Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 01: Có thể song tu cùng ta không?
Trời mới đầu đông, núi Trường Minh đón trận tuyết đầu tiên trong năm.
So với năm ngoái thì trận tuyết này tới sớm hơn, chỉ qua một đêm mà đất đai trong phạm vi trăm dặm đã bị tuyết phủ kín, trời đất trắng xóa một màu.
Tuyết che lấp sơn đạo, trong số đó có một đống tuyết bỗng nhiên chuyển động, sau đó một cái đầu tròn vo từ bên trong ló ra.
Đó là một con hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ có bộ lông màu đỏ tươi vô cùng xinh đẹp, chỉ có phần chóp tai và chóp đuôi điểm xuyết lông tơ màu trắng.
Thân hình nó rất nhỏ, nhìn chẳng khác nào hồ ly mới sinh, thế nhưng lại có một cái đuôi vừa dài vừa bông xù.
Nó bò ra khỏi hố tuyết, mờ mịt nhìn quanh, vẻ mặt mê mang hệt như vừa mới tỉnh ngủ.
Sau đó nó ngẩng đầu ngáp một cái thật to, ngồi xuống nền tuyết, cuộn cái đuôi lông xù lên bao bọc phân nửa thân mình.
"Bộp" một tiếng, một tảng tuyết rớt xuống đầu hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bị dọa đến tai cũng run lên, sau đó liền nghe thấy một chuỗi tiếng chim ríu rít.
"Lê Nguyễn, sau khi bị đánh về nguyên hình, phản ứng của ngươi cũng trở nên trì độn luôn rồi."
Đó là một con sơn tước nhỏ với bộ lông rất dày màu xám đậm, lông đuôi thon dài vểnh lên, đang tung tăng nhảy nhót ở đầu cành, "Chẳng phải trước đây ngươi lợi hại lắm sao, còn có thể kéo cả đại thiên lôi tới."
Hồ ly nhỏ hất đám tuyết đọng trên đầu xuống, từ từ híp mắt lại.
Nó dùng hai cái móng vuốt loạn chuyển trên mặt tuyết nhanh như chớp, tạo ra một quả cầu tuyết, sau đó xoay người, cái đuôi linh hoạt vung lên.
Sơn tước "pi" một tiếng, bị quả cầu tuyết đập trúng, rớt từ ngọn cây xuống bên dưới, để lại một cái hố tròn tròn nho nhỏ trên nền tuyết.
"Hứ."
Hồ ly nhỏ chẳng thèm liếc mắt, một lần nữa cuộn đuôi lại, nhẹ nhàng dùng hai chân trước ôm lấy đuôi.
Ngồi trên nền tuyết đã lâu, móng vuốt có hơi lạnh.
Hồ ly nhỏ tên Lê Nguyễn, là một hồ yêu.
Ít nhất nửa tháng trước vẫn là như vậy.
300 năm trước Lê Nguyễn đã tới núi Trường Minh, theo lời y thì núi Trường Minh nằm dưới chân kinh thành, ngay phía trên long mạch, linh khí dồi dào, là nơi thích hợp nhất để tu hành phi thăng.
Linh khí nơi đây quả thực dồi dào, phần lớn động vật trên núi Trường Minh đều đã mở linh thức, trong đó có không ít yêu ma quỷ quái sống nhờ tu hành.
Nhưng có kẻ nào phi thăng chưa thì không ai biết, rốt cuộc chuyện này thật giả thế nào vẫn chưa thể khẳng định được.
Chỉ có Lê Nguyễn.
Y có thể tùy thời gọi thiên lôi đến, tin chắc chỉ cần vượt qua 81 đạo lôi kiếp thì có thể phi thăng tới tiên giới.
Tiếc thay, sống tại núi Trường Minh này đã 300 năm, nếm thử lôi kiếp không dưới mười lần, ngoại trừ việc lần nào cũng biến núi Trường Minh thành một vùng hỗn độn thì y chưa thu được bất cứ thành quả nào.
Ngược lại còn khiến đám động vật nhỏ ở đây không thích nổi y.
Ai thèm thích một kẻ không biết khi nào sẽ làm ngươi không còn nhà để về kia chứ?
Có điều tu vi của Lê Nguyễn cao, dù không thích y thì đám động vật nhỏ cũng không dám làm gì y cả.
Cho tới nửa tháng trước, Lê Nguyễn một lần nữa thử độ lôi kiếp, bị thiên lôi đánh nát căn cốt, biến về nguyên hình.
Trở thành bộ dạng như bây giờ.
Sơn tước giãy giụa bò ra khỏi hố tuyết, có vẻ không hề tức giận.
Nó nhảy nhót trước mặt Lê Nguyễn, nghển cổ lanh lảnh kêu to: "Không phải ngươi vẫn đang chờ một nhân loại nào đó chứ, thật sự sẽ có người tới đây sao?"
Lê Nguyễn không buồn chớp mắt, nhìn về phía cuối con đường núi: "A Tuyết nói cứ ở đây đợi là sẽ đợi được."
A Tuyết là một hồ yêu khác, sống trong một sơn động ở phía Nam, nghe nói đã tu luyện gần ngàn năm.
Sau khi nhận lôi kiếp, căn cốt của Lê Nguyễn đã bị hủy hoại toàn bộ, không thể tiếp tục tu hành, y chỉ có thể đến tìm vị đại yêu đã tu hành ngàn năm kia để xin giúp đỡ.
Đại yêu chỉ cho y một cách.
Cùng con người song tu, hút lấy tinh nguyên.
Phương pháp tu hành này chẳng mới lạ gì đối với yêu tộc.
Tinh nguyên của phàm nhân là chí dương, có thể giúp yêu tộc tu hành, song tu càng là phương pháp hữu hiệu nhất.
Chính vì như vậy nên tại nhân gian mới xảy ra rất nhiều chuyện yêu quái hút tinh khí của con người.
Nhưng hiện giờ pháp lực của Lê Nguyễn đã hoàn toàn tan biến, lại mới độ kiếp thất bại được vài hôm, bị thương nặng tới nỗi đi đường cũng khó, làm gì còn năng lực xuống núi bắt một phàm nhân về.
Cũng may đại yêu lại chỉ cho y lối thoát.
Cứ yên tâm mà chờ.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, Lê Nguyễn ngày ngày tới con đường trong núi để chờ đợi.
Đôi khi mệt mỏi y sẽ làm một giấc dưới bóng cây, đến khi tỉnh ngủ lại tiếp tục chờ.
Tối qua cũng vậy, y bất cẩn ngủ quên dưới tán cây, khi tỉnh lại mới biết bản thân đã bị một lớp tuyết dày lấp kín.
"Nhưng ta nghe nói nhân loại coi núi Trường Minh là cấm địa, đã rất nhiều năm không có người tới đây." Giờ trong núi đang là sáng sớm, thanh âm khỏe mạnh của sơn tước trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Ngươi phải chờ đến bao giờ đây?"
Núi Trường Minh linh khí dồi dào, bởi vậy vạn vật đều có linh tính, dã thú đông đúc.
Mấy trăm năm trước, nơi này từng là bãi săn của hoàng gia.
Thời đó hoàng đế yêu thích săn thú, thường xuyên đến núi Trường Minh vây săn, hại chết rất nhiều sinh linh.
Mãi tới khi đại yêu A Tuyết sống ở phía Nam kia xuống núi.
Không rõ hắn dùng biện pháp gì, nhưng chẳng bao lâu hoàng đế đã hạ chỉ hủy bỏ bãi săn hoàng gia, không cho bất cứ ai đến gần.
Tới tận bây giờ, dù đã nhiều lần thay đổi vương triều, song núi Trường Minh vẫn được coi là cấm địa, không có người nào dám xâm nhập vào đây.
Những việc này Lê Nguyễn từng nghe qua, nhưng A Tuyết đã dặn y an tâm mà chờ thì nhất định phải có nguyên nhân.
"Ta bảo này, hay là ngươi đừng phi thăng nữa." Sơn tước vểnh đuôi, đi qua đi lại trước mặt Lê Nguyễn, để lại một hàng dấu chân nho nhỏ trên mặt tuyết.
"Ngươi thấy đấy, A Tuyết tu luyện đã ngàn năm mà cũng chưa từng nghe nói có yêu quái phi thăng.
Ngươi mới tu luyện chưa được bao lâu, dù chuyện phi thăng có thật đi chăng nữa, lẽ nào lại tới lượt ngươi?"
"Nếu ngươi không phi thăng..." Sơn Tước chải chuốt phần lông trước ngực, nhỏ giọng nói, "Chúng ta còn có thể làm bạn."
Câu nói cuối cùng kia được nói quá nhỏ, Lê Nguyễn không nghe rõ.
Nhưng dù có nghe rõ thì y cũng sẽ không bị dao động.
Lê Nguyễn đáp: "Ta muốn phi thăng."
"Vì sao chứ?" Sơn Tước buồn bực dậm chân.
"Rốt cuộc phi thăng có gì tốt?"
Lê Nguyễn hỏi lại: "Phi thăng có chỗ nào không tốt?"
"Ngươi..."
Sơn Tước không trả lời được, nghẹn hơn nửa ngày mới tức đến hộc máu mà phun ra một câu: "Bọn chúng nói không sai, đầu óc ngươi đúng là bị sét đánh hỏng rồi!"
"Hồ ly ngu ngốc!" Sơn Tước quẳng lại mấy từ này, tung cánh bay xa.
Lê Nguyễn nhìn chấm nhỏ màu đen kia biến mất giữa không trung mênh mang, nghi hoặc chớp chớp mắt, không hiểu vì cớ gì mà Sơn Tước lại đột ngột nổi nóng.
Tuyết vừa rơi, trong núi rất lạnh, gió núi mang theo bông tuyết thổi bay bộ lông xù của hồ ly nhỏ, khiến y phải rùng mình...
Lạnh quá à...
Lê Nguyễn cúi đầu liếm móng vuốt lạnh lẽo, mắt nhìn thẳng về cuối con đường núi.
Trời lạnh thế này, chắc chẳng ai đâm đầu vào núi đâu.
Vả lại...
Ùng ục ùng ục...
Lê Nguyễn xoa xoa bụng.
Sau khi bị đánh về nguyên hình, không thể tiếp tục dùng thuật tích cốc, y đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi.
Thật sự rất đói nha.
Lê Nguyễn nhanh chóng đưa ra quyết định, lắc qua lắc lại giũ bỏ tuyết bám trên thân, xoay người đi vào trong núi.
Núi Trường Minh là một dãy núi cao, cách kinh thành ba trăm dặm.
Trước khi hoàng thất ra lệnh niêm phong núi, từng có một con đường nhỏ do dân địa phương tạo ra khi lên núi hái thuốc kiếm củi.
Nơi Lê Nguyễn ôm cây đợi thỏ chính là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn vào trong núi.
Còn nơi y tu hành và cư trú lại là một cái hang sâu ở tít trong hẻm núi.
Hẻm núi ba mặt đều có núi bao quanh, sâu bên trong có một ôn tuyền làm cho đáy cốc đông ấm hè mát, bóng cây um tùm.
Trước khi Lê Nguyễn tới đây, nơi này từng là động của một con chồn tinh.
Có điều khi đó con chồn tinh kia vừa mở linh thức, tu luyện mới được mấy chục năm, hoàn toàn không phải là đối thủ của Lê Nguyễn.
Lê Nguyễn đánh cho nó một trận, chiếm lấy cái động này.
Mạnh được yếu thua, thế giới của yêu quái chính là như vậy.
Lê Nguyễn ngậm gà rừng săn được trên đường, tung tăng quay về động.
Trong hẻm núi tuyết đọng không nhiều, khi mặt trời hoàn toàn lên cao thì số tuyết đọng sẽ bị hòa tan toàn bộ.
Mỗi một bước Lê Nguyễn đều cố ý giẫm lên chỗ tuyết đọng, tạo thành một đám dấu chân trên mặt tuyết, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Tới khi nhìn thấy thứ đang nằm ngoài cửa động thì liền trượt ngã dập cả mông...
Con gà rừng vẫn chưa chết hẳn bị quăng xuống đất, giãy giụa tìm đường bỏ trốn, thế nhưng Lê Nguyễn chẳng hơi đâu mà để ý tới nó nữa.
Trên nền tuyết đằng xa có một thứ đen đen nằm bất động, không rõ đã ở đó bao lâu mà bị tuyết phủ gần hết.
Hình như...!Là một con người?
Giang Thận đã tưởng lần này hắn chắc chắn sẽ chết.
Mấy năm nay thế cục trong triều bất ổn, đầu tiên là biên cảnh nhiều lần xảy ra chiến loạn, sau tới phương Nam ôn dịch lan rộng, nạn đói hoành hành.
Đang cứu tế ở phía Nam thì Giang Thận nhận được một phong mật hàm yêu cầu hắn khẩn cấp quay về kinh thành.
Nhưng đêm qua khi tới gần núi Trường Minh thì hắn mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy.
Có người mai phục sẵn bên ngoài kinh thành, muốn diệt trừ hắn.
Giang Thận là đứa con do chính thê của Hoàng đế sinh ra, vừa chào đời đã được lập làm trữ quân.
Ngay từ lúc hắn vừa ra đời đã có vô số người muốn lấy đi tính mạng của hắn.
Mà gần đây sức khỏe của đương kim Thánh thượng ngày càng sa sút, càng khiến rất nhiều kẻ đứng ngồi không yên.
Đêm qua Giang Thận buộc phải chạy vào núi Trường Minh, song vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh bị đám sát thủ truy đuổi chặn giết.
Hơn mười thân vệ đi theo hắn đều tử trận, hắn cũng bất cẩn ngã xuống vách núi.
Ngã xuống từ nơi cao như vậy, vốn dĩ khó lòng thoát chết.
Vậy mà bây giờ...
Giang Thận biết mình vẫn còn sống.
Toàn thân bị cái lạnh thấu xương bao vây nên hắn không cảm thấy quá đau đớn, nhưng thứ đang đè trên ngực hắn lại làm hắn không thể xem nhẹ.
Rất nhẹ, rất mềm, ấm áp dễ chịu, dường như là một vật thể sống.
Vật nhỏ kia cách tầng tầng y phục, nhẹ nhàng giẫm lên ngực hắn từng chút từng chút một.
Có lẽ là...!Một loài động vật nhỏ có móng vuốt.
Giang Thận chợt nhớ đến con mèo hoang được nuôi béo mẫm ở trong cung, luôn thích lượn qua lượn lại bên chân người ta, kêu gừ gừ làm nũng.
Nhưng bây giờ vật nhỏ này lại dùng động tác còn nhẹ nhàng hơn con mèo hoang kia mà giẫm lên ngực hắn.
Không rõ là bởi không có sức hay vì sợ làm hắn đau.
Giang Thận không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù rơi vào tình cảnh bất lợi thì hắn vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ.
Giang Thận cố ý hô hấp ở mức nhẹ nhàng nhất, vờ như mình vẫn đang hôn mê.
Nhưng vật nhỏ trên người hắn không chịu rời đi, thử dẫm một lát rồi chẳng thèm khách khí mà nằm luôn xuống.
Giang Thận: "..."
Hơi thở ấm áp của vật nhỏ phun lên mặt Giang Thận, hai bên cứ thế giằng co một hồi, cuối cùng Giang Thận vẫn phải chịu thua trước.
Cũng chẳng còn cách nào, hắn không rõ thương tích của mình ra sao nhưng vẫn cảm giác được toàn thân không thể cử động, suy nghĩ càng thêm mơ hồ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khả năng sẽ chết thật.
Giang Thận nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cẩn thận mở mắt ra nhìn.
Sau đó hắn đối diện với một đôi con ngươi trong veo sáng ngời.
Cặp mắt kia thật đẹp, đuôi mắt thon dài nhướng lên, tròng mắt tròn xoe, là màu đỏ thẫm vô cùng thuần túy.
Giang Thận chớp chớp mắt.
Vật nhỏ đang ghé vào ngực hắn cũng chớp chớp mắt theo.
Lê Nguyễn sống đã mấy trăm năm, nhưng hình như đây là lần đầu tiên y ở gần phàm nhân đến vậy.
Còn là một phàm nhân đẹp như thế này.
Hồ yêu hóa thành người trời sinh dung mạo xinh đẹp, Lê Nguyễn cho rằng bộ dạng con người của y không tệ chút nào, A Tuyết ở phía Nam cũng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của người trước mắt này lại không giống bọn họ.
Rõ ràng hiện tại người này toàn thân đẫm máu, búi tóc tán loạn, thế nhưng gương mặt kia vẫn mười phần xuất chúng.
Chân mày kéo lên sát tóc mai, mũi vừa cao vừa thẳng, cho dù chật vật bất kham cũng khó bề che lấp phong thái của hắn.
Trong thoại bản dân gian có câu "tuấn lãng vô song", hẳn là để hình dung dáng vẻ này đây.
Lê Nguyễn nghĩ thầm.
Tốt lắm, lớn lên đẹp như vậy, khi song tu nhìn cũng dễ chịu.
Đối với lô đỉnh "trời ban" này, Lê Nguyễn vô cùng vừa ý.
Nhưng chỉ có mình y vừa ý thì chưa đủ.
A Tuyết từng nói với y, phần lớn nhân loại đều sợ yêu quái, thậm chí có kẻ nhát gan còn bị yêu quái hù chết.
Người trước mắt này thật sự quá suy yếu, toàn thân đều là vết thương lớn nhỏ, dường như chỉ còn sót lại một chút hơi tàn.
Y không thể hù chết hắn được.
Nghĩ một hồi, Lê Nguyễn cúi đầu, dùng ngữ khí hiền lành nhất đời mình, vô cùng lễ phép hỏi: "Chào ngươi, có thể song tu cùng ta không?"
Giang Thận: "..."
Giang Thận: "???".