Tiểu Hồ Ly Muốn Bỏ Trốn


Lục Thiên Khải từ phòng Vip bước ra ánh mắt đã bị người con gái trong đám đông thu hút dáng vẻ gợi cảm đó thực sự quá lỗi nổi bật ở nơi ăn chơi này.

Khuôn mặt thanh tú cùng với đôi mắt to trong, đôi môi đỏ mộng với mái tóc nâu dài lượn sóng buôn thả tự nhiên.

Cô mặc một chiếc áo úp ngực màu đen kết hợp chiếc quần bò ngắn.

Chỉ hành động vén tóc của cô khiến đám đông xung quang xôn xao.
Ở nơi này luôn có những tin đồn về một cô gái trẻ đi quyến rũ người đàn ông trẻ tuổi khác nhau, cô ta trêu đùa tình cảm của như kẻ khờ khạo nhưng tất cả bọn họ đều tự nguyện.

Thật không ngờ có ngày anh thực sự gặp cô gái có thể làm điều đó.

Cô gái bỗng quay phía anh ánh mắt hai người giao nhau cô gái khẽ cười một cái khiến anh giật mình liền rời đi nhanh chóng.
...ΩΩΩΩΩΩ ba năm sauΩΩΩΩΩΩ...
"Ông nói cái gì ? Liệt dương.


Nhìn tôi thế này có chỗ nào giống bị bệnh đó không?"- Lục Thiên Khải hét lớn trong phòng bác sĩ khiến bị bác sĩ kia tái mặt.
"Cậu bình tĩnh đi căn bệnh này hoàn toà bình thường có thể chữa được.

Chỉ do tâm lý của quá căn thẳng mới dẫn hiện tượng tạm thời này thôi! Cậu yên tâm tôi giới thiệu cho cậu một người có thể giúp đỡ cậu chỉ trong vòng ba tháng thôi!"- Vị bác sĩ từ tốn nói.
Ba ngày sau Lục Thiên Khải đứng trước quán cafe rất lâu mới bước vào trong thật không ngờ anh lại thực sự đồng ý với vị bác sĩ kia đến gặp cháu gái ông ta người có thể giúp anh căn bệnh mà không người đàn ông nào mong muốn.
Lục Thiên Khải sau khi gọi nước ngồi vào bàn không lâu một chiếc vái trắng hoạ tiết quả chanh vàng khiến người ta có chút thoải mái xuất hiện.
"Xin chào Lục tiên sinh tôi là Chỉ Nhược , rất vui gặp ngài."- Lục Thiên Khải nhìn lên trước mặt chính là cô gái anh gặp cách đây ba năm.
Trong phút chốc anh bỗng nhiên hiểu ra tại sao vị bác sĩ đó lại tự tin rằng cháu ông ta có thể chưa căn bệnh này.

Đừng nói là đàn ông ngay cả phụ nữ nhìn thấy vẻ đẹp này cũng muốn vì cô mà rụng trứng.

Nhìn gần mới thấy cô còn đẹp hơn trong chí nhớ anh.

Nước da trắng nõn khuôn mặt không trang điểm vẫn ửng hồng đôi môi căn mộng.

Giọng nói dịu dàng trên người toả ra hương chanh rất dễ chịu.

"Lục tiên sinh, ngài đã đợi tôi lâu chưa?"
"Vâng , tôi vừa mới tới."-Lục Thiên Khải liền thu ánh mắt mình lại.
Lục Thiên Khải sinh ra trong gia đình truyền thống, gia đình có hai anh em.

Anh là anh cả trước giờ vẫn luôn được nuôi dưỡng như người thừa kế.

Ngay cả vợ tương lai cũng phải do gia đình sắp đặt trước.

Mặc dù chưa đến mức đã thành hôn nhưng giới thượng lưu con ông cháu cha anh đã gặp bao nhiêu cô gái trẻ đẹp nhưng chỉ có thể dùng ba chưa miêu tả cô " Bạch Liên Hoa".

Dáng vẻ người gặp người mê, người nhìn người yêu này đúng là tiểu hồ ly tinh trắng .
"Lục tiên sinh, chuyện ngài bác sĩ Lưu đã nói tôi biết , chúng ta sẽ gặp nhau trong vòng ba tháng.

Tôi sẽ không tham gia đời tư của ngài và mong ngài cũng vậy! Tôi rảnh vào cuối tuần chúng ta có thể gặp mặt ngài không vấn đề gì chứ?"
"Tôi không có."
"Vậy ngài có yêu cầu gì không?"
"Yêu cầu, tôi mong sau khi kết thúc sẽ không có mối quan hệ phức tạp nào cả?"
"Tất nhiên rồi ! Ngài yên tâm tôi là người rất chuyên nghiệp trong nhưng chuyện này.

Vậy chúng ta sẽ bắt đầu vào thứ bảy tuần tới nha! Tôi rất mong chờ gặp ngài đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận