Tiểu Hồ Ly Chạy Đâu Cho Thoát


Anh làm cái gì aaaaa, mau thả tôi ra.

Cứu người, có quỷ a, cứu người a "
Trong đêm tối phủ đầy tuyết trắng, trên đoạn đường dẫn vào ngôi biệt thự cổ điển sang trọng tại ngoại ô nước Pháp có một tiểu hồ ly chua ngoa đang bị chàng Ngưu ma vương trong truyền thuyết mang vác trên vai tiến thẳng vào trong sảnh chính.

Đạp a đạp, vùng vẫy a vùng vẫy, cắn a cắn, véo a véo.

Tiểu hồ ly nọ đã dùng hết cả ngàn năm công lực tung ra mọi tuyệt chiêu có thể công kích đối phương, thế nhưng đối với chàng Ngưu ma vương mình đồng da sắt thì chừng đấy chả thấm tháp gì.

Biết mình sắp chết đến nơi, tiểu hồ ly xinh đẹp chỉ có thể ra chiêu cuối cùng.

Dùng giọng nói như muốn nổ cả bầu trời.
La hét không ngớt.
Phải, tiểu hồ ly của chúng ta - Tô Diệp còn chàng Ngưu ma vương thì chẳng còn là ai khác ngoài siêu mẫu anh tuấn, thâm tàng bất lộ - Ngôn Thần Hạo.

Cuối cùng thì hắn cũng đã bắt được cô, lần này thì đừng hòng thoát, nếu như không còn cách nào khác, hắn tuyệt nhiên sẽ xích cô lại, giam giữ cẩn mật ( \= )) ) trong đầu hắn hiện tại chính là nghĩ như vậy.


Tâm tình đang vui vẻ hớn hở sắp sửa bước chân lên cầu thang thì bỗng nhiên Ngôn Thần Hạo giật mình một cái bước hụt, nhưng rất nhanh tay của hắn đã nắm được vào cái thành bên cạnh.

Suýt thì té, Ngôn Thần Hạo thở ra một hơi sau đó liền nghiêm mặt, bàn tay tức giận vươn lên vỗ vào mông của cái người trên vai một cái.
Cứng ngắc, đúng , tiểu hồ ly tất nhiên là đang bị hóa đá, sau vài giây bất động yên ắng, Ngôn Thần Hạo đang nhẹ nhàng nhịp bước lên cầu thang thì lại một lần nữa suýt bổ ngửa bởi vì......
" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Biếи ŧɦái, Biếи ŧɦái, Cứu người a, có người muốn gϊếŧ người a.

Cứu mạng a cứu mạng "
Tô Diệp đột nhiên giãy giụa điên cuồng, nắm tay cứ từng cái từng cái hạ thùng thùng xuống lưng của Ngôn Thần Hạo như muốn nổi trống vậy, hắn dám vỗ mông cô, tên khốn này lại dám sỉ nhục cô như thế.

Trời ạ, Tô Diệp hét toáng, có vẻ như cô chẳng biết mệt mỏi là gì.

Ngôn Thần Hạo thì khỏi phải nói, vừa tức tối vừa phì cười,
" Còn dám cắn tôi không? "
Nhẹ xốc cô lên một chút nữa, hắn đi nhanh hơn.

Tô Diệp hoảng hốt thật sự, lần này cô đã không kìm được nước mắt, sợ hãi nháo nhào lên .
" Gϊếŧ người a, sao không có ai thế này, mau tới cứu người a "
" Tôi nghĩ cô nên để dành sức lát nữa mà hét, biết đấy, Ngôn Thần Hạo tôi không thích âu yếm một tử thi đâu "
" Anh..

anh tính..

tính "
Tô Diệp mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả trán, nuốt nước bọt lắp bắp.

Cười khinh bỉ, Ngôn Thần Hạo nháy mắt đã đi tới cửa phòng, vươn chân đá một cái, hắn tao nhã bước vào thẳng tay ném cô lên chiếc giường King Size phía trước, còn chính mình thì khóa chặt cửa lại.


Tô Diệp sợ hãi lui người về phía sau, mếu máo
" Aaa anh muốn làm cái gì? "
Tiến lên hai bước, Ngôn Thần Hạo khoanh tay đứng ở phía cuối chân giường nhìn Tô Diệp phía đối diện đang ôm gối run sợ thì không khỏi phải nín cười, con hồ ly này thật ra cũng dễ thương đấy nhỉ, nhìn cái bộ dáng run sợ kia xem, quả nhiên là làm cho tâm người ta phải nhộn nhạo a.
" Một nam một nữ ở riêng trong phòng như vậy, cô nghĩ tôi sẽ làm gì? "
Không phải chứ, Tô Diệp trợn trừng mắt ngay khi nhìn đến Ngôn Thần Hạo đang vươn tay cởi từng nút áo trên người chính mình, ngón tay hắn di chuyển tới đâu áo liền bung ra tới đó, khuôn ngực rắn chắc thoáng chốc ẩn hiện mập mờ, mặt đột nhiên đỏ rực đi, Tô Diệp bật mạnh người đứng dậy lao xuống khỏi giường.

Chết tiệt, cái hành động đó đối với một siêu mẫu như hắn quả thật là Phong tình.

Aaaaa, không có tình thú gì ở đây hết, cô đang nghĩ cái khỉ gì a, chẳng lẽ chính mình cũng bị biếи ŧɦái??? aaa, dĩ nhiên mình không có bị biếи ŧɦái, trâu thối mới biếи ŧɦái a.

Tô Diệp nước mắt sớm đã vì run rẩy mà chảy ngược vào trong lòng ngực, gấp gáp cầm lấy nắm cửa đẩy ra nhưng dù có cố gắng thế nào thì nó cũng chả xi nhê gì.
Lúc này, một tiếng leng keng vang lên đằng sau lưng, Tô Diệp bi ai liếc mắt một chút liền nhìn thấy được hy vọng nhỏ nhoi của chính mình cuối cùng cũng đã bị cắt đứt.

Ngôn Thần Hạo ngồi bắt chéo chân lên chiếc giường đang vươn tay ve vẩy chùm chìa khóa trong tay, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ còn hơn cả ánh đèn trong phòng.

Tô Diệp chỉ muốn tức khắc cho hắn một cái dép.

Ném bay chùm chìa khóa ra đằng sau, Ngôn Thần Hạo chống hai tay của mình xuống tấm đệm, nghiêng đầu " Lại đây "
Đồ điên, đồ biếи ŧɦái hạ lưu vô sỉ, đồ mặt giày, đồ trâu thối.


Tô Diệp tức giận mắng chửi hắn trong lòng, khuôn mặt lại bắt đầu hiện tượng đổi màu.

Cô ép sát mình vào cánh cửa, tuyệt đối không có bước qua.
Nhướn mi, Ngôn Thần Hạo gật nhẹ đầu " Cô không qua thì tôi qua vậy "
" Anh rốt cuộc muốn cái gì a? tôi với anh cũng đâu có quan hệ gì đặc biệt đâu, tại sao phải bức tôi tới mức này a "
Tô Diệp vừa nói vừa dựa người vào cửa lui men theo bờ tường, hoang mang nhìn Ngôn thần Hạo đang hưởng thụ sự chinh phục chơi đùa trong đáy tim, mỉm cười từng bước đi tới.

Hắn tiến lên một bước cô liền lui hai bước, hắn dừng cô dừng, hắn di chuyển cô cũng di chuyển.

Cứ như vậy cho đến khi đi hết cả một vòng quanh căn phòng, ngay tại lúc tấm lưng Tô Diệp thoáng chạm vào cánh cửa thì lúc này Ngôn Thần Hạo cũng đã mất hết kiên nhẫn tiến lên tóm chặt lấy hai tay cô kéo về phía mình, thình lình hôn một cái.Không kịp để cô thích ứng , lưỡi của hắn đã tiến quân thần tốc tiến vào khoảng miệng ngọt ngào mà hắn nhớ nhưng bấy lâu.

Đến khi Tô Diệp sắp nghẹt thở đến nơi hắn mới chịu buông môi cô ra hôn một đường xuống xương quai xanh.

Ánh mắt lướt qua đôi Hồng đào thoắt ẩn thoắt hiện khiến máu trong người hắn muốn sôi trào a.
Trợn mắt, Tô Diệp ngay cả nổi nóng cũng chẳng có cơ hội, chỉ thấy hắn khẽ cười một tiếng, thầm nói " Như vậy có được tính là quan hệ đặc biệt không? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận