Con thỏ nhỏ lúng túng hỏi: “Anh anh anh anh anh đến tìm em làm gì thế?”
Sói xám lớn dịu dàng trả lời: “Không phải em nói hôm nay phải đến ban biên tập à? Anh lái xe đến đón em.”
“Không cần, không cần đâu ạ, ở cổng tiểu khu có xe bus chạy suốt, em tự đi là được rồi!” Yến Kỳ Vũ vắt hết óc muốn đánh tan ý định của anh, “Thật sự tiện lắm, chỉ mất 40 phút là đến rồi!”
Nhưng Vu Quy Dã không phải là người dễ dàng bị xua đuổi: “Nhưng anh vừa mới kiểm tra tuyến đường mà xe bus thường đi đã xảy ra sự cố, bây giờ cả khu vực trên bản đồ đều hiện màu đỏ chót. Nếu như em đi xe bus chắc chắc sẽ bị muộn, nhưng anh biết một con đường nhỏ có thể giúp em đi vòng, chỉ mất nửa tiếng.”
Yến Kỳ Vũ: ... QAQ!
Vu Quy Dã thở dài xuất chiêu lấy lùi làm tiến: “Hay là... ngay cả nửa tiếng em cũng không muốn đi cùng anh?”
“Sao có thể chứ!!!” Yến Kỳ Vũ thốt ra, rồi ảo não đập trán vì lanh mồm lanh miệng.
Lời đã thốt ra, cô còn từ chối nữa thì quá giả tạo rồi. Anh Vu thông minh như thế, cô nói càng nhiều thì càng sai, lỡ như bị bại lộ trước mắt anh.
Yến Kỳ Vũ chỉ có thể cam chịu: “Được rồi, phiền anh rồi.”
“Vậy bây giờ cô Yến có thể xuống lầu không?” Người đàn ông thúc giục nói, “Hình như anh đã chắn ngang cây mà thú cưng trong tiểu khu em thích nhất, chúng nó vì báo thù mà ngửi trên bánh xe anh rất lâu rồi, chỉ còn thiếu nhấc chân lên thôi.”
“Chuyện đó... Lúc nãy em nói “vừa ra khỏi cửa” không phải là vừa ra khỏi cửa nhà mà là vừa ra khỏi cổng tiểu khu, bây giờ em đã đi tới trạm xe phía ngoài rồi.”
Quả nhiên Vu Quy Dã không nghĩ nhiều: “Được, em đứng đó đừng đi đâu hết, anh đến ngay.”
“Ừm ừm, em bảo đảm sẽ không nhúc nhích.”
Điện thoại vừa cúp, “tiểu lửa đảo” ném điện thoại trong tay đi, xoải chân xông ra ngoài. Trạm xe đó vừa đúng nằm giữa chỗ ở giả và chỗ ở thật của Yến Kỳ Vũ, bình thường cô đi từ từ mất khoảng 5 phút, nhưng hôm nay vì để che giấu lời nói dối mà phải dốc hết sức chạy nhanh.
Đừng thấy bình thường Yến Kỳ Vũ rất ít tập thể dục, nhưng vào thời khắc nguy hiểm, cho dù là chú thỏ chân ngắn cũng có thể chạy với tốc độ như báo.
Khi cô liều cái mạng già này chạy đến trạm xe, thì tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đỡ tấm bảng trạm há miệng thở dốc, sau khi vận động kịch liệt, cả khuôn mặt cô đều đỏ ửng, trên người bốc lên hơi nóng, như bánh bao nhỏ mới ra lò.
Không đợi cô điều chỉnh xong, thì một chiếc SUV khí thế xa hoa dừng ở bên cạnh cô, cửa sổ hạ xuống, gương mặt của anh Vu lộ ra vẻ hoang mang xuất hiện trong khoang xe.
“... Em nhìn qua giống như là vừa mới vận động kịch liệt vậy.”
Yến Kỳ Vũ vừa thở dốc vừa trả lời như đinh đóng cột: “Đứng ở trạm xe rất lạnh, em nhảy nâng cao đùi 100 lần, làm ấm cơ thể.”
Vu Quy Dã: “...”
Được rồi, cô nói gì, anh cũng sẽ tin cái đó.
Có xe đặc biệt đến đón, chẳng những ít tốn thời gian và sức lực mà còn không cần chen lấn, trên con đường càng tràn ngập tiếng nói cười. Rõ ràng họ đã quen biết nhau lâu như vậy, rõ ràng những chủ đề có thể tán gẫu đều đã từng nói qua một lần, nhưng giữa Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã không hề có một giây tẻ nhạt nào, cho dù là hoa cỏ ven đường cũng có thể khiến họ phấn khích trò chuyện cả buổi.
Sau nửa tiếng, xe chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe của tập đoàn văn học Cá Heo. Bởi vì Vu Quy Dã rành đường, nên không những không đến trễ, mà còn đến sớm 20 phút so với thời gian đã hẹn.
Hai người đều không nhúc nhích, họ ngồi yên trên xe, ăn ý cảm nhận sự mập mờ và yên tĩnh trước khi chia tay.
Trong xe ấm áp, Yến Kỳ Vũ uể oải dựa vào lưng ghế ngồi, cảm thấy mệt mỏi còn sót lại vào tối qua đã tiêu tan mất.
“Đúng rồi, có món đồ suýt chút nữa đã quên đưa cho em.” Vu Quy Dã đưa một túi giấy ra, đặt vào trong ngực Yến Kỳ Vũ.
Chỉ thấy trong túi giấy có hai món đồ: Một món là lọ nhựa kem dưỡng lớn hơn một số so với cái thông thường, còn món còn lại giống kem dưỡng tay gì đó.
Bởi vì đều là hai lọ làm bằng chất liệu từ nhựa nên có thể nhìn xuyên qua bao bì màu trắng ngà bên ngoài, có thể lờ mờ thấy được “chất dịch” bên trong màu nâu nhạt, không phải là chất lỏng, không giống sản phẩm dưỡng da thông thường.
Hơn nữa bao bì của hai lọ này không sặc sỡ, chỉ là ở ngay miệng lọ có dán một ký hiệu của bệnh viện, mấy gói thảo dược dùng để ngâm tay mà trước kia Vu Quy Dã tặng cũng có ký hiệu giống như vậy.
“Cái này là...?” Yến Kỳ Vũ nhìn hai món đồ nặng trịch trên tay, có hơi không hiểu.
Vu Quy Dã nhẫn nại giải thích cho cô: “Vị bác sĩ Đông y kia dựa vào tình trạng của em, đặc biệt phối hợp với một loại kem xoa bóp, có thể được xem như là kem dưỡng cho tay. Nó có thể giảm bớt căng thẳng, ổn định cơ bắp. Em để lọ lớn ở trong nhà, mỗi ngày sau khi ngâm tay xong thì thoa một tầng thật dày rồi đi ngủ. Còn lọ nhỏ em có thể để trong túi xách bên người, có thể dùng bất cứ lúc nào em muốn.”
Sao Yến kỳ Vũ còn không hiểu tâm tư của anh?
Mỗi họa sĩ đều có loại bệnh nghề nghiệp này, chẳng qua chỉ khác mức độ nặng nhẹ thôi. Bởi vì tay phải cầm bút trong thời gian dài, tay trái đặt trên các nút phím tắt trong thời gian dài, mà cơ bắp luôn căng cứng, thần kinh từ xương cổ thông đến đầu ngón tay, kèm theo cánh tay trái phải đều đau buốt. Triệu chứng của Yến Kỳ Vũ lại hơi nhẹ chút, mặc dù gân bị viêm nhưng cô không để ở trong lòng.
Nhưng Vu Quy Dã để ở trong lòng.
Anh mời danh y đến vì cô, vì trường hợp của cô mà phối hợp Đông y với sinh hoạt của cô sao cho linh hoạt, thậm chí còn để ý sức khỏe của cô hơn cả bản thân cô.
Yến Kỳ Vũ nhìn thuốc thoa tản ra mùi hương thảo dược nhè nhẹ trong tay, cảm thấy mũi chua xót, trong lòng lại rất ngọt ngào.
Cô vặn mở lọ nhỏ, muốn thử ngay tại đây. Nhưng khí trong lọ thuốc thoa tay quá nhiều, Yến Kỳ Vũ hơi dùng lực liền bay mất nắp, thuốc rơi xuống trên tay cô.
“Ơ.” Cái này nhiều quá rồi đấy.
Cô nhìn thuốc dưỡng trên mu bàn tay, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có một người. Tay cô nhanh hơn não, lập tức dùng mu bàn tay xoa lên tay người đàn ông, quẹt đi phân nửa thuốc dưỡng.
Sau đó, tay cô không thể nào rời khỏi lòng bàn tay của người đàn ông.
Vu Quy Dã cũng không ngờ được con thỏ nhỏ này lại lớn gan chọc sói, anh lập tức từ bị động thành chủ động, thừa dịp cô còn mơ màng, nắm lấy tay nhỏ bé mềm mại kia của cô.
Đầu ngón tay Yến Kỳ Vũ vừa mềm vừa đỏ, mang theo cảm giác tươi trẻ ẩm ướt. Mà bây giờ, trên đầu ngón tay ửng đỏ từ từ nâng lên, lén tiến vào trong túi áo, lỗ tai bị nhuộm đỏ lại lộ ra từ trong chiếc khăn quàng cổ.
Cô nhìn vào mắt anh, lông mi thon dài run rẩy, mỗi lần chớp mắt đều mang đến cảm tình thấm đượm vào trong lòng.
Vu Quy Dã nhìn cô chăm chú, tay có chết cũng không buông, nắm rất chặt, trong miệng thì thầm dụ dỗ: “Anh học được phương pháp xoa bóp từ chỗ bác sĩ, anh dạy em, có được không?”
Cô không lên tiếng, chống cự một cách yếu đuối, động tác rất nhẹ rất khẽ đến anh cũng không cảm giác được.
Vu Quy Dã lại hỏi thêm lần nữa: “Có được không?”
Rốt cuộc cô nói ra một chữ:
“Được.”
Thuốc dưỡng trên tay dần dần tan ra, mùi thuốc bao trùm trên đôi tay của họ, mịn màng và dịu dàng. Anh chăm sóc cô một cách thích hợp, dẫn dắt cô, từng chút đẩy cô ra khỏi thế khó xử và căng thẳng, khiến cô học được cách hưởng thụ.
Vừa mới bắt đầu, Yến Kỳ Vũ có hơi sợ hãi loại da thịt thân thiết khiến người khác say mê này.
Đầu ngón tay của người đàn ông đặt giữa kẽ hở ngón tay của cô, xoa bóp từng chút một, dùng thuốc thoa dinh dính hòa tan vào nhiệt độ cơ thể. Mãi đến lúc mười ngón tay đan xen vào nhau, Yến Kỳ Vũ nghe thấy tiếng tim đập mạnh của người đàn ông.
...
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông chói tai phá vỡ bầu không khí mập mờ trong xe.
Yến Kỳ Vũ chớp đôi mắt mơ màng, mãi đến khi bài hát anime quen thuộc vang lên lần thứ ba bên tai, cô mới tìm được lý trí trở về.
Cảm giác ý loạn tình mê biến mất, Yến Kỳ Vũ nhìn đôi tay của hai người như dính sát vào nhau, vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
Cô thử thăm dò rút tay ra, giống như tiểu binh báo cáo trước mặt tướng quân: “Em phải nghe điện thoại...”
Lúc này Vu Quy Dã buông tha tay phải của cô, còn tay trái vẫn ở trong lòng bàn tay của anh.
Vu Quy Dã thưởng thức tay của cô, đổ cho việc đúng lúc “xoa bóp” chỗ “ứ động để lưu thông máu”, bàn tay mềm mại ấm nóng của cô gái, khớp xương nhỏ nhắn làm anh yêu thích không muốn rời tay. Anh xoa từng ngón tay trong lòng bàn tay, rồi dọc theo gân tay từ từ đẩy về, đồng thời không để ý tới Yến Kỳ Vũ đang nghe điện thoại.
“Ơ? Thầy đã đến rồi à?” Yến Kỳ Vũ nâng cao giọng, người chợt nghiêng về trước.
Thầy?
Một loại cảnh giác của động vật hoang dã chợt dâng lên trong lòng Vu Quy Dã.
Thầy gì thế? Không phải hôm nay Yến Kỳ Vũ đến gặp Bộ Na Na sao, sao còn có “thầy” nữa, là “thầy” nào vậy?
“Được được được, em đã đến bãi đỗ xe rồi ạ!” Yến Kỳ Vũ vội nói, “Xin lỗi ạ, em không để ý tới thời gian, bây giờ em lên lầu liền ạ!”
Bởi vì khoảng cách xa, nên không nghe rõ giọng nói trong ống nghe. Nhưng Vu Quy Dã kết luận đó là một người đàn ông.
Sau khi Yến Kỳ Vũ cúp điện thoại, vội thu dọn đồ đạc, lúc này cô chẳng quan tâm nắm tay hay không nắm tay, đều do cô không đủ sức, bị người đàn ông ép ở trong xe “xoa bóp” gần nửa tiếng, kết quả vốn đến sớm bây giờ cô lại biến thành đến muộn!
Cô luống cuống tay chân: “Anh Vu, em đi trước nhé!”
“Đi từ từ thôi, đừng chạy quá nhanh.” Vu Quy Dã giống như vô tình hỏi đến, “Lúc nãy nghe em nói “thầy”, hôm nay có người khác cùng em đến gặp biên tập à? Chẳng lẽ là “thầy Điền Dã” mà em nhắc tới lúc trước?”
“Thầy ấy đi công tác rồi ạ, không phải thầy ấy.” Yến Kỳ Vũ đang cố gắng nhét lọ thuốc dưỡng lớn vào trong túi xách nhỏ bên người, “Là thầy chủ bút thứ hai mà em từng theo, Độc Câu Hàn!”
“... Tác giả nguyên tác phim điện ảnh anime?”
“Chính là thầy ấy!” Cuối cùng Yến Kỳ Vũ cũng thu dọn xong xuôi, cô nheo mắt lại, cười vô cùng vui vẻ, “Anh Vu, em quên chia sẻ một tin vui với anh! Thầy chuẩn bị ký với truyện tranh Cá Heo rồi, sau này thầy ấy được xem như là bạn đồng nghiệp của em đấy.”
Vu Quy Dã: ...
Đây đúng là một tin tức tốt chấn động trời xanh.