Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Sáng sớm ngày hôm sau, Điền Chân tỉnh lại, phát hiện mình đã khôi phục lại hình người, đang ngồi xổm ở một tư thế rất buồn cười.

Ánh sáng sáng lạn từ cừa điện chiếu vào, mọi vật xung quanh trở nên rõ ràng. Đó đương nhiên không phải là ánh mặt trời, bởi vì không gian vĩnh viễn là ban đêm, chẳng qua là cây cột cao cao đối diện với tẩm điện lộ thiên của Ma thần có gắn dạ minh châu đã bị mở ra, hào quang vừa vặn chiếu đến nơi đây mà thôi.

Quan trọng là, hình ảnh này đại biểu cho việc đã đến giờ đi làm.

Điền Chân ứa cả mồ hôi lạnh,vội vàng vẫy cánh đi ra bên ngoài, vừa ra tới cửa liền va vào một bộ ngực khỏe mạnh, làm cho nàng choáng váng, ngã ngồi ra.

Áo choàng đen viền vàng rộng thùng thình bị gió thổi làm cho bóng dáng kia càng như cao lớn, phía sau chiếu vào hào quang màu vàng càng làm cho hắn thêm uy nghiêm thần võ.

“Bệ hạ!”

“Nữ chim lười biếng.”

Chắc đã tan tầm? Điền Chân trầm mặc.

Ma thần lại không trách cứ nàng, tựa hồ như nhớ tới chuyện gì, xoay người biến mất, không biết đi đâu.

Điền Chân xoa xoa cái trán, đi ra điện, vừa xuống đến bậc thang thứ ba, đã thấy một bóng người nho nhỏ từ phía sau tảng đá nhảy ra: “Ha, ngươi hóa ra trốn ở nơi ở của phụ hoàng!”

Điền Chân giật mình thất kinh: “Ngươi còn chưa đi?”

“Ngươi đang đợi ta đi sao” Lộ tiểu Tàn cảm thấy rất thú vị, “Ta đang chờ ngươi nha.”

Chờ ta lấy máu? Điền Chân lập tức lui về phía sau, cảnh cáo hắn: “Phụ hoàng bảo ngươi đi giáo huấn Mộc Mị cơ, ngươi còn dám trốn ở chỗ này, ta quay lại nói cho hắn để hắn đánh ngươi!”

“Trách không được tìm cả một đêm không thấy” Lộ tiểu Tàn đi vòng quanh nàng, cao thấp đánh giá, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ hoài nghi, “Phụ hoàng ta cho phép ngươi ngủ lại?”

Điền Chân cười nói: “Tối hôm qua gió lớn, tiểu thiên vương vất vả .”

“Ta không vất vả” Lộ tiểu Tàn cười tủm tỉm xoay người, “Lại đây hết đi, nói các ngươi vất vả đâu!”

Một đám người im lặng xuất hiện, có Cửu Tử Thương, có Cổ Thạch Hộ pháp, có Ma nghiệp hộ pháp… Ai cũng có vẻ mặt đau khổ, còn hiện ra vẻ khốn đốn, rõ ràng là bị ép buộc tìm nàng cả đêm.

Điền Chân thật hết chỗ nói.

“Thuộc hạ đã nói rồi, không tìm tẩm điện của bệ hạ” Cửu tử Thương không quên tiến lên tranh công.

“Vô nghĩa! Ta đã sớm biết ” Lộ tiểu tàn không chút khách khí đá văng hắn ra “Chỉ là không tưởng tượng được là lá gan nàng ghê ghớm thật, dám quyến rũ phụ hoàng ta.”

Điền Chân hộc máu: “Tiểu hài tử, đừng nói lung tung!”

Vừa dứt lời, chợt nghe liên tiếp tiếng hắt xì, chúng ma làm việc cả đêm, đều cảm mạo .

Lộ tiểu Tàn quan sát bọn họ: “Phụ hoàng bảo ta đi giáo huấn Mộc Mị Cơ, các ngươi, đừng thừa dịp ta không có liền phá hư a!”

Chúng ma toàn thể cúi đầu.

Lộ tiểu Tàn vừa lòng, giữ chặt cổ tay Điền Chân: “Hắc, ta nói cho ngươi cái bí mật.”

Điền Chân bất đắc dĩ cúi người: “Lại có chuyện gì?”

Lộ Tiểu Tàn tiến đến hạ giọng nói bên tai nàng: “Máu của ngươi ta không cần, thế nhưng…nếu ngươi dám nói thêm câu gì trước mặt phụ hoàng, ta sẽ lấy hết máu của ngươi, dùng để nuôi hoa, hừ!”

Còn lâu, tiểu hài nhi còn dám uy hiếp! Điền Chân thiếu chút nữa chết ngất, đồng thời âm thầm may mắn, ở cùng với Ma thần đại nhân là sáng suốt, nếu không cho dù không bị chích máu ai biết về sau sẽ bị chỉnh như thế nào đâu.

“Phượng hoàng xấu xí, phụ hoàng ta sẽ không thích!” Lộ tiểu Tàn đắc ý nhíu mày, “Chờ hắn đuổi ngươi ra, nhìn ngươi trốn như thế nào!”

Nhìn theo bóng dáng hắn, Điền Chân cắn răng xoa cổ tay, bỗng nhiên trong lòng quyết tâm.

Tiểu tử xấu xa, chờ lão nương thu phục cha ngươi muốn vo ngươi liền vo, muốn biến như thế nào thì biến!

.

Tiểu ma đầu vừa đi, chúng ma lập tức vây quanh Điền Chân, sự buồn ngủ vì tinh thần hiếu kì mà đã bị bỏ qua.

“Nữ chim.” Cửu Tử Thương vẻ mặt cổ quái.

“Tỷ tỷ thua dưới tay ngươi!” “Loạn phân” Ngọc Dương Kiều. thở dài một cách sâu kín

“Ngọc Dương Kiều, ngươi đúng là vạn năm không sửa” Ma Nghiệp hộ pháp cười nhạo nàng “Ta thấy ngươi ngay cả góc áo bệ hạ còn chưa chạm vào, không đúng, là không đến gần trong vòng 1 trượng đi?”

Khuôn mặt Ngọc Dương Kiều đỏ bừng.

Điền Chân xấu hổ.

Sự tình không phải giống như các ngươi nghĩ đâu, ta đâu có gan dám trêu lão đạo của các ngươi?

Đương nhiên, trêu cũng không được, lãnh đạo chơi trò bắt cá hai tay, nàng làm theo cũng có thể câu được mỹ nam nha!

Điền Chân nâng tay ngăn lại lời nói của Chúng ma, kéo Cửu Tử Thương hỏi nhỏ: “Bệ hạ có hoàng hậu chưa?”

“Cái này…” Cửu Tử Thương nhìn những người còn lại.

“Chưa từng nghe thấy.”

“Chắc là…Có đi.”

“Không được nói bậy!” Cổ Thạch Hộ pháp vội vàng lên tiếng bảo vệ thanh danh lãnh đạo “Bệ hạ anh minh, không mê nữ sắc, lão thần là tùy tùng lâu đời của bệ hạ, từ ngày bệ hạ đến Ma giới đến nay cũng không thấy có nữ tử nào chăm sóc bao giờ.”

Điền Chân nói: “Hắn có hai người con.”

Chúng ma gật đầu.

“Không có nữ nhân, con từ đâu ra?”

Chúng ma lắc đầu.

“Sẽ không phải là hắn tự mình sinh đi?”

Chúng ma ngất cái rầm.

Ma Nghiệp Hộ pháp nói: “Có lẽ là do nữ nhân bên ngoài sinh .”

Cổ Thạch Hộ pháp nói: “Hai vị thiên vương chắc là con nuôi do bệ hạ nuôi dưỡng.”

Cửu Tử Thương nói: “Mặc kệ, nay chỉ cần có nữ chim là được rồi!”

Chúng ma liên tục gật đầu: “Nói có lý!”

Các ngươi thì biết cái gì, vấn đề này phi thường trọng yếu! Điền Chân sờ sờ cằm, nương của hai thiên vương là ai, đây là bí mật lớn nhất của Ma cung nha.

Người cao tuổi nhất là Cổ Thạch Hộ pháp thổi râu, nghiêm mặt nói: “Nữ chim, ngươi mê hoặc bệ hạ không sao, nhưng nếu dám đem lời dèm pha, mơ ước nghiệp lớn của Ma giới, lão phu tuyệt không buông tha ngươi!”

Khóe miệng Điền Chân run lên.

Lão nhân gia ngươi là trung thần, đáng tiếc nàng còn chưa đủ điều kiện làm gian phi.

Chúng ma khuyên nhủ: “Lão hộ pháp suy nghĩ nhiều, chúng ta sao lại không tin nữ chim được?”

Cổ Thạch hộ pháp giáo huấn: “Các ngươi tuổi còn trẻ suốt ngày lười biếng, ta cũng không can thiệp. Lúc trước lưu ý động tĩnh sáu giới, nghe nói Tiên đế mới Thủ Nguyệt Vi ngay hôm trước đã gặp mặt Thần giới, hai giới Thần – Tiên liên thủ, không phải là đối phó với Ma giới chúng ta sao?”

Chúng ma cả kinh nói: “Thần giới đã thua, Tiên giới còn dám kết giao cùng bọn họ, chẳng lẽ là muốn ra mặt đối nghịch với bệ hạ?”

“Thủ Nguyệt Vi là người Tiên giới, rất cần hỗ trợ của Thần giới” Cổ Thạch Hộ pháp nói “Hắn thả Long nữ Đức Âm, Triều Hoa Quân và Long vương đối với hắn sẽ vô cùng cảm kích, việc hai giới liên minh đã định thành kết cục.”

“Long nữ không phải mất tích nhiều năm sao, hóa ra ở Tiên giới?” Kinh ngạc.

“Là bị Thủ Nguyệt Võ bắt đi .”

“Bên cạnh Triều Hoa Quân từ trước đến nay không có một vị phi tử nào, đúng là cũng si tình.”

“Ngày hôm trước Thần đế tự mình tứ hôn cho hai người hắn”



“Di, nữ chim đâu?”

Chúng ma thảo luận cả buổi, mới phát hiện ra nữ chim đi từ lúc nào..

Trong tẩm điện, Ma thần ngồi trên tháp, chống trán trầm tư, ánh hào quang màu vàng từ ngoài cửa điện chiếu rọi vào làm cho tầng tầng lớp lớp vầng sáng màu lam xinh đẹp trên người hắn có vẻ phai nhạt hơn rất nhiều.

Hóa ra Ma thần đại nhân là một nhà tư tưởng! Điền Chân đi đến ngồi xổm trước mặt hắn, để điểm tâm xuống, lấy lòng đưa tay chạm vào tay hắn: “Bệ hạ, ta trở về…”

Lời nói còn chưa dứt, người đã bị một lực lượng vô hình đẩy bắn ra ngoài.

Nàng đâu có biết, Ma thần chính là con dân thần tiên, mặc dù đang ở trạng thái bất động nhưng có thần lực hộ thân, cũng may là nàng không có chút sát ý nào, phản lực mới nhỏ, chỉ lăn mấy vòng liền dừng lại.

Xương cốt cả người đau nhức, Điền Chân vội vàng lấy ra vài viên thuốc trị thương lung tung nuốt vội, xong xuôi mới bò lại lần nữa.

Thần ơi, chạm vào cũng không được, ai dám động vào hắn.

Vầng trán, hai gò má, cằm… đường cong nhu hòa tuyệt đẹp, duy chỉ có sống mũi cao thẳng làm cho cả khuôn mặt trở nên cương nghị, hai mắt nhắm lại bình thản, đôi lông mi rủ xuống tạo thành hai đường cong hoàn mỹ.

Phút chốc, Sự mạnh bạo của Điền Chân bị tiêu diệt một nửa.

Vẫn biết là phải biết lượng sức mình, tuy vị thần này có ngoại hình không chê vào đâu, quá khứ lại không trong sạch giống như lãnh đạo cũ của nàng, chứng cớ là hai đứa con, nói không chừng một thời gian nữa bỗng đâu nhảy ra một chính cung nương nương thì nàng lại trở thành vật hi sinh sao!

“Nữ chim” Tiếng nói trầm thấp.

Đã tỉnh rồi? Điền Chân vội quỳ ngay ngắn: “Bệ hạ!”

“Giải thích”

Ma thần đại nhân dùng từ thật ngắn gọn, Điền Chân đoán một lúc mới hiểu được ý tứ của hắn, lại quanh co giải thích: “Ta… ta muốn quan sát kỹ bệ hạ, để dung mạo bệ hạ ghi tạc trong lòng”

Ma thần buông tay ra, ngồi thẳng dậy: “Nữ chim xấu xí.”

Điền Chân nhìn một cái cánh của mình, thản nhiên nói: “Diện mạo bệ hạ đẹp, diện mạo ta xấu.”

“Ta, có thể làm cánh của ngươi mất đi.”

Điền Chân sửng sốt.

Từ trước cho tới nay, nàng luôn chán ghét hai cánh này, rất nhiều thần y đều buông tay không có cách giải quyết, giờ trên trời đột nhiên rơi xuống tin tức tốt như vậy làm cho nàng nhất thời không thể lĩnh hội được.

Bỏ cánh đi còn có ai thích, bỏ cánh lãnh đạo sẽ hối hận sai lầm của mình? Nếu thực lòng thích tuyệt đối sẽ không để ý một đôi cánh.

Điền Chân cúi đầu: “Không cần, bệ hạ.”

Ma thần nhìn nàng.

Điền Chân giải thích: “Nó tuy khó xem, nhưng lúc nguy cấp lại có thể cứu mệnh ta, ta không nên dễ dàng bỏ qua nó. “

Ma thần gật gù “Ân” tỏ vẻ tán thưởng, tiếp theo liền đứng dậy nói: “Ta có thần lực hộ thể, không được tới gần.”

Điền Chân ai oán.

Thần phật, vì sao ngươi không nói sớm chút…

Ma thần lại nhìn điểm tâm bên cạnh mình: “Thấp hơn phàm thần!”

Điền Chân ban đầu nghĩ rằng thần tiên cũng không dùng cơm, về sau mới biết mình sai lầm rồi, giống như Ma thần đây, tuy là con dân Thần tiên có nghĩa có thể tự động hút lấy năng lượng trời đất, có thể bỏ qua những việc vặt vãnh này. Thế nhưng vì một thời bị đồng quy vô tận, lại còn bị nhốt trong Thái Thượng Kính, cho nên hắn cũng như các thần dân trên Thiên giới mặc dù là tộc Thần chính tông nhưng cũng chỉ có một nửa thần lực, cần phải bổ sung năng lượng kịp thời.

Tất nhiên, thấp hơn phàm thần thì vẫn cao cấp hơn phàm nhân, có thể nhịn đói được hai tháng chắc không sao.

.

Ngày hôm sau, một sự kiện khôi hài không nhỏ xảy ra ở Ma cung, “Loạn phân” Ngọc Dương Kiều không phục Điền Chân, để chứng minh sức quyến rũ của bản thân, chủ động đi vào tẩm điện của Ma thần, ai ngờ chỉ nói vài câu đã đỏ mặt tía tai đi ra, chịu đả kích cực lớn, suốt ba ngày sau nàng đều cáo ốm nằm ở trong phòng mình, làm cho chúng ma cười trộm sau lưng.

Cũng không thể trách, áp lực tâm lý khó khăn lắm mới vượt qua, chưa kịp thi triển mị công đã bị Ma thần đại nhân nói một câu “Cái trò giả dối này không sửa, chỉ làm ta ghét ” làm cho nàng bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng tạ lỗi mà chạy ra.

Bảy ngày sau, Tiểu Thiên vương Lộ Tiểu Tàn trở về, đã giáo huấn thành công Mộc Mị Cơ, Ma thần đối với kết quả này rất vừa lòng, Điền Chân sợ bị trích máu cả ngày nằm ở tẩm điện của Ma thần.

“Nữ chim vì sao không chịu ra ngoài?”

“Ta muốn làm bạn với bệ hạ.”

“Ta còn tu luyện.”

“Ta cũng tu luyện!”

Ma thần nâng ngón tay xinh đẹp lên: “Kiên trì cùng nghị lực, không thay đổi được thể chất kém cỏi của ngươi.”

Ma Thần đại nhân luôn nói câu đau đến tâm can người ta, Điền Chân im lặng nhét một khối bánh vào miệng, vừa ăn hai miếng, chợt thấy trong bụng đau đớn, giật mình kêu “A”, vội nhổ bánh ra.

Con ngươi thâm trầm của Ma thần khẽ nhúc nhích.

Cảm thấy không ổn, Điền Chân lập tức phi qua ôm chân hắn cầu cứu: “Bánh có độc, bệ hạ cứu mạng!”

Ma thần đưa tay nâng mặt nàng lên: “Là do Trùng ti thảo gây ra.”

Nhanh như thế đã nhìn ra nguyên nhân, xem ra Ma thần đại nhân không phải không chịu rèn luyện văn hóa, hoàn thiện kiến thức, Điền Chân rất là bội phục, trong lòng đã đoán được một nửa, không nhịn được nụ cười khổ: “Bệ hạ có thuốc giải sao?”

“Có người Đầu độc!” Ma thần hiển nhiên rất quan tâm uy tín của mình, buông nàng ra “Viêm Võ, ra lệnh cho hắn vào gặp ta.”

Viêm võ là ai? Điền Chân nghi hoặc, nhưng thấy ngày càng đau đớn cho nên không còn tinh thần mà để ý.

Ma thần nói: “Muốn ta hỗ trợ không?”

Từng được một chưởng ép độc khủng bố lần trước, Điền Chân sợ tới mức lắc đầu: “Bệ hạ thần uy, ta không chịu đựng nổi.” Lãnh đạo không có ở đây, lại không có máu trong lòng cứu mạng.

Một lát sau, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước cửa đại điện.

Lộ tiểu Tàn quả thực rất sợ hãi phụ thân, từ từ tiến vào quỳ xuống: “Phụ hoàng.”

Ma thần nói: “Ngươi nuôi trùng ti thảo.”

Hóa ra ngươi cũng không ngốc, Điền Chân bội phục.

Lộ tiểu Tàn cúi đầu không nói.

“Xuống tay đối với đồng đạo, phụ lòng dạy bảo của ta!” Ma thần tức giận, phất tay áo tạo gió.

Sự tình căn bản không nghiêm trọng, thấy hắn không hỏi đã ra tay ngay, Điền Chân sợ đến thất kinh: “Bệ hạ dừng tay!”

Ma thần nhíu mày.

Tuy chưởng này chính là để dạy dỗ mà thôi, cũng không phải là nặng, Lộ tiểu Tàn nặng lắm cũng chỉ bị thương, nhưng với thể chất của nữ chim này, nếu trúng phải thì sẽ bị trọng thương.

Chưởng lực mạnh mẽ đánh úp lại, Điền Chân bị ép đến nỗi nghẹn thở, cuối cùng mới nghĩ đến thể lực của mình, sợ tới mức kêu to: “Bệ hạ tha mạng!”

Chưởng phong chợt biến mất, vạt áo màu đen lướt nhanh qua mắt, đó là do hắn nhanh nhẹn di chuyển thân mình, thay nàng đỡ chưởng lực của chính mình, người nhanh hơn so với chưởng lực, tốc độ thật làm cho người ta kinh hãi.

“Ngươi, không sợ chết sao!”

“Hắn không phải cố ý hại ta, chỉ là muốn trêu cợt ta mà thôi, muốn cho ta đi cầu xin hắn đâu” Vừa đau đớn vừa sợ hãi, Điền Chân ôm Lộ tiểu Tàn, giọng nhỏ như muỗi kêu “Bệ hạ nếu không tin, có thể tìm, trên người hắn chắc sẽ có thuốc giải.”

Độc của Trùng ti thảo cũng không đến nỗi mất mạng, Ma thần lên tiếng “Ân”, có vẻ thực hiểu biết con mình.

Điền Chân lấy trên người Lộ tiểu Tàn ra một cái bình thuốc: “Mấy viên?”

Mọi khi thường xuyên trêu cợt người khác, lại là lần đầu tiên bị phụ thân trách cứ, còn suýt nữa bị đánh, Lộ tiểu Tàn đẩy nàng ra, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ căm giận: “Một.”

Điền Chân đổ ra một viên thuốc nuốt vào, rồi mới yên tâm, thuận tay nhét bình thuốc vào trong lòng: “Tiểu hài tử không nên đùa vào thứ nguy hiểm như thế này, tịch thu.”

Lộ tiểu Tàn buồn bực.

Điền Chân tính trả thù bằng cách vân vo khuôn mặt tròn: “Thực ngoan.”

Trốn không kịp, một tiếng “Ba” kêu lên, bên trái của khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị hôn một cái, Lộ tiểu thiên vương muốn khóc, lấy tay áo lau mặt.

“Nữ chim!” Ma thần không khỏi hờn giận.

Phụ thân dạy dỗ con, có kẻ ngang nhiên đối nghịch, xúc phạm tới mặt mũi Ma thần đại nhân, Điền Chân vội vàng giải thích: “Ta yêu bệ hạ hết thảy, con của bệ hạ cũng chính là con ta, ta thực thích, không muốn hắn bị thương.”

Ma thần khoanh tay, thần sắc tốt hơn.

“Ngoan, nghe lời ta, ta sẽ chăm sóc ngươi.” Điền Chân một lần nữa ôm Lộ tiểu Tàn, không ngừng cấu véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, tiểu quỷ, lão nương phải tranh thủ khi dễ ngươi trả thù!

Vẻ mặt Lộ tiểu thiên vương đầy vẻ đau khổ, trước mặt phụ thân, muốn kháng cự lại không dám, đành phải để mặc nàng véo đi véo lại.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Cổ thạch hộ pháp: “Bệ hạ, Ma tuyền Nguyệt Ngôi Sơn truyền tin, xung quanh Ma tuyền xuất hiện hành tung của Thiên binh.”

Trong Ma cung tổ chức nghị sự, nói một cách chính xác theo trình tự là: đầu tiên, hộ pháp đại ma tề tựu ở điện Ma thần, đứng xếp hàng dưới bậc, nghe Ma thần đại nhân bàn chuyện và tham khảo, sau đó Ma thần đại nhân đưa ra quyết sách, tuyên bố tan họp, chúng mà đều tự trở về, ai uống rượu thì uống, ai muốn ngủ thì đi ngủ.

Hiện giờ, trong điện Ma thần đang tiến hành việc đầu tiên

“Ma tuyền bị lộ, Thiên giới phàm thần có tham vọng.”

“Như thế nào bây giờ?” Chúng ma tỏ vẻ khẩn trương.

Ma thần nâng tay: “Ta đi xem sao.”

Chúng ma vội hô: “Bệ hạ anh minh.”

Còn may là chưa nói “Ta chính đang nhàm chán’” , Điền Chân đập trán.

Ma thần thật chuyên nghiệp, việc gì cũng đều do cha con nhà người ra mặt giải quyết, người còn lại sẽ không phạm lỗi, hỏi sao lại không bồi dưỡng ra một đám thùng cơm.

Lãnh đạo là cái gì? Lãnh đạo chính là kẻ thường xuyên tủm tỉm cười mà vỗ bả vai ngươi nói “Ta coi trọng ngươi đấy”, sau đó quăng một đống việc cho ngươi vừa làm việc cật lực vừa thấy vui sướng bất ngờ, trong khi đó chính hắn lại nhàn nhã uống rươu mà ôm tiểu tình nhân, nếu làm tốt, lãnh đạo có công mọi người đều được hưởng chút lộc, nếu làm hỏng sẽ thay lãnh đạo mà chịu tội. Ma thần đại nhân lãnh đạo kiểu này chắc là loại hình duy nhất đây.

Sự tình vừa quyết xong, Chúng mà đang định tan họp bỗng một tiểu ma vội vàng vào cấp báo: “Bắc Nhai có thư, Tiên giới và Thần giới liên thủ tạo một vòng kết giới, ngăn trở đường ra của chúng ta!”

Chúng ma nghe vậy hoảng hốt, nhốn nháo bàn luận.

“Đến rất nhanh, thử ta đây, là bọn hắn không tự tin vào bản thân” Ma thần cười to, “Sự tình trở nên thú vị đây.”

Cổ Thạch hộ pháp tiến lên: “Lão thần cả gan, hai giới liên minh, rõ ràng muốn chống lại bệ hạ và Ma giới, bệ hạ lại liên tiếp tha thứ bọn họ…”

“Tâm của ngươi, ta hiểu” Ma thần nâng tay ngăn lời của hắn “Thiên giới phàm thần, mặc dù lực yếu, ác độc nhưng dù sao cũng là tộc cũ của ta, nếu diệt họ thì tộc của ta cũng khó kéo dài.”

Cổ Thạch hộ pháp thở dài: “Lão thần nói lỡ, bệ hạ xuất thân thần tộc, nhưng ma tộc cũng là con dân bệ hạ, nay đường bị vây, bệ hạ tính xử trí như thế nào?”

Ma thần hỏi: “Đứng đầu là ai?”

Tiểu binh báo tin trả lời: “Là Thần vương thiên giới tộc vũ Triều Hoa Quân , Chiến thần Thần vô công, cùng Tiên giới Cửu Phất Tất cung.”

Lộ tiểu tàn bước lên phía trước, quì một gối: “Việc này phụ hoàng tự mình đi, mới có thể đắc thắng, về phần bảo vệ Ma tuyền Nguyệt Ngôi Sơn, con nguyện đi thay trước cho phụ hoàng.”

Ma thần gật đầu: “Việc này ảnh hưởng đến nguồn nước một năm của Ma giới, con ta, đừng làm ta thất vọng.”

Lộ tiểu Tàn nói: “Phụ hoàng yên tâm.”

Cha con hai người vừa bàn xong chuyện, từ xa liền truyền đến tiếng kinh hô, đã thấy một luồng ánh sáng hồng như một mũi tên bay lên thần điện, chúng ma kinh hô, chưa kịp ngăn cản, đạo ánh sáng kia đã bay mất.

Ma thần giơ tay đón được, chính là một phong thư.

Chúng ma sợ hãi: “Bệ hạ!”

“Yêu hoàng, muốn gặp ta” Ma thần xem xong vung tay, giấy viết thư biến mất “Con ta Băng Hà ngày mai xuất quan, Cổ Thạch, lệnh cho hắn thay ta bảo vệ Ma giới.”

Cổ thạch hộ pháp đáp dạ, lại hỏi: “Hai giới liên minh, đội hình không nhỏ, bệ hạ vẫn định đi một mình?”

“Một mình ta là đủ.” Ma thần xoay người, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Chúng ma lo lắng, đều giải tán đi.

Chờ bọn họ rời đi toàn bộ, Điền Chân mới chậm rãi đi xuống điện.

Cuộc chiến này không phải là nhỏ, Triều Hoa Quân, Chiến thần, Cửu phất Tất cung… Cao thủ hai giới đều gần như đến hơn một nửa, cùng nhau lập thành kết giới, sự thật là muốn nhân cơ hội này thăm dò thực lực bên ta và tỷ lệ thắng đây. Ma thần chính là một đối tượng chân thực cũng như nguy hiểm nhất dùng để thí nghiệm.

Sự cuồng vọng của Ma thần, không có nghĩa là hắn không có mưu lược, mà là do hắn nắm chắc được kết cục. Có vẻ hắn không để cao thủ hai giới vào mắt.

Nếu thế, trận thí nghiệm này càng trở nên nguy hiểm hơn…

Điền Chân vội nâng hai phiến cánh, cấp tốc bay ra khỏi Ma cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui