Lục Thiên Khải liền kéo cô vào lòng giọng chút ngái ngủ.
"Ngủ thêm chút nữa đi!"
Mạc Chỉ Nhược dựa ngực anh cũng muốn lười biếng thêm chút nhưng chưa bao lâu cánh cửa phòng bật ra.
"Anh gặp Huân Tử (Yến Tử) ở đâu?"- Lục Hạo Hiên hét lớn lao phòng
"Cút ra ngoài." -Lục Thiên Khải ngần đầu chau mày quét lớn hơn.
Mạc Chỉ Nhược mơ màng cọ quẩn liền bị anh ấn lại về giường.
"Ngoan ngủ thêm đi."
"Em đói rồi!" -Mạc Chỉ Nhược nhìn anh nói.
"Vậy chúng ta dậy ăn sáng."-Lục Thiên Khải hôn lên trán cô một cái.
Sau đó thư nhã cùng cô đánh răng thay quần áo hai người vừa bước ra thấy khuôn mặt giống hệt khuôn mặt chồng mình cô chút giật mình.
"Anh."
"Chào." -Lục Thiên Khải nghiêm khắc chen ngang lời em trai mình.
Lúc này Lục Hạo Hiên mới để ý tới Mạc Chỉ Nhược đang đứng cạnh anh mình.
"Chào chị dâu."-Lục Hạo Hiên ngoan ngoãn nghe lời dáng vẻ giống chú cún nhỏ.
Mạc Chỉ Nhược liền cảm thấy xa lạ trước người đàn ông trước mặt.
Đáng sợ hơn chính là hai khuôn mặt giống nhau đang cùng ngồi trên bàn ăn sáng.
Một thản nhiên một hấp tấp vội vàng.
"Anh."
"Tật tự ăn sáng đi."
Lục Hạo Hiên chau mày sau đó nhận ra ánh mắt Mạc Chỉ Nhược nhìn mình cậu ta liền tỏ mặt tội nghiệp nhìn chị dâu.
Mạc Chỉ Nhược có cảm giác khuôn mặt đó có thể bật khóc tại chỗ.
"Thiên Khải, hay anh nói chuyện với cậu ấy trước đi!" -Mạc Chỉ Nhược đưa tay ra nắm tay nắm tay anh.
Lục Thiên Khải mới buông chiếc cốc xuống ra hiệu cho chú Lam đứng gần đó đặt tài liệu đã chuẩn bị trước lên bàn.Lục Hạo Hiên nhận được thứ mong muốn liền cằm tập tài liệu chạy đi mất dạng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mạc Chỉ Nhược quay lại nhìn anh thấy mặt anh chút trắng cô liền lo lằng hỏi.
"Anh sao vậy ? Khó chịu ở đâu sao?"
"Không có bà xã em ăn xong thì lên phòng nghỉ đi đừng chạy lung tung làm con tôi mệt."- Lục Thiên Khải nắm tay cô , tay còn lại ấn vào bụng mình cố mỉm cười cô kìm ném cơn đau dạ dày của mình.
Mạc Chỉ Nhược được gọi bà xã đỏ ửng mặt cúi đầu.
Sau khi anh đi làm cô trở về phòng ngủ muốn ngủ thêm chút .
Nào ngờ một một giấc liền ngủ đến tận chiều.Lục Thiên Khải trở về biết cô đã ngủ cả ngày trở lên tức giận về phòng nhưng thấy cô cuoijn tròn trong chăn lại không nhịn được mà muốn véo hai má nhỏ cô.
"Ông xã." - Mạc Chỉ Nhược mơ màng gọi một tiếng khiến cơn giận trong lòng anh liền tiêu tan.
Mạc Chỉ Nhược vòng tay ôm cổ anh cơ thể có chút đau nhức.
"Em giỏi lắm dám bỏ đói con anh."
"Không có oan lắm! Con anh muốn ngủ mà !"-Mạc Chỉ Nhược chu miệng nói giờ cô nói một là một nói hai là hai anh cũng đâu có bằng cứ gì nói cô.
Lục Thiên Khải thở dài kéo cô ngồi dậy .
"Xuống ăn cơm."
"Em muốn đi tắm ."-Mạc Chỉ Nhược dựa ngực anh lười biếng , cô liền nói tiếp.
"Chúng ta tắm chung đi."-Lục Thiên Khải ngờ ngác không nghĩ cô vợ nhỏ lại chút bá đạo này.
"Em không sợ tôi không kìm lòng được thịt sống em sao?"
"Anh không lỡ đâu."-Mạc Chỉ Nhược nhẹ nhàng xoa bụng lớn của mình.
Lục Thiên Khải cảm giác bản thân bị nhìn thấu càng ngày càng bất lực người phụ nữ nhỏ này.
Bể tắm trong nhà tắm rất lớn hai người cùng tắm vẫn rất thoải mái.
Mạc Chỉ Nhược ngồi quay lưng lại với anh cơ thể ngập trong nước ấm.
Bàn tay anh không ngừng vuốt bụng cô.
"Lớn hơn rồi!"
"Dương nhiêu rồi cũng gần năm tháng rồi "
Lục Thiên Khải gối lên vai cô, Mạc Chỉ Nhược chủ động xoay người lại đối mặt với anh còn chủ động hôn lên môi anh.