ánh mắt đi về xe, bước chân nhanh nhẹn, không che giấu được sự vui vẻ.
Ánh mắt cô cũng không nhìn tới những đồ ăn khác nữa, có kẹo hồ lô cô đã rất thỏa mãn rồi.
Trở lại xe, cô đưa một xiên kẹo hồ lô cho chú tài xế, sau đó mới ngồi ở ghế sau, dè dặt cắn một miếng.
Vị chua của sơn tra mạnh hơn vị ngọt của đường, Tiểu Hạ bị chua đến mức phải nhíu mày, nhưng vẫn không che giấu được vẻ vui sướng.
Xe đi được nửa đường, Hà An nhận được một cuộc điện thoại.
Kẹo hồ lô của Tiểu Hạ đã ăn được một nửa, cũng không phát hiện xe đi ngược lại.
Tới lúc xe đến cổng viện mồ côi, Tiểu Hạ mới kinh ngạc vui mừng hỏi: "Anh Hà An, em có thể đi gặp mẹ Hạ sao?"
Hà An cung kính trả lời: "Dĩ nhiên."
Đây là ngày Tiểu Hạ cảm thấy vui vẻ nhất trong những ngày gần đây.
Cô vội vã xuống xe, Hà An sải bước theo sau.
Cô đi rất nhanh, nhất thời quên mất lời dạy bảo liên tiếp mấy ngày nay của Phương quản gia.
Ông Đới gác cổng có chút không nhận ra Tiểu Hạ, còn Tiểu Hạ chào hỏi ông: "Chú Đới, cháu là Tiểu Hạ nha."
Ông Đới lúc này mới nhận ra, cô gái thanh tú xinh đẹp như tiên nữ này, chính là Tiểu Hạ ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu Hạ trở lại, bọn trẻ trong viện mồ côi đều rất cao hứng.
Tiểu Hạ thấy bọn trẻ, mới nghĩ tới mình nên giống Bạch Tịch, mỗi lần trở về đều mang quà cho chúng.
Tiểu Hạ đang lúng túng, Hà An đã cho tài xế mang quà tặng tới, Tiểu Hạ nghi ngờ nhìn Hà An một cái, anh ta giải thích: "Là Cố tổng phân phó."
Mặt Tiểu Hạ giãn ra, tranh thủ lúc bọn trẻ nhận quà, cô đi tới phòng làm việc của viện trưởng Hạ.
Viện trưởng nghe được động tĩnh đã biết là Tiểu Hạ trở lại, bà ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Tiểu Hạ đang đi về phía bà từ xa xa.
Tiểu Hạ nhìn thấy viện trưởng Hạ, bước chân nhanh nhẹn hẳn lên.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy viện trưởng Hạ, gọi "Mẹ", Viện trưởng Hạ vỗ vỗ vai cô, gọi "Tiểu Hạ".
Tiểu Hạ vốn cho rằng khi gặp mẹ Hạ mình sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến khi gặp rồi lại có chút không kiềm chế được, mũi không dừng được mà thấy chua xót, xông lên hốc mắt, một câu cũng không nói nên lời.
Cô muốn lén lau nước mắt, viện trưởng Hạ lại đưa một cái khăn giấy.
Rất nhanh, khuôn mặt Tiểu Hạ đã khôi phục vẻ tươi cười.
Tiểu Hạ muốn ở lại viện mồ côi đến buổi chiều, Hà An cũng không thúc giục, chỉ nói cô về trễ hơn cũng được, chỉ là anh ta có việc, không đợi được mà phải đi trước.
Tiểu Hạ ở lại viện mồ côi ăn cơm trưa, ăn xong vẫn giống như trước kia, giúp mọi người dỗ bọn trẻ đi ngủ.
Chỉ là, Tiểu Hạ bây giờ không còn là Tiểu Hạ trước kia.
"Tiểu Hạ, đừng gấp gáp, nhanh ngồi nghỉ ngơi một lát đã, đừng làm dơ váy áo."
"Đúng vậy, Tiểu Hạ, bây giờ cô là Cố phu nhân, không thể làm những việc này."
Mọi người đều rất yêu quý Tiểu Hạ, cô trở về mọi người đều vui vẻ.
Viện trưởng Hạ gọi Tiểu Hạ vào trong phòng, hỏi cô ở nhà Anh trai đã quen chưa.
Tiểu Hạ gật đầu một cái, nói cô đã quen rồi.
Rất nhiều lời thật ra đều đã nói trong điện thoại, thời gian bất giác trôi qua, dù không muốn, vẫn là phải chia tay.
Nhìn thời gian đã không còn sớm, viện trưởng Hạ nói: "Tiểu Hạ, về sớm một chút đi, Về muộn quá Hành Chấp sẽ lo lắng."
Tiểu Hạ gật đầu, lúc đi lại nói với viện trưởng Hạ: "Mẹ, Anh trai rất tốt với con, cả Tiểu Lan và anh Hà An cũng tốt với con.
Mẹ không cần phải lo lắng, lúc nào rảnh rỗi con sẽ trở về gặp mọi người."
Cô cười nói lời tạm biệt với mọi người, xoay người lên xe.
Viện trưởng Hạ nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, anh trai của con vốn không hay cười, chứ không phải ghét con.
Con đừng suy nghĩ quá nhiều, cậu ấy sẽ chăm sóc cho con."
Cho tới bây giờ Tiểu Hạ chưa từng nghi ngờ lời nói của viện trưởng Hạ, chẳng qua Tiểu Hạ không đủ thông minh, không hiểu thế nào là yêu.
Buổi tối, Tiểu Hạ uống thuốc bác sĩ Mạnh kê cho.
Cô chưa trở về giường, mà nằm trên ban công nhìn ra ngoài trời.
Dù đã uống thuốc, cô cũng không có cảm giác buồn ngủ, đến tận khi trăng đã lên rất cao, bên ngoài mới truyền tới tiếng động cơ xe hơi.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, xoay người đi ra khỏi phòng.
Tiểu Hạ đứng ở đầu cầu thang đợi một hồi, Cố Hành Chấp lên lầu.
Ánh mắt giao nhau, anh dừng bước, như đang chờ cô mở miệng.
Đón lấy ánh mắt lãnh đạm của anh, Tiểu Hạ nhỏ giọng nói: "Anh trai, cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đưa cô đi gặp bác sĩ, cảm ơn anh chuẩn bị quà tặng cho cô trở lại viện mồ côi.
Một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tiểu Hạ liếc mắt len lén nhìn anh, trên khuôn mặt lạnh như băng của anh không có lấy một tia cảm xúc.
Tiểu Hạ lúc đó, không biết rằng một người đối tốt với một người khác, không chỉ có vì yêu.
Áy náy, trách nhiệm, cam kết, những điều này đều là lý do.
Cô sẽ vì yêu mà đối xử tốt với một người.
Cố Hành Chấp thì không.
----
Hạ Tri Tri chờ dưới sảnh tòa nhà Cố thị ba ngày, chờ tới nỗi chật vật.
Mỗi lần cô ấy hỏi lễ tân, đều nhận được câu trả lời giống nhau: "Thật xin lỗi, Hạ tiểu thư, cô không hẹn trước, không thể đi lên."
Hạ Tri Tri hồn bay phách lạc rời đi, hoảng hốt đi ra cửa, bị ánh mặt trời chiếu vào mắt đau nhói.
Nghĩ tới cha mẹ, cô ấy dừng bước.
Van xin anh ta lần nữa, có lẽ anh ta sẽ hỗ trợ?
Trong lòng Hạ Tri Tri dấy lên một tia hy vọng yếu ớt.
Tựa như định mệnh, một chiếc xe quen thuộc đỗ lại trước cửa, cô ấy nhấc chân đang muốn đi tới, lại có một người xông tới trước.
Tình huống bất ngờ phát sinh trong nháy mắt, không biết ai ở đằng trước hét lên một tiếng, xung quanh rối loạn, an ninh xông tới trước cửa.
Trong lúc đám người đang hỗn loạn, Hạ Tri Tri đứng ở đằng xa, chỉ thấy một tia đỏ tươi.
Một người đàn ông gầy gò bị đ3` xuống đất gắt gao, phát ra tiếng rên rỉ thê lương: "Cố Hành Chấp! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!"
Giữa đám đông lộn xộn, người đàn ông mặt không thay đổi đi xuyên qua đám người, kẻ bị đ3` xuống đất kia không ngừng giãy giụa mắng chửi cũng không đổi được một ánh mắt của anh.
Cảnh sát tới hiện trường rất nhanh, một trận hỗn loạn cứ thể biến mất.
Hạ Tri Tri đứng ở chỗ cũ, một cơn lạnh lẽo tràn từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Hà An xử lý xong hiện trường, vô tình nhìn thấy Hạ Tri Tri, mặt mày tái nhợt, khác biệt một trời một vực so với dáng vẻ trước kia.
"Hạ tiểu thư, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh hiện tại của gia đình cô, nhưng dù cô có gặp Cố tổng, ngài ấy cũng sẽ không giúp cô."
Hạ Tri Tri ngẩng đầu lên: "Hà An, tại sao anh phải ở cạnh anh ta, anh không thấy sợ sao?"