Đến khi thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của Ngôn Thần Hạo, lúc quay lại nhìn thì thấy hắn đang mở to mắt nhìn mình khiến Tô Diệp kinh sợ kêu lên một tiếng ..
“Anh…”
Lúc Tô Diệp cựa quậy là hắn đã tỉnh đã tỉnh rồi, nhưng hắn không muốn buông cô ra.
Nhưng tiểu hồ ly lại cứ nhất quyết muốn dậy nên hắn đành trêu cô một chút.
Nhìn khuôn mặt tức tối của Tô Diệp khiến Ngôn Thần Hạo không khỏi bật cười ..
Về phần Tô Diệp, khó khăn lắm mới gỡ tay hắn ra được, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến vết thương của hắn thì cô đã đập chết hắn rồi.
Chiếm tiện nghi của cô cả đêm, sáng dậy còn trêu chọc cô.
Nhìn đến hắn đang nở một nụ cười xấu xa nhìn mình khiến Tô Diệp chỉ muốn tát một cái vào mặt hắn.
Siêu mẫu nổi tiếng gì chứ, biến thái..
Bình tĩnh ! Phải thật bình tĩnh a.
Hắn đang bị thương , bị thương .Tô Diệp cố gắng kiềm chế hết mức có thể bước vào nhà tắm.
Vì cớ gì cô cứ gặp phải tên khốn này chớ.
..
Tô Diệp thì ôm một bụng tức trong nhà vệ sinh.
Còn Ngôn Thần Hạo ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cửa.
Tiểu hồ ly thật đáng yêu , vậy làm sao hắn có trẻ từ bỏ cô được đây.
Hừ cười , Ngôn Thần Hạo không biết thứ cảm xúc hắn dành cho Tô Diệp là gì ? Nhất thời hứng thú hay là yêu , hắn không tài nào hiểu được.
Yêu sao? Hắn đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có cái thứ cảm xúc ấy.
Nhưng xúc cảm khi tiếp xúc với Tô Diệp là gì, hắn khao khát cô , muốn cô thuộc về mỗi mình hắn, CỈ thuộc về riêng mình hắn thôi .
Tô Diệp đang đánh răng bất chợt rùng mình lạnh sống lưng , sao tự nhiên lạnh quá vậy , ở đây làm gì có lỗ thông gió ….
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, bước ra nhìn thấy Ngôn Thần Hạo vẫn hướng về phía mình mà nhìn khiến Tô Diệp cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cố gắng không đếm xỉa đến hắn nhưng Ngôn Thần Hạo thì lại không như vậy ..Bày ra vẻ mặt đau khổ , Ngôn Thần Hạo nhìn vào Tô Diệp chỉ vào vết thương nơi eo mình ..
“Em nhìn này , băng bó không có tâm gì cả.
Xảy máu hết rồi , đây là muốn hại chết tôi sao ?”
“Anh có nghe câu lương y như từ mẫu bao giờ chưa? Anh nên cảm ơn tôi vì đã cứu cái mạng quèn của anh mới đúng ..”
Miệng thì nói một đằng nhưng ánh mắt Tô Diệp vẫn hướng về phía vết thương của Ngôn Thần Hạo.
Nơi đó quả thật là đang chảy máu.
Khẽ chau mày, Tô Diệp lấy hộp cứu thương tiến tới chỗ hắn để băng bó lại.
Cô cẩn thận gỡ từng lớp băng gạc ra , vết thương vẫn chưa có dấu hiệu đóng vảy , sưng tấy lên và chảy máu.
Nếu hắn không chú ý giữ gìn thì sẽ bị nặng thêm mất.
Ân cần xoa thuốc băng bó lại vết thương cho hắn , trong suốt quá trình Ngôn Thần Hạo không hề hé răng nữa lời .Khoảng cách giữa cô và hắn hiện tại rất gần a , gần tới nỗi Ngôn Thần Hạo có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng ấm của cô đang phả vào bụng mình.Vì rất gần nên hắn có cơ hội ngắm nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô , lông mi dài , mũi cao , đặc biệt là đôi môi trái tim mê người kia.
Nuốt nước bọt, Ngôn Thần Hạo nhịn không được rất muốn đè cô xuống dày xéo nhấm nháp đôi môi mê người kia.
Nhưng vẫn là hắn cố gắng áp chế xuống , bây giờ không phải lúc a…
Tô Diệp chăm chú xử lí vết thương cho Ngôn Thần Hạo mà không hề để ý tới ánh mắt hắn muốn ăn tươi nuốt sống mình của Ngôn Thần Hạo.
Xử lí xong xuôi đâu vào đó , thu dọn lại hết đồ đạc , Tô Diệp mới nhớ cả tối qua hai người chưa có ăn gì đã đi ngủ a.
Nếu không phải sợ lương tâm cắn rứt , Tô Diệp muốn để tên này chết đói luôn cho rồi.
Vết thương của Ngôn Thần Hạo vẫn chưa lành , vậy cô sẽ chăm sóc hắn thêm đến khi khỏi.
Suy nghĩ vừa lướt qua khiến Tô Diệp thoáng hoảng hốt , cô vừa suy nghĩ cái gì vậy,cô còn mong nhanh chóng hết ai ngày để thoát khỏi ấn vậy mà ..
Dẹp mớ suy nghĩ phiền phức ra khỏi đầu, chắc về tối nay cô phải nghĩ ngơi tỉnh dưỡng mới được ..
“Anh có muốn ăn gì không ?”
Câu hỏi của Tô Diệp bất chợt phá đi không khí im lặng của hai người.
Nếu Ngôn Thần Hạo nói muốn ăn cô không biết Tô Diệp sẽ nổi trận lôi đình như thế nào nhỉ ..
“Gì cũng được .”
“Vậy anh đói tôi một lát.”
Nói rồi Tô Diệp bước ra khỏi phòng , để lại Ngôn Thần Hạo ngồi đó ánh mắt đăm chiêu nhìn vòng lưng cô biến mất khỏi sau hành lang.
Đến lúc này hắn mới khẽ đứng dậy , nhìn ra ngoài cửa sổ , đôi môi nở một nụ cười tàn độc ..
“Fufufu, phải đi rồi a , tiểu hồ ly.”
Thoáng chốc , căn phòng chỉ còn mỗi khoảng trống tịch mịch .