Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc



Editor: Nhật Dương

Trừ việc mỗi ngày đi thăm Yến Vô Cực thì Vô Tà cũng không có động tác nào quá lớn, Vệ Địch đã dẫn bốn vạn nhân mã rời đi một ngày một đêm, Chu Bá Dũng nghe lệnh Vô Tà chỉnh đốn binh sĩ trong thành xong nhưng vẫn không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào của Vô Tà, điều này làm Chu Bá Dũng có chút ngồi không yên, hắn buồn bực nói: "Mẹ nó, còn phải dây dưa tới bao giờ đây? Là nam nhân mà cứ lề mà lề mề như đàn bà thế kia."

Đối với người trong lòng có gì nói nấy như Chu Bá Dũng, Vô Tà cũng đã sớm thói quen, cũng không để ý, nàng đứng trên tường thành, đứng chắp tay, hai mắt híp lại lẳng lặng nhìn bốn mươi vạn Yến Bắc quân vây khốn bọn họ, không khỏi cười: "Đúng vậy, tiếp tục như vậy, giống như không được tốt......"


Cả ngày cũng không nghe Vô Tà nói chuyện, vừa mới nghe nàng nói như vậy, Chu Bá Dũng sửng sốt một chút, vội nhìn vẻ mặt Vô Tà, vẫn thâm trầm bí hiểm như vậy. Chu Bá Dũng có chút chột dạ, một đại nam nhân hơn năm mươi như hắn khi ở trước mặt Vô Tà lại như một đứa trẻ: "Hắc hắc, ta lão Chu ta nói đùa, dây dưa như vậy cũng rất tốt, rất tốt......"

Nói giỡn, bọn họ mới có hơn mười mấy vạn nhân mã, nàng còn trích cho Vệ Địch bốn vạn nhân mã, lúc này cho binh trong thành đi ra ngoài đối đầu với bốn mươi vạn Yến Bắc quân thì đây không phải là lấy trứng chọi đá, xếp hàng chịu chết còn gì?

Nhưng phản ứng của Vô Tà lại không giống như đang nói đùa: "Ta và Tuyên vương nên có một kết thúc. Đi thôi, theo ta suất quân ra khỏi thành. Hai quân đối nhau nhiều ngày như vậy rồi cũng nên giáp mặt......"

Vô Tà nói xong cho người phủ thêm chiến giáp và áo choàng cho nàng rồi xoay người đi xuống, chỉ để lại một mình Chu Bá Dũng đứng đó trợn mắt hốc mồm, hoài nghi chính mình nghe lầm, sau đó vội đuổi theo Vô Tà, thôi thôi, đánh thì đánh, đều đã đến mức này rồi, chịu chết cũng muốn anh dũng bi tráng một chút, thà chết uy vũ còn hơn bất lực chịu chết!

Kèn tấu vang, trống trận lôi động, ai cũng chưa nghĩ đến hai quân chênh lệch như thế, cuối cùng người dẫn đầu phát lệnh khiêu khích lại là Vô Tà.


Yến Bắc quân cũng không để mười mấy vạn quân này ở trong mắt, mặc dù đối thủ khiêu khích nhưng Tuyên vương không ra lệnh, bọn họ vẫn sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ khinh thường nhìn Vô Tà đại quân của nàng, đại khái chỉ cẩn Tuyên vương ra lệnh thì toàn bộ phản quân sẽ bị diệt.

Vô Tà đứng trước đại quân, phía sau nàng là Chu Bá Dũng, ngựa Vô Tà ngồi là con ngựa mà tất cả những người yêu ngựa đều phải ngưỡng mộ kinh thán, thần câu Truy Nguyệt. Không biết tự khi nào mà tâm cao khí ngạo như Truy Nguyệt, chỉ hết sức dịu ngoan với Vô Tà, luôn mắt cao hơn đầu chỉ có trước mặt Vô Tà mới bằng lòng nghe lời, lúc này lại có chút nóng nảy. Truy nguyệt không ngừng dạo bước dậm chân, hai lỗ tai cũng dựng lên, trong lỗ mũi không ngừng phun khí, bộ dáng hết sức lo lắng cùng hưng phấn, Chu Bá Dũng cách Vô Tà gần vậy cũng có chút sợ hai quân còn chưa đánh, Vô Tà đã bị chiến mã của mình làm té chết.

Truy Nguyệt bắt đầu khác thường nhưng ở trong mắt Vô Tà lại không gì ngoài ý muốn, khóe miệng nàng khẽ nâng lên, đưa tay sờ sờ lông bờm trên cổ Truy Nguyệt, (lqd) giống như đang nói việc nhà cùng lão bằng hữu, giọng điệu bất đắc dĩ: "Truy Nguyệt, ngươi xem, ta đã sớm nói qua, ta và hắn gặp lại thì cũng chính là lúc là kẻ địch, bây giờ ngươi lại khó xử? Rốt cuộc...... ngươi là do hắn đưa cho ta nên hẳn là thiên vị hắn một chút, về tình có thể tha thứ nha......"

Hình như nghe ra lời nói của Vô Tà có chút bất đắc dĩ, Truy Nguyệt đang nóng nảy lo lắng cũng an tĩnh lại, có lẽ không đành lòng khiến Vô Tà thương tâm.


Vô Tà cười, ngước mắt nhìn bóng dáng quen thuộc xa xôi rồi lại như gần trong gang tấc kia, nàng ít khi thấy


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận