Editor: Trịnh Phương
Ánh lửa nhảy lên cực cao, bóng đêm theo đó mà phủ xuống vạn vật. Tần Thương thật đúng là một tên ồn ào.Trong màn trời đầy băng tuyết, đống lửa lại
cũng có thể phát ra hơi ấm lớn như vậy. Những miếng thịt treo ngược ở
trên đống lửa đã bắt đầu chín, những đốm lửa nhỏ thỉnh thoảng bắn lên
thật cao tạo ra âm thanh lớn, mùi thơm tỏa ra bốn phía, làm mùi rượu bay vào trong mũi Vô Tà.
Trong lòng Vô Tà trong lòng thật sự là có
chút bội phục Tần Thương. Có thể đem các loại đồ mang lên trên núi, qua
được núi Tư Quá. Được đặt tên là Tư Quá, cũng chỉ có Tần Thương có thể
làm được chuyện như thế. Xưa nay hắn hành động tùy ý, không chịu gò bó,
nhưng núi Tư Quá này bất luận kẻ nào cũng không thể dò xem lệnh của Kiến đế, nếu để cho Kiến đế biết, chỉ sợ là hắn sẽ bị giam cầm, chỉ là lấy
tính tình của Tần Thương, đoán chừng cho dù bị giam cầm ở đây, hắn cũng
có thể tìm ra cho mình rất nhiều việc vui.
Thấy bọn họ tới, Vệ
Địch vẫn trầm mặc bên cạnh đống lửa nướng thịt lại nghiêng đầu nhìn Vô
Tà một cái, lập tức đứng dậy, hình như muốn nói gì, lại phát hiện lại
cũng không lời nào để nói, liền tiếp tục yên lặng. Vệ Địch đứng ở tại
chỗ, khóe miệng hơi động, (dien+dan%le$q8uy&donnhìn Vô Tà, cười với
nàng một tiếng, giữa hai người lại có sự ăn ý không cách nào hình dung
được bằng ngôn ngữ. Nha... Đúng rồi, bọn họ vốn là cùng một loại người.
Đã lâu không gặp Vệ Địch, Vô Tà phát hiện, hắn ngày thường vẫn cực kì
thanh tú, thậm chí ngay cả màu da đều trắng nõn tuấn mỹ, chưa từng bởi
vì thao luyện trong giò mưa mà xấu đi một chút nào, con mắt màu đỏ diêm
dúa lẳng lơ, môi hồng răng trắng, dung mạo bậc này tuy không thể so sánh với vẻ anh khí mười phần như Tần Thương, sợ rằng trong quân đội cũng là rất không dễ chịu, không tránh được phải chịu sự xem thường ăn hiếp.
Nhưng làm Vô Tà vui mừng chính là, lần này thấy vệ Địch, chỉ cảm thấy
trên trán hắn, vẻ lệ khí, bướng bỉnh vẫn tồn tại, cho dù hắn ngày thường tuấn mỹ khác thường, nhưng cũng là một lưỡi)di4end#anl3equy’do)n dao
sắc bén làm cho người ta không dám đến gần. Thay đổi ở chỗ, hắn đã càng
có thể tự điều khiển cỗ lệ khí quấn quanh thân mình một cách vô cùng tự
nhiên, chắc hẳn không tới mấy năm nữa, Vệ Địch hắn thật sự có thể như
hắn đang nói, đội trời đạp đất, đứng trên vạn người.
Dung Hề đã
tiến lên giúp đỡ nướng chin thức ăn. Tần Thương ghét bỏ người trầm tính
giống như hũ nút này, liền không vui, bắt đầu lôi kéo Vô Tà nhậu nhẹt:“Tiểu Vô Tà, uống từng ngụm lớn rượu, ngoạm miếng thịt lớn, đây mới thật sự là nam nhân! Ta tới dạy ngươi uống rượu!”
Vô Tà sững sờ,
trong nháy mắt trong đã bị Tần Thương nhét một khối thịt nướng lớn, một
thân đầu dầu mỡ, một tay còn chưa ổn định lại, tay kia đã bị Tần Thương
nhét thêm một bầu rượu lớn. Thấy Vô Tà lo lắng bất động, Tần Thương còn
tưởng là nàng sợ Tam ca trách phạt, lại nghĩ tới mình khi còn bé, lần
đầu tiên lúc uống rượu cũng có chút luống cuống tay chân, không khỏi
cười to, bàn tay không chút nào cố kị mà vỗ một cái vào lưng Vô Tà,
khiến nàng hơi lảo đảo, thiếu chút nữa làm rơi hết những thứ trong tay:“Tiểu Vô Tà, ngươi sợ cái gì! Tam ca mở miệng, để cho ta dạy ngươi uống
rượu. Uống... uố...ng!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà tối sầm lại, lại thấy người thường ngày vẫn luôn che chở nàng lúc này lại cũng chỉ
mỉm cười nhìn nàng. Vệ Địch thấy Vô Tà bị làm khó, nhưng lại không có ý
muốn nàng nói chuyện giúp nàng, khóe môi giương lên, bản thân liền dẫn
đầu uống một hớp lớn, mắt đỏ diêm dúa lẳng lơ dưới ánh lửa bập bùng lại
càng thêm xa hoa, trong lúc mơ hồ, còn kèm theo mấy phần hứng thú tệ
hại.
Vô Tà chợt bị không khí nhẹ nhàng như vậy tác động tới, chỉ
cảm thấy loại cảm giác này thật là quá kỳ diệu, cho tới bây giờ từng
bước của nàng cũng rất khó khăn, một khắc cũng không dám thư giãn. Kiếp
trước cũng tốt, kiếp này cũng được, dù chỉ là thư giãn một chút sẽ chết
không có chỗ chon. Nàng chưa bao cười to hào sảng giống như Tần Thương,
cũng không hào sảng nhậu nhẹt như hắn. Giờ phút này, bên cạnh đống lửa,
không có người trong hoàng gia, cũng không có thứ xấu xa gì, nàng không
cần phải lo lắng ai sẽ ở sau lưng đột nhiên đâm nàng một đao, cũng không cần lo lắng rượu này uống vào sẽ bị người hạ độc, nghĩ đến thời điểm
này, chính là dù thực sự có người hạ độc ở trong rượu, nàng cũng không
quan tâm.
”Ai nói ta sợ!” Vô Tà nhe răng giảo hoạt cười một
tiếng, học theo bộ dạng của Tần Thương, lấy tay cầm thịt cắn một miếng
lớn, lại ăn trúng một miếng đầy dầu mỡ, hơn nữa thịt này quá nóng, bỏng
đến khiến Vô Tà lập tức hô lên, vội vàng uống vào một ngụm rượu lớn,
không ngờ tới rằng rượu này thế nhưng lại vô cùng cay, giống như muốn
thiêu đốt cổ họng. Đây là lần đầu tiên Vô Tà uống rượu, tiểu tử Tần
Thương kia cũng thật hư đốn, lần đầu tiên đã đưa cho Vô Tà loại rượu
DĐ&L#QĐ(+ nặng như vậy. Vô Tà bị ho sặc sụa đến nỗi khuôn mặt nhỏ
nhắn lập tức đỏ lên, trợn tròn cặp mắt đi tìm đầu sỏ gây nên: “Cay, cay
chết ta rồi!”
Hoa lửa mọi nơi nổ ra tạo nên tiếng tách tách, lại
lập tức chợt yên tĩnh xuống. Vô Tà không rõ chân tướng, nháy mắt, thấy
ba người họ nhìn nàng không nói lời nào, nhìn đến nỗi Vô Tà cũng hồ đồ,
khuôn mặt nhỏ nhắn này còn bởi vì hơi say mà đỏ ửng, môi cũng đỏ thẫm
động lòng người, không khỏi mân mê: “Đều nhìn ta làm gì? Ta đây là lần
đầu tiên uống rượu, ngày trước phụ vương không cho ta uống......”
Tần Thương sững sờ, lúc này mới phục hồi tinh thần. Mới vừa rồi thấy được
bộ dạng Vô Tà cười híp mắt, cả người lập tức giống như là biến thành mặt trời, khuôn mặt này khi cười lên thật sự là vô cùng dễ thương, thiên
chân hồn nhiên, chỉ sợ là trên đời này, đứa trẻ nào cũng không thể so
sánh được với sự hoàn hảo của nàng. Thấy Vô Tà quệt mồm oán trách, ngay
cả Tần Thương cũng không khỏi quên luôn cả việc uống ly rượu của mình,
nhìn chằm chằm: “Tiểu Vô Tà, ta còn thích xem ngươi cười như vậy, thật
là đẹp mắt…”
Dung Hề không nói, trong lòng chỉ cảm thấy bản thân
đã vài năm không nhìn thấy bộ dáng trẻ con như vậy của thế tử nhà mình,
nhất thời cảm khái, quên nói chuyện.
Vệ Địch nhìn ánh sáng lửa
phát ra ở một đầu khác, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của
Vô Tà. Đôi mắt này sáng rực rỡ, nụ cười ở khóe miệng nở rộ ra, hiện lên
trong mắt hắn, chui vào trong trái tim, cảm giác kia có chút kì lạ, lại
làm người ta mất hồn trong nháy mắt. Vệ Địch phục hồi lại tinh thần,
chuyển tầm mắt khỏi Vô Tà, bên tai lại hơi đỏ lên.
Vô Tà nghe lời khoe khoang của Tần Thương xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chậm lại, lập tức đỏ lên: “Ngươi...ngươi nói gì!”
Thấy Vô Tà có chút tức giận, Tần Thương lập tức cười hắc hắc: “Đứa bé nên có hình dạng của đứa bé, làm gì có người nào con mẹ nó giống như ngươi,
khuôn mặt cả ngày đều cứng đơ, còn không để ý tới người khác. Tiểu Vô
Tà, bộ dạng ngươi khi cười thật rất đáng yêu! Rượu này chứ sao… Ta quên, rượu trong quân doing chúng ta đều là mạnh như vậy, ngươi uống rượu
này xong, sau này vẫn còn có người có thể rót rượu cho ngươi! Khoan hãy
nói, lúc ta lớn cỡ như ngươi vậy, loại rượu này cũng có thể uống mười
cái bình rồi!”
Mười cái bình...... Khoác lác!
Vô Tà
không để ý tới người, Tần Thương lại lôi kéo Vô Tà uống cùng mọi người,
sau lưng chợt có tiếng bước chân của một người một ngựa. Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Vô Tà còn có chút hồng, quay đầu lại, liền thấy Tần Yến Quy,
bên người hắn còn có Truy Nguyệt đi theo. Hai mắt Truy Nguyệt tỏa sáng,
thấy ánh lửa cũng không sợ, vừa nhìn thấy Vô Tà êm đẹp đứng ở đó, cặp
con ngươi đen bong lại khó có thể che giấu mà hiện ra vẻ mừng rỡ. Tiểu
quỷ này quả nhiên không chết, nó hận không được thân mật xông tới chơi
đùa cùng Vô Tà. Có thể là lập mã (+d&đ[email protected]đ chú ý đến vấn đề mặt
mũi của ngựa thần, tức giận đến lỗ mũi phập phồng, không chịu hạ thấp
mặt mũi mà tới lấy lòng nàng.
Tần Yến Quy thấy đôi tay nhỏ bé kia của Vô Tà còn ôm cái vò rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thấy hắn,
nụ cười sáng lạn khuôn mặt kia cũng dừng lại. Hắn nhàn nhạt nhếch môi,
không chút để ý hỏi một câu: “Khá hơn chút rồi hả?”
Vô Tà ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hơn một chút: “Ừ, tốt lắm. Tần Thương gạt ta uống rượu...”
Tần Thương vừa nghe Vô Tà tố cáo với Tam ca của hắn, sắc mặt kia cũng không dám hả hê, hiển nhiên chuyện Tần Yến Quy cho phép đều là bịa đặt, nhưng mà vào thời điểm này, Tần Thương cũng không sợ Tần Yến Quy. Hắn kéo Tần Yến Quy tới bên cạnh mình: “Tam ca, huynh làm sao lại đi lâu như vậy!
Đến đây, chúng ta uống rượu! Chúng ta cùng đón giao thừa! Ta trộm không
ít đồ tốt lên núi!”
Tần Yến Quy cười cười: “Vì phần quà tặng năm mới cho tiểu hoàng thúc mà tốn một chút thời gian.”