Tiểu Hồ Ly Của Ta

Về đến y quán, sư phụ liền gọi nàng vào sắc thêm thuốc, hôm nay y quán có vẻ đông người.

- Sư phụ, sao hôm nay y quán đông người vậy a?

Nàng vừa sắc thuốc vừa hỏi.

-Nghe nói những người này lên núi bị hồ yêu quyến rũ, hấp thụ nhân khí, giờ chỉ còn nửa cái mạng, may ở y quán chúng ta có thảo dược cùng trị liệu thích hợp nên mới giữ mạng của họ được.

Sư phụ ôn tồn giải thích.

Nàng vừa nghe đến hồ yêu liền cảm thấy một trận run rẩy, hồ tộc của nàng vốn bản tính hiền lành, chỉ có một số ít mang tâm ma, nhưng không ngờ chỉ một số ít đó đã làm mất đi danh dự của hồ tộc nàng.

-Sư phụ, trong hồ tộc không phải ai cũng là hồ ly tinh chuyên hại người đâu a!

Nàng ngước mắt nhìn sư phụ.

- Ta đương nhiên biết, phàm là mọi sự đều có hai mặt, người cũng có người tốt người xấu huống chi là hồ.

Sư phụ ôn nhu nhìn nàng, vuốt chòm râu trắng.

Nàng mỉm cười, quả là sư phụ của nàng hiểu chuyện nhất.

- Sư phụ không thể nói như vậy được, hồ ly tinh ai chẳng đi hại người, yêu quái sao có thể so với con người chúng ta.

Nàng chưa kịp lên tiếng sư tỷ của nàng đã chanh chua nói.

- Liên Tuyết, chúng ta là đại phu phải có lòng từ bi, nhìn mọi chuyện phải bằng một đôi mắt sáng suốt, không thể đánh đồng mọi chuyện như vậy. Con vốn có tư chất học y nhưng lại không có tấm lòng của một đại phu chân chính, ta thật thất vọng về con.

Sư phụ tức giận nhìn Liên Tuyết.

- Con sao có thể so sánh với đồ nhi Lạc Lạc của sư phụ, nếu không phải năm xưa sư phụ hứa với phụ mẫu sẽ chăm sóc ta e là giờ ta đã bị đuổi đi từ lâu rồi.

Liên Tuyết vừa căm tức vừa nói, không nhìn phản ứng của sư phụ đã bỏ đi.

- Con..con...

Sư phụ tức giận ôm ngực.

- Sư phụ người đừng tức giận,, tỷ tỷ có lẽ nhất thời tức giận mới nói vậy!!

Lạc Lạc vừa đỡ lấy sư phụ vừa nói.

- Thôi con không cần giải thích cho nó, mau ra trị thương cho bệnh nhân đi, ta không sao, bây giờ ta đi chuẩn bị thêm thuốc,


Nàng vâng lời sư phụ ra ngoài đại sảnh.

Chữa bệnh xong đã gần xế chiều, nàng mới nghĩ đến một việc quan trọng là phải chuẩn bị y phục và thức ăn cho nam nhân đó, nghĩ rồi nàng liền chạy vào lấy tiền và đi đến cửa hàng y phục

Nàng vừa chọn vừa nghĩ:

- nam nhân đó chắc hẳn là thích mặc bạch y.

Nghĩ rồi nàng liền cầm một bạch y, màu trắng phiêu dật kết hợp những hoa văn đẹp mắt, chất liệu vải mềm mại, nàng vừa nhìn đã thấy thích.

- Cô nương quả tinh mắt, bộ y phục này là mẫu mới nhất, được rất nhiều công tử thiếu gia ưa mặc.

Ông chủ khen lấy khen để.

- Hảo! Bộ y phục này ta mua, ông chủ bao nhiều tiền?

Nàng vừa lòng hỏi ông chủ.

- Bộ y phục này ta giảm giá cho cô nương, tổng cộng 100 lượng.

Nàng vừa nghe giá đã trợn mắt

-Ông chủ, có đắt quá hay không a?

-Cô nương không hiểu, bộ y phục này chỉ có thể nói là thượng phẩm, không thêm không bớt 1 lượng nào đâu.

Nàng nhìn quanh, quả là không có y phục nào nhìn thuận mắt cả, nghĩ vậy nàng liền cắn răng trả tiền cho ông chủ.

- Nam nhân chết tiệt! Tiền của ta để dành mua gà nướng giờ không còn nữa....huhu

Thôi than vãn trong lòng, nàng cẩn thận gọi y phục lại, trở về y quán.

*******

Sáng sớm hôm sau, khi gà chưa gáy nàng đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn, chuẩn biện núi.

- Lạc Lạc! Sao con lên núi sớm vậy?

Sư phụ hỏi nàng.

- A..a hôm nay con cần tìm khá nhiều thảo dược, sư phụ không nói với người nữa, con đi đây...!!!

Nói rồi nàng liền chạy nhanh tránh bị sư phụ phát hiện.


Vào sơn động, nàng liền thấy nam nhân kia đang nhắm mắt trong tư thế vận khí, xung quanh hắn có ánh sáng màu lam nhạt.

- Nàng tới rồi?

Hắn vẫn nguyên tư thế lạnh lùng hỏi.

- Ta mang y phục và thức ăn cho ngươi đây!

Nàng hơi giật mình nói.

Dứt lời, nàng liền thấy hắn dừng động tác, mở mắt nhìn nàng.

- Tới đây!

Giọng nói tà mị vang lên khiến nàng không khỏi run rẩy một trận trong lòng.

Nàng đem đồ ăn ra để trước mặt hàng.

- Chỉ có thế này?

Hắn nhíu mày.

- Trong y quán còn có sư phụ và sư tỷ, ta không thể mang quá nhiều, còn có một ít hoa quả ta hái được, nếu ngươi có đói thì ăn thêm.

Nàng bình tĩnh trả lời.

- Nàng là hồ ly sao lại mở y quán làm đại phu?

Hắn quả không đơn giản, có thể nhìn ra nàng là hồ ly, nghĩ lại trên người hắn có tiên khí, chẳng lẽ là tiên nhân? Chỉ trách Lạc Lạc nàng không chăm chỉ tu luyện, không thể nhìn ra đối phương là người như thế nào.

- Sao ngươi biết ta là hồ ly? Ngươi là thần thánh phương nào?

Nàng ngước mắt nhìn hắn.

- Sao ta lại không biết, có điều ta thắc mắc tại sao hồ ly như nàng không tu luyện mà lại theo con người học y?

- Ta thích không được sao, Mà sao ta phải giải thích cho ngươi chứ?

Nàng nhíu mi nhìn hắn.

Hắn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng.


- tên này quả là yêu nghiệt, chỉ là cười nhẹ thôi có cần đẹp đến vậy không?

Nàng thầm nghĩ.

- Bỏ thức ăn qua một bên, mau qua đây giúp ta cởi y phục để ta còn tắm rửa, ta tìm thấy một con suối nhỏ sâu trong sơn động.

- Cái gì cơ? Ta phải cởi y phục cho ngươi?

Tuy nàng là hồ ly nhưng cũng biết đạo lí "Nam nữ thụ thụ bất thân" nha.

- Không chỉ cởi mà tí nữa nàng phải mặc y phục cho ta, vết thương của ta vẫn chưa lành nên không thể tự mặc. Nếu nàng không giúp ta thì đời này đừng hòng bước ra khỏi sơn động này.

Hắn mỉm cười uy hiếp.

- Ngươi... ngươi.. Cùng lắm là ta giúp ngươi là được chứ gì.

Được rồi, nàng thừa nhận tên này thật nguy hiểm, hắn nói được làm được.

- Vậy mới ngoan, lại đây.

Giọng nơi trầm ấm của hắn vang lên.

Nàng chầm chậm bước tới, đưa tay run rẩy cởi đai lưng, thoát ngoại bào thấm máu của hắn ra, tiếp đến trung y.

Thấy nàng dừng tay, hắn lạnh lùng nói:

-Tiếp tục!

Nàng hoảng sợ thoát trung y của hắn ra, bên trong là cơ ngực săn chắc, làn da trắng mịn màng, bụng không chút mở thừa, hoàn mỹ... hoàn mỹ a~~~

Nàng quả là một hồ ly háo sắc a..

- Ngắm đủ chưa?

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, hơi thở nam tính phả trên tóc nàng khiến nàng bất giác run rẩy, mặt nàng cơ hồ nóng lên lạ thường, nhịp tim tăng nhanh.

- Xong.. xong rồi! Ngươi tự vào tắm đi.

Nói xong, nàng quay người định rời đi.

Cư nhiên hắn không cho nàng đi, kéo nàng lại vào lòng, ghé sát vào tai nàng, giọng nói tà mị vang lên.

- Có biết vì sao ta cho phép nàng nhìn thấy cơ thể của ta hay không?

- Ta chỉ đơn thuần giúp ngươi thoát y để ngươi tắm thôi.

Nàng nhỏ giọng run rẩy.

- Sai rồi, việc này đại biểu cho việc ta đã là nam nhân của nàng, nàng phải chịu trách nhiệm với ta!


Nàng trợn mắt không thể tin nhìn hắn.

- Là ngươi ép buộc ta, ta không cố ý.

- Ta ép buộc nàng có thể nhắm mắt cởi a, chính vì nàng có lòng muốn nhìn thấy thân thể ta, nàng quả là tiểu hồ ly háo sắc.

Hắn mỉm cười nói.

- Ta không có, trách nhiệm gì chứ,ta... ta không nuôi nổi ngươi, đừng làm nam nhân của ta.

Nàng mất bình tĩnh nói.

- Ta sẽ nuôi nàng, chỉ cần nàng chịu trách nhiệm với ta thôi, tiểu hồ ly háo sắc.

Vừa nói hắn vừa nhéo mũi nàng.

- Ngươi quả là biến thái, ta và ngươi mới gặp nhau ngươi đã gài bẫy bắt ta chịu trách nhiệm.

Nàng nhìn hắn đang mỉm cười gian xảo.

- Dù gì người chịu thiệt là ta, nàng nói ta gài bẫy nàng, chứng cớ đâu.

- Ngươi... ngươi, ta sẽ không đến đây nữa, ngươi tự lo liệu đi.

Nàng quay người chuẩn bị chạy trốn.

- Được rồi, nàng quay về đi!

Nàng tưởng hắn nói thật liền vui mừng.

- Thật sao? Ta không cần tới nữa!

-Đương nhiên, nhưng mai ta sẽ đến y quán đòi công bằng với sư phụ của nàng.

Hắn gian tà mỉm cười.

- Không được!! Mai ta sẽ đến, ngươi không được tìm sư phụ ta!

- Vậy mới là hồ ly ngoan của ta!

Hắn hài lòng nhìn nàng.

Nàng quay người chạy thật nhanh, sợ hắn lại đổi ý. Nàng quả là xui xẻo, xui xẻo a...

Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, Lăng Thien Ngạo mới cất tiếng.

- Lạc nhi, nàng đã định cả đời này là tiểu hồ ly của ta, còn ta là nam nhân duy nhất của nàng.

Hết chương 2.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận