Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 03: Phàm nhân thật sự không dễ nuôi
Lê Nguyễn thật sự cảm thấy hơi tủi thân.
Đùi là bộ phận ngon nhất nhiều thịt nhất của gà rừng, y chẳng nỡ ăn định để tới cuối cùng.
Cho phàm nhân này một cái đùi đã là nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích, giờ cả hai cái đều phải đem cho, sao y có thể không đau lòng cho được?
Lê Nguyễn buồn đến nỗi tai cũng cụp xuống, thậm chí còn quên cả việc phải giữ khoảng cách với nam nhân.
Nguyên nhân của việc giữ khoảng cách dĩ nhiên không phải là vì sợ con người như Giang Thận đã đoán, mà là ngược lại, Lê Nguyễn lo bản thân sẽ dọa hắn sợ.
Phàm nhân này đã bị y dọa cho ngất xỉu một lần, nếu bị thêm lần nữa chẳng may trực tiếp ngỏm luôn thì biết làm thế nào đây?
Lê Nguyễn quyết định cứ từ từ mà tới, giữ khoảng cách trước, giả vờ làm một con hồ ly bình thường.
Còn chuyện song tu thì chờ sau khi y giúp nam nhân dưỡng tốt thân thể, đợi nam nhân hoàn toàn tiếp nhận y rồi lại nhắc tới cũng không muộn.
Lê Nguyễn cảm thấy trên đời này không có hồ yêu nào tri kỷ hơn mình.
Nhưng nam nhân thoạt nhìn chẳng hề cảm thông với sự dụng tâm của y.
Hắn chăm chú nhìn y, nhìn được một lúc thì không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Lê Nguyễn: "?"
Thật quá đáng.
Lê Nguyễn lập tức không thấy tủi thân nữa, tức giận vung vẩy đuôi.
Nếu không nể tình phàm nhân này còn đang bị thương thì y nhất định sẽ ra tay đánh người.
Mới cười khẽ thôi mà ngực đã đau tức, Giang Thận ho khan vài tiếng, lại hít sâu vài hơi, cuối cùng mới cảm thấy khá hơn.
Không phải hắn cố ý, nhưng mà...!Hồ ly nhỏ này thật sự quá đáng yêu.
Thân hình hồ ly nhỏ nhỏ hơn hồ ly bình thường rất nhiều, trông có vẻ giống một con hồ ly con.
Nhưng hồ ly con bình thường nơi hoang dã không thể đẹp như nó, da lông mềm mại bông xù.
Đặc biệt khi ngồi xuống nó có thói quen dùng đuôi cuộn lấy thân thể, thoạt nhìn chẳng khác nào một quả cầu lông.
Lại thêm biểu cảm nho nhỏ hết sức sống động, đúng là khiến người ta yêu thích.
Giang Thận nhìn mà thấy ngứa tay.
Muốn sờ quá.
Nhưng không may là hiện tại Giang Thận đang nằm gần đống lửa, hồ ly nhỏ ngồi bên phía tay trái của hắn, mà bởi vai trái hắn bị thương nên tạm thời vẫn chưa thể nâng tay lên được.
Đành phải tạm thời từ bỏ.
Từ nhỏ Giang Thận đã thích mấy động vật nhỏ lông xù, khi ở tẩm cung cũng từng nuôi mèo con, chó con rồi lại tới chim nhỏ.
Cũng vì thế mà không ít lần bị phụ hoàng và mẫu hậu mắng là ham thú chơi bời.
Thân là Thái tử, trời sinh hắn đã mang trên vai gánh nặng và trách nhiệm lớn gấp nhiều lần so với người bình thường.
Bởi vậy, sau khi phụ hoàng hạ lệnh giết hết đám động vật nhỏ mà hắn nuôi trong tẩm cung thì hắn không bao giờ chạm vào con vật nhỏ nào nữa.
Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Giang Thận nhạt đi.
Lê Nguyễn cảm thấy đôi khi phàm nhân thật khó hiểu.
Tỷ như hiện tại, y không tài nào hiểu nổi vì sao đang êm đẹp thì cảm xúc của nam nhân lại đột ngột trở nên sa sút.
Y nghiêng đầu, vừa định mở miệng hỏi thì lại nhớ ra bản thân đang giả làm một con hồ ly bình thường, vội vàng dùng chân che miệng, nuốt xuống những lời sắp sửa thốt ra.
Động tác này xuất hiện trên người một con hồ ly quả thực có điểm kỳ quái, thế nhưng Lê Nguyễn làm người đã mấy trăm năm, chỉ vừa bị đánh về nguyên hình nên nhất thời khó lòng điều chỉnh lại hành vi cử chỉ của bản thân.
Quả nhiên nam nhân cũng chú ý tới, giương mắt nhìn y.
Hồ ly nhỏ vội vàng làm bộ liếm móng vuốt, vô tội nhìn lại hắn: "Ngao...!Ngao ô?"
Tiếng kêu này vừa nhẹ vừa mềm, nghe vào tai mà thấy như lòng đang bị vuốt nhỏ cào khẽ.
Có điều, y không gạt nổi Giang Thận.
Hiểu tính người như thế, hành vi cử chỉ cũng cực kỳ giống người, điều đó khiến Giang Thận nhớ ra trước khi ngất xỉu dưới đáy vực, hình như hắn đã nghe thấy nhóc con này nói tiếng người.
Nhưng mà lúc đó hắn vừa rơi từ trên vách núi xuống, lại nằm quá lâu trên nền tuyết nên ý thức mơ hồ hỗn độn.
Bây giờ nhớ lại, thực ra hắn cũng không thể xác định rốt chuyện đó có thật hay chỉ là một giấc mơ.
Giang Thận suy nghĩ, cố ý hỏi: "Sao ngươi không nói chuyện với ta, chẳng phải ngươi biết nói sao?"
Hồ ly nhỏ chớp chớp mắt rồi lại nghiêng đầu, biểu cảm có điểm nghi hoặc, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
Giả vờ rất giống.
Giang Thận mím môi, không vội vàng thử tiếp.
Hồ ly nhỏ này kéo hắn vào trong sơn động, nhóm lửa cho hắn sưởi ấm, còn chia thức ăn cho hắn, như vậy chứng tỏ nó sẽ không hại hắn.
Lần này Giang Thận bí mật về kinh, bây giờ đã xác định mật hàm triệu hắn về kinh là giả, ngoại trừ kẻ ra tay đứng sau màn thì không có ai biết hành tung của hắn.
Bởi vậy hơn phân nửa sẽ không có người vào trong núi cứu hắn.
Hắn bị thương không nhẹ, tiếp tục tránh ở nơi này dưỡng thương mới là lựa chọn tốt nhất.
Hồ ly nhỏ này không có ác ý là một chuyện không thể tốt hơn đối với Giang Thận.
Còn về việc rốt cuộc nó có phải yêu quái hay không thì sớm muộn gì hắn cũng biết được thôi.
Giang Thận âm thầm suy tính một lát rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn nghiêng đầu nhìn hai cái đùi gà mà hồ ly nhỏ đặt trong tầm tay mình, nói: "Đây là thịt sống, ta không ăn được."
Lê Nguyễn: "?"
Phàm nhân quả là phiền phức.
Lê Nguyễn tu luyện trong núi đã mấy trăm năm, gần như chưa bao giờ giao tiếp với phàm nhân.
Nhưng mà nhớ lại thì hình như y từng nghe nói đa phần phàm nhân thích nhóm lửa nấu cơm, hiếm khi ăn đồ sống.
Nhưng sau khi đồ ăn bị nấu chín thì chẳng phải thịt sẽ khô đi sao, làm gì còn chút tươi mới nào nữa?
Đúng là khó hiểu.
Lê Nguyễn nhìn hắn.
Đã gầy như vậy mà còn kén ăn.
Phàm nhân chẳng dễ nuôi tý nào.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, y đợi nửa tháng cũng chỉ chờ được mỗi phàm nhân này, không thể để hắn cứ thế đói chết được.
Lê Nguyễn thầm than phí phạm của trời, cúi đầu ngậm lấy đùi gà định ném vào lửa nướng giúp hắn.
Vừa mới ngậm lên lại nghe nam nhân bảo: "Từ từ.
Ngươi định cứ thế mà nướng à?"
Tai Lê Nguyễn giật giật.
Không thì thế nào?
Đâu thể yêu cầu một con hồ ly giúp hắn lột da rút xương rồi bỏ vào nồi nấu?
Làm khó hồ ly quá rồi!
Nam nhân thở dài: "Để ta tự làm, ngươi giúp ta tìm nhánh cây được chứ, loại rắn chắc một chút."
Lê Nguyễn híp mắt.
Ngươi tự làm?
Có lẽ biểu cảm của hồ ly nhỏ quá mức sống động, Giang Thận lập tức hiểu được ý tứ của nó.
Hắn dùng tay phải khỏe mạnh chống đỡ thân thể, từ từ ngồi dậy trên đám cỏ khô.
Từ nhỏ Giang Thận đã tập võ, những vết thương kia dù có ảnh hưởng tới hành động nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Nhưng dù thế thì động tác đơn giản này vẫn khiến trán hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giang Thận thở dài, vươn tay về phía hồ ly nhỏ: "Đưa cho ta."
Lê Nguyễn quan sát hắn một lát, đặt đùi gà vào trong tay hắn rồi quay đầu chạy ra khỏi sơn động.
Giang Thận nhìn bóng dáng đỏ tươi kia biến mất ở cửa động, rũ mắt nhìn củi lửa đang nổ lách tách, đột nhiên lắc đầu cười khẽ: "Lúc này lại nghe hiểu tiếng người rõ ràng như vậy, đúng là hồ ly ngốc."
Chẳng bao lâu hồ ly nhỏ đã mang nhánh cây quay về.
Nghe lời Giang Thận, y tìm toàn những nhánh cây có thân to bằng một tới hai đốt ngón tay, thô cứng chắc chắn, dùng dây mây bó lại, ước chừng được một bó lớn.
Giữa mớ nhánh cây còn kẹp một loại cỏ mà Giang Thận chưa thấy bao giờ.
"Đây là..." Giang Thận cầm lên ngửi ngửi.
"Thảo dược?"
Hồ ly nhỏ gật đầu, kiêu ngạo ưỡn ngực, đôi tai nhọn lông xù dựng thẳng lên.
Đắc ý chết đi được.
Dù đã cho nam nhân dùng tục mệnh đan nhưng ngoại thương trên người hắn vẫn cần phải xử lý, đặc biệt là vết thương trên vai kia tới bây giờ vẫn không ngừng chảy máu.
Ban đầu Lê Nguyễn vốn định ăn xong mới đi tìm thảo dược giúp hắn.
Giang Thận nhìn động tác của hồ ly nhỏ mà dở khóc dở cười, hết sức phối hợp khen một câu: "Rất lợi hại."
Lợi hại tới mức này, nếu bảo nó không phải yêu quái thì con nít ba tuổi cũng chẳng thèm tin.
Giang Thận không vội rửa sạch miệng vết thương mà lại cầm hai cái đùi gà ở bên cạnh đưa cho hồ ly nhỏ.
Trong lúc chờ hồ ly nhỏ quay về, hắn đã làm sạch lông trên đùi gà, bây giờ muốn phiền nó ngậm tới hồ nước rửa lại.
Sau khi rửa sạch vết máu mới dùng nhánh cây xuyên qua, đặt bên đống lửa chậm rãi nướng chín.
Dù là Thái tử cao quý nhưng Giang Thận lại không có thói quen áo tới vươn tay, cơm đến há miệng.
Năm mười sáu tuổi hắn từng xin đến biên quan đồng cam cộng khổ cùng các chiến sĩ suốt hai năm, chút việc cỏn con này không làm khó được hắn.
Việc tự mình băng bó cũng vậy.
Lê Nguyễn lại chạy ra ngoài mấy lần, dùng lá cây to rộng bọc tuyết sạch đọng trên ngọn cây tha về động.
Tuyết đọng sau khi hòa tan có thể dùng như nước sạch.
Xong xuôi đâu đấy, Lê Nguyễn ngồi cạnh đống lửa nhìn nam nhân tự băng bó cho chính mình.
Có thể vết thương vẫn còn rất đau nên động tác của nam nhân chậm rì rì, cũng không quá thành thạo.
Lê Nguyễn nhìn một lát, lực chú ý bất giác chuyển hết sang đùi gà đang nướng.
Tại vì...!Thơm, quá, à!
Đùi gà rừng rất béo, trong chốc lát đã bị nướng tới chảy mỡ, mùi thơm lan tỏa khắp sơn động.
Lê Nguyễn chăm chú nhìn phần mỡ gà liên tiếp rỏ xuống, nuốt nước miếng, lần đầu phát hiện hóa ra đùi gà nướng lên lại thơm đến vậy.
Sớm biết thế đã giữ lại cho bản thân một cái.
Nhưng Lê Nguyễn là hồ yêu giữ chữ tín, đồ đã cho không bao giờ đòi lại.
Y nhìn đùi gà nướng rồi lại nhìn nam nhân, lặng lẽ đứng dậy lùi ra bên ngoài một bước.
Không được, vẫn ngửi thấy mùi thơm, lùi thêm một bước.
Lại thêm bước nữa.
Vì thế đợi khi Giang Thân xử lý xong vết thương, giương mắt lên nhìn đã thấy hồ ly nhỏ lùi gần tới ngoài cửa động.
Hai mắt vẫn trông mong nhìn đùi gà đang nướng.
"Ngươi muốn ăn à?" Giang Thận thoải mái hỏi, cố ý đùa y: "Nếu muốn ăn thì phải nói, ngươi không nói thì sao ta biết được?"
Muốn lừa hồ ly để lộ chuyện bản thân biết nói tiếng người sao, y đâu phải đồ ngốc, còn lâu mới mắc mưu!
Lê Nguyễn kiên quyết lắc đầu.
Không ăn, không muốn ăn chút nào.
"Không ăn? Đành vậy..." Giang Thận tỏ vẻ tiếc nuối.
Lúc trước hắn học được kỹ thuật nướng đồ ăn hoang dã từ một người lính già tại nơi đóng quân.
Chỉ cần giữ khoảng cách vừa phải, không xa không gần là có thể nướng thịt tới độ ngoài giòn trong mềm, hơn nữa chất thịt của động vật hoang dã vốn tươi mới, dù không có đủ gia vị cần thiết thì hương vị cũng không hề tệ.
Giang Thận cầm lấy đùi gà, cắn một miếng cả da lẫn thịt, hương vị tinh khiết thơm mọng của thịt gà trào khắp trong khoang miệng.
Sơn động này không lớn, thế nhưng cửa động được cây cối rậm rạp che đậy, ánh sáng gần như không lọt vào được nên Giang Thận không thể đoán nổi bây giờ là lúc nào.
Trước đó cơ thể khó chịu át đi cảm giác đói bụng, bây giờ thức ăn vào miệng thì hắn mới nhận ra bụng mình đã sớm sôi ầm ầm.
Nhưng cho dù là vậy, động tác của Giang Thận vẫn rất từ tốn.
Hắn ăn rất chậm rãi, cẩn thận nhấm nuốt từng miếng một, mỗi lần giơ tay đều toát ra dáng vẻ văn nhã thong dong ẩn sẵn trong máu.
Vừa ăn vừa trộm liếc hồ ly nhỏ ở đằng xa.
Hồ ly nhỏ vẫn im lặng ngồi tại chỗ.
Nó lại tự biến mình thành một quả cầu nhung bông xù, tai cũng rũ cả xuống trông lại càng tròn hơn.
Cặp mắt trong suốt kia lặng lẽ nhìn Giang Thận, không kêu tiếng nào như thể đang phải chịu tủi thân rất lớn.
Nhất là mỗi lần Giang Thận ăn một miếng thì phần chóp đuôi đang ủ rũ nằm trên đất lại khẽ động, rủ xuống rồi lại cuộn lên.
Khiến người nhìn rất có cảm giác tội lỗi.
Giang Thận: "..."
Hắn thở dài, không trêu nó nữa: "Lại đây đi, cho ngươi cái còn lại này."
Hồ ly nhỏ chớp mắt, như thể không dám tin.
Thấy nó vẫn do dự, Giang Thận cầm nhánh cây xiên đùi gà nướng lên, cố tình bảo: "Ta đếm đến ba, không lấy thì ta sẽ ăn hết.
Một, hai..."
Trong động nổi lên một cơn gió.
Động tác của hồ ly nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng, nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh Giang Thận rồi nhảy vọt lên.
Giang Thận chỉ vừa cảm thấy đám lông tơ mềm mại kia lướt qua mu bàn tay mình thì đùi gà đã bị hồ ly nhỏ ngậm đi rồi.
Như thể sợ Giang Thận đổi ý, nó lùi ra đằng sau nửa bước, xoay người đưa lưng về phía Giang Thận, nằm rạp trên đất thỏa mãn mà ăn.
Lần này hồ ly nhỏ ở gần tới nỗi có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên người nó, cái đuôi bông xù vui sướng lắc lư, chóp đuôi gần như chỉ cách Giang Thận trong gang tấc.
Giang Thận vân vê ngón tay, cảm xúc vừa thoáng lướt qua kia khiến lòng hắn ngứa ngáy.
Cho dù là người không thích động vật nhỏ thì khi trông thấy một nhóc con lông xù ngồi gần ngay tầm tay cũng khó mà nhịn được không sờ một cái.
Ánh mắt Giang Thận nhìn đống lửa trước mặt, vẻ mặt thản nhiên, hắn căn chuẩn thời gian lặng lẽ thả tay xuống, chỉ trong giây lát đã thật sự cảm nhận được xúc cảm mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay.
Mềm như tơ lụa, lành lạnh lướt qua.
Là đuôi của hồ ly nhỏ vô ý quệt vào tay hắn.
Có vẻ hồ ly nhỏ ăn uống rất hăng say, không hề nhận ra điểm khác thường.
Cái đuôi tiếp tục vui vẻ lắc lư, Giang Thận thuận thế dùng đầu ngón tay bắt lấy chơi đùa, ngón tay còn nhẹ nhàng nhéo một chút lên chóp đuôi của nó.
Lần này rốt cuộc hồ ly nhỏ cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Nó quay đầu, mờ mịt chớp chớp mắt.
Giang Thận vờ như không có gì mà thu tay về.
"Không có gì, ngươi tiếp tục ăn đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ ly nhỏ: Nhân loại thật quỷ quyệt!.