Tiểu Hồ Ly Muốn Bỏ Trốn


"Tôi muốn dành toàn thời gian cho con bé."
"Nhưng như vậy cũng không cần ly hôn mà! Bà có thể đưa con bé về đây tôi sẽ không cấm đoán hai mẹ con bà nữa.

Xuyến Chi tôi đã tới tuổi này rồi tôi không thể sống một mình được."
"Muộn rồi! Từ thời khắc bỏ lại nó ở cô nhi viện tôi đã không còn quyền quyết định con bé ở đâu nữa! Chồng nó cũng không muốn rời xa nó.

Tôi không cần gì cả tiền bạc tài sản kể cả con trai tôi chỉ muốn ở bên cạnh đứa bé đáng thương của tôi thôi! Ông hay giúp tôi chuẩn bị giấy tờ đi! Cám ơn ông hai mươi năm qua đã chiếu cố chị em tôi." - Lưu Xuyến Chi đứng dậy rời đi ngay trong đêm để lại Cố Hải Thượng ngồi thấn thờ trong phòng khách.

Có lẽ ông đã sai ngay lúc ban đầu không lên tách mẹ con bà ra.
Nhưng ngày sau đó Lưu Xuyến Chi vẫn luôn đợi tin tức của ông nhưng không hề nhận được gì đến cuối tuần khi bà đang hấp bí ngô với óc heo cho hai mẹ con cô ở trong bếp thì có tiếng chuông cửa Lục Thiên Khải thả cô xuống mở cửa thấy Cố Hải Thương đứng bên ngoài.
"Tôi có thể gặp Lưu Xuyến Chi chứ!" -Lục Thiên Khải nhìn bà trong bếp gật đầu
Mạc Chỉ Nhược thấy người lạ liền vội vàng chạy tới ôm mẹ mình dáng vẻ nhỏ bé trong vòng tay bà.
Lục Thiên Khải bước tới muốn đưa cô đi chỗ khác nhưng Mạc Chỉ Nhược không chịu mếu máo nhìn mẹ mình.


Lưu Xuyến Chi vỗ về cô trong lòng mình dáng vẻ cần trọng dịu dàng nâng niu của bà đều thu hết tầm mắt ông, giống năm đó ở bệnh viện lần đầu tiên ông gặp bà và cô.
"Tại sao ông lại tới đây."
"Tôi tới thăm bà và con bé."
" Ông ngồi đi ! Dùng trà nha!" -Lưu Xuyến Chi chỉ vào chiếc bàn ăn cơm giữa phòng đáng lẽ lên mời vào phòng khách như do bà đang trông hai quả bí ngô trong nồi lên chỉ mời ông ở trong bếp.
Bà pha cho ông một ly trà hồng loại mà ông vẫn thích uống.

Sau đó lấy bí ngô ở trong nồi hấp ra hai cái đĩa nhỏ gọi Bí Ngô đang chơi ở phòng khách vào.

Lấy hai cái khăn buộc và cổ cô và Bí Ngô mỗi người một cái rồi đặt cả hai vào một góc bàn ăn.

Dáng vẻ hai ngườ khi ăn không khác nhau.

Cố Hải Thượng nhìn cô trong ánh mắt có tia đau lòng, ông đã từng gặp cô trước đây xinh đẹp sắc sảo chính từ ông dùng miêu tả cô.

"Ông thấy rồi đó! Ngay cả sống như người bình thường con bé cũng không thể! Tôi mong ông nhanh chóng hoàn thành thủ tục ly hôn."
"Xuyên Chi hôm nay tôi tới cũng là muốn nói chuyện này.

Tôi sẽ không ly hôn với bà.

Bà vẫn là mẹ của các con tôi, bà hãy ở đây chăm sóc cho con bé tôi sẽ không yêu cầu cái gì hết.

"- Cố Hải Thượng cúi đầu nhìn ly trà trong tay mình đến tuổi này rồi ông thực sự không muốn lúc rời đi chỉ có một mình .
Cả hai rơi vào im lặng Cố Hải Thượng nhìn sang cô tay cằm miếng bí ngô miệng còn dính miếng đồ ăn khoé môi .
Ông lấy tờ giấy giúp cô lau miệng nhưng cô sợ hãi chạy về phía mẹ mình.
"Con bé sợ tiếp xúc người lạ.

"
"Vậy sao ?" - Cố Hải Thượng ngại ngùng buông tay xuống.
"Vậy tôi về đây."- Cố Hải Thượng đứng dậy rời đi nhìn bóng lưng lẻ loi trái tim bà có chút đau sót.
2 năm sau
Lưu Xuyến Chi thỉnh thoảng sẽ trở về Cố gia một ngày cùng Cố Hải Thượng ăn cơm nói chuyện sau đó sẽ về Lục gia chăm sóc con gái và cháu trai nhưng ngày như thế Lục Thiên Khải sẽ ở nhà chăm sóc cô thay bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận