Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Tháng chín ở Biện
Kinh, đã bắt đầu chuyển giao từ mùa hạ sang mùa thu có chút gió lạnh, mà giờ phút này tại kinh đô, lại giống như mùa hạ nóng vô cùng, mùa thu
này ở Biện kinh có hai việc lớn, thứ nhất, tiểu Tĩnh Vương chọn phi,
hoàng tộc Bắc Tề đến thăm.

Hai chuyện này, vốn chỉ cần chuyện thứ nhất thôi, liền làm cho dân chúng Biện kinh trong lòng dậy sóng, náo nhiệt vô cùng, không được yên ổn,
hai chuyện này lại vừa vặn đến một lượt.

Định Bắc hầu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, Vô Tà mở
miệng nói một tiếng Hoa Mãn Lâu, Định Bắc Hầu liền vung tay xuống, có lẽ lúc còn trẻ chỉ huy thiên binh vạn mã một cái quyết đoán cùng phóng
khoáng, trực tiếp chuyển Hoa Mãn Lâu đến bờ sông Biện giang, Mãn hoa lâu này so với Mãn hoa lâu kia to hơn lộng lẫy hơn rất
nhiều, Lâm Giang đơn độc, mái nhà được chạm khắc, cao thêm mấy trượng,
mành châu mộ cuốn, rường cột chạm trổ, so với Mãn hoa lâu trong kinh
thành hoành tráng hùng vĩ hơn không ít, hành lang quanh co, mái nhà hình chim trác, ngược lại không tục tăng lỗ mãng, mà làm cho người ta cảm
thấy khí phách kinh người, một mặt làm cho người ta phải cảm thán đồ vật của tiểu Vương gia thật phô trương.

Từ kinh thành đến Hoa mãn lâu trên bờ sông Biện giang, cũng chỉ mất nửa
ngày, vẫn chưa Lạc Hà trên sông thuyền nhỏ đếm không hết, trên bờ sông
xe ngựa xa hoa của con nhà quyền quý qua lại không ngớt, còn có không ít văn sĩ đến tham gia náo nhiệt, dân chúng rộn ràng nhốn nháo, rất náo
nhiệt, từ trên cao nhìn xuống, thoáng chốc giống như Kim Lăng Tần Hoài
đến, dân chúng khắp nơi trên đường, rất khó khăn khi tìm được một chỗ
đất trống.

Bên trong Hoa mãn lâu, thánh chỉ đến, bên trong tiểu thư con nhà quyền
quý trong danh sách đã sớm ngồi trong xe ngựa, khăn che mặt đã sớm được
phủ xuống, được an bài nghỉ ngơi trong gian phòng chỉ vẻn vẹn hai cánh
tay, chưa từng được lộ diện, mặc dù dân Biện quốc nhã nhặn lịch sự, ngày thường, cũng hay xảy ra mấy việc như thi đấu thơ văn, hay võ nghệ,
nhưng hôm nay náo nhiệt thì náo nhiệt, dù sao cũng là ngày tiểu vương
gia chọn chánh phi, cũng không thể để những tiểu thư con nhà quyền quý
kia so sánh với thiếu nữ phong trần được.

Sự kiện lớn ngày hôm nay, đúng là làm cho người ta thập phần mong đợi,
những trà lâu quanh đó, các căn phòng thượng hạng, tùy ý liếc mắt một
cái, không phải vương tôn hoàng tử, thì cũng chính là con nhà quyền quý, đã nói Kiến đế nghe Vô Tà nói mà ra chiếu chỉ làm thẻ lệnh, tổ chức
việc này sao cho chấn động một thời, không khỏi tự mình cải trang đi đến một gian phòng thượng hạng trong Hoa mãn lâu.

Đến đây ngày hôm nay, không phải là Vương tôn hoàng tử, chính là con
cháu quyền quý, ngồi ở vị trí kia, mọi người không khỏi có chút cẩn
trọng, trong khoảng thời gian ngắn, trong Hoa mãn lâu này, dáng vẻ tân
khách khá nghiêm túc, nhưng trong lâu đèn lồng màu đỏ treo đầy bốn phía, một mảnh rực rỡ lộng lẫy, hai kẻ ở giữa, lại có chút không thích hợp
lắm.

Kiến đế cải trang xuất cung, bên mình cũng không mang nhiều người, cũng
là hai người thái tử cùng Tần Dung, mặc dù hai người giả dạng thành công tử con nhà bình thường, nhưng vẫn mang trong mình
khí chất hoàng gia, dù thế nào đi chăng nữa, cũng khó có thể làm người
ta khinh thường, thêm nữa dung mạo Tần Dung ngày thường so với nữ nhân
còn đẹp hơn, trong lúc nhất thời giống như là muốn ác đi vẻ đẹp của
những tiểu thư khuê các kia.

Ánh mắt Kiến đế chậm rãi dò xét mọi nơi, tùy ý hỏi một câu: “Sao không thấy Tà nhi đâu?”

Tần Dung vừa nghe đến Tần Vô Tà cả người ngay lập tức không được tự
nhiên, tất nhiên sẽ không lên tiếng, Tần Xuyên cũng như có như không
quét mắt một vòng, đúng là không thấy bóng dáng tiểu quỷ kia đâu, hơi
mỉm cười nói: “Sợ là trốn ở nào nào để nhìn cho kỹ rồi.”

Lần này Vô Tà có chút phô trương, có thể so với khi hoàng đế Tuyển phi rồi.

Kiến đế gật đầu, còn đang định nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng nhạc vui
mừng nổi lên, nha hoàn cầm một cái lồng đèn chậm rãi đứng trước nhã
gian, không vén màn lên, chỉ như vậy đứng đó, ngay sau đó, cách mảnh màn mỏng, liền vang lên tiếng hát, tựa như chuông rung, nhàn nhạt vang lên, kèm theo cả tiếng nhạc đồng thời vang lên, nhất thời chấn động lòng
người.

Tiếng hát này quả nhiên hiếm thấy, ai cùng An Bình vương phủ quen biết
tất nhiên sẽ biết được ai là chủ nhân của giọng hát này, giọng hát thanh thúy, nhiễu lương tam nhật, làm say lòng người nổi danh là tài nữ
chính là Tiểu quận chúa của Vương phủ.

Quận chúa kim chi ngọc diệp, tất nhiên không thể lộ diện một cách dễ
dàng, thế nhưng sau một khúc ngâm kia, liền làm cho người ta không nhịn
được mà tập trung lắng nghe.

Khuê nữ ở Biện quốc, quả thật tài hoa hơn người, An Bình quận chúa năm
nay vừa tròn mười bốn tuổi, lại có giọng hát hay như vậy, người thứ
nhất vừa bắt đầu, đã làm cho người ta kinh sợ không thôi, xem ra hôm nay tiểu thư khuê các ở Biện kinh đều hội tụ đủ.

Lại không thể nói đến các nàng không phải vì Tiểu vương gia phóng đãng
kia mà tận lực biểu diễn, chỉ vì thanh danh của các nàng cùng gia đình
mình, nó đủ để họ phải liều cả mạng sống của mình, không ai nguyện ý để
mình thua người khác một bậc, chẳng khác nào hạ thấp thanh danh của mình. Huống chi hôm nay trong Mãn hoa lâu người đến
không chỉ một nhà Tĩnh Vương phủ, cho dù không thể thu hút được người
đứng đầu, nếu tài mạo (tài hoa, dung mạo) hơn người, sẽ được dân Biện
quốc ca tụng một thời gian, tài nữ xinh đẹp cùng với tài năng được
mọi người kính mộ, các tiểu thư khó có được lòng chống cự với những thứ
này hấp dẫn.

Đa số dân Biện quốc nhã nhặn lại còn lịch thiệp, nhưng cuối cùng vẫn là
nữ nhi vẫn phải có chút rụt rè, ít khi có cơ hội lên đài thi đấu, trong
lầu đều là vương gia hoàng tử, con nhà quyền quý, thử hỏi trên thế gian
này, có mấy lần trong đời được cơ hội chọn chồng tốt như vậy?

Sau khi vị An Bình quận chúa kia hát xong, nha đầu cầm đèn chậm rãi nhất chiếc lồng đèn đến trước mạc nhã gian, ưu nhã khom người quỳ xuống,
chiếc màn kia từ từ được vén lên, ngay sau đó, mọi người ngay lập tức
thấy được một bóng dáng thon gầy từ từ bước ra, che mặt bằng vải sa
mỏng, chỉ loáng thoáng thấy được một đôi mắt sáng như sao trăng trên
trời mi cong vút, một phen thanh cao kiêu ngạo, chờ nàng đi ra ngoài,
liền ngay lập tức làm cho người ta nhịn không được mà cảm thán, nhẹ
nhàng thướt tha, như chim yến tái thế, quả nhiên có tư chất thanh cao!

Đồng nhất hai người này, thân phận đều là tiểu thư khuê tú không chút
nào tầm thường, mọi người cũng mang lên bàn đặt cược, nhưng trong đó
cũng không thiếu các tiểu thư nhà giàu khác, mỗi người một vẻ, một phong thái khác nhau.

Nói là chọn hoa khôi, nhưng đại gia khuê tú kia tự nhiên cũng bất đồng
so với những nữ tử phong trần kia, bên dưới lại có hoàng đế tọa trấn,
xem xét những nữ tử tài hoa này, những Vương tôn quý tộc cũng không dám
bộc lộ tâm tư, ngồi một cách nghiêm chỉnh, lúc này lại có chút không thú vị.

Cho đến khi Kiến đế nói một tiếng “Hay”, mọi người dường như cũng cảm
thấy không khí trầm lắng không phù hợp, liền rối rít phụ họa, trong lúc nhất thời, cả Hoa mãn lâu trở nên náo nhiệt hẳn lên, tiếng nói hay cùng với âm thanh vỗ tay nổi lên bốn phía, cũng không ít
tú tài làm thơ, khen nàng phong nhã tài hoa, kinh tài ra mắt, trở thành
một giai thoại cho mọi người ca tụng.

Bên trong Hoa mãn lâu, phía đông không đốt đèn lung linh trang nhã giống như phía trước, chỉ là một mảnh tối mịt, lại ở nơi hẻo lánh, đích thực
là rất ít người chú ý đến trong góc này, nơi này phong hoa tuyết nguyệt
xa hoa lấp lánh, chỉ có một bóng dáng lẳng lặng đứng đó, phong thái
thanh nhã tài hoa, khí phách còn là thong dong đạm bạc, bạch y thắng
tuyết, trên mặt như có như không nở nụ cười nhạt, phảng phất như không
để ý sự việc trước mắt cho lắm, rồi lại lẳng lặng nhìn, chưa từng rời
đi.

Tần Thương đứng bên người hắn có vẻ như không nhịn được, những thứ tà âm ê a này, ngay cả khiêu vũ cũng yếu như cành liễu, ngay cả người xem
cũng phải mệt mỏi theo, những nữ tài tử Biện quốc kia, nhìn thế nào cũng không giống như trong quá khứ nữa, Tần Thương thật sự rất thất vọng:“Tam ca, những oán phụ khuê phòng này, hát tới hát lui còn không phải
chỉ là những chuyện tình tình ái ái kia sao, muốn ta nói, đừng nói là
chọn nương tử cho tiểu Vô Tà, ngay cả cho ta, ta cũng không cần đây!”

Xem ra Tần Thương, chỉ cần liên quan đến Vô Tà hiển nhiên cái gì cũng
tốt, những cô nương này làm sao có thể kết duyên với Vô Tà, trong tâm
của hắn, trên thế gian này giống như không có một cô gái nào có thể xứng đôi với Vô Tà, Vô Tà là hắn nhìn mà lớn lên, tự nhiên mọi thứ đều tốt
hết, mà những cô nương này, ở trong mắt hắn chỉ có một chữ, tục!

Tần Yến Quy nhàn nhạt nâng môi, cũng không nói gì thêm, xem ra đối với lời nói của Tần Thương, hắn cũng không phản đối.

Thấy Tam ca chấp nhận lời nói của mình, Tần Thương liền hăng say mà nói
tiếp tục: “Tam ca, ta thấy chúng ta đợi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa
gì, tiểu tử Tiểu Vô Tà kia, cũng không biết đã chạy đi đâu, ta vốn còn
muốn, tiểu Vô Tà nếu ở nơi này, cũng sẽ không nhàm chán đến vậy, nhưng
tên tiểu tử hư hỏng này cũng thật thông minh, sớm biết những thứ nữ nhân y y ê a này không chút thú vị, một mình trốn mất, chúng ta cũng không
cần thiết ở lại xem, không bằng đi về.”

”Cũng tốt, đi thôi.” Tần Yến Quy phất tay đứng dậy, khóe miệng chậm rãi
lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẩm, nhất thời làm cho người ta
không thể nhìn thấu được bên trong.

Tần Yến Quy vừa dứt lời liền xoay người rời đi, Tần Thương lập tức dự
định đuổi theo, nhưng vào lúc này, trong lầu không biết tiểu thư nhà nào đang tấu trường cầm chợt ong một tiếng đứt dây đàn, một cọng dây bị
đứt, thật sự là quá chói tai, nàng kia hiển nhiên cũng không cuống lên
hay bối rối, vào thời khắc này, chợt vang lên tiếng đàn, phảng phất như
trên trời bay xuống, chỉ một thoáng như thể được rột rửa, thấm chiếu
cuốn, lực lượng này, tràn đầy rung động, làm cho tâm trí người ta nhất
thời thẫn thờ....

Dưới chân Tần Thương dừng lại, chỉ cảm thấy nội tâm rung lên, tiếng đàn
giống như là một tiếng lại một tiếng, dẫn theo một cỗ năng lực không gì
sánh nổi, phảng phất cho tâm hồn người khiếp sợ, tri âm tri kỷ kia, mênh mông xa xăm đến vô cùng, than nhẹ một tiếng cười yếu ớt, rồi lại xúc
động lôi cuốn, mang đến một lực hút thần bí....

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng đàn này không biết từ nơi nào truyền tới.

Mọi người cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ,
sau đó là khó có thể tin, lại có người tản ra nội lực ở trong tiếng đàn, ngân sắc khó có thể thấy được, rồi lại giống như thủy triều thu vào
trong tai của mọi người, muốn lãng quên cũng không được.

Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn, tiếng cầm vang lên, âm thanh cao
thấp uyển chuyển, xông thẳng lên cao, thỉnh thoảng lại hạ thất nỉ non,
tiếng hát kia, có chút thờ ơ, rồi lại bỗng nhiên bất chợt giam giữ lòng
người, làm cho hô hấp mọi người trở nên căng thẳng, không biết mình sẽ
đến nơi nào đi hướng nào, thanh âm của thiếu nữ kia, làm cho người ta
đoán không ra.

Tiếng đàn này, tiếng hát này, đã làm cho hô hấp mọi người kìm nén lại,
đến mức lay động cực hạn cùng với kính sợ, an tĩnh hồi lâu, hiển nhiên mọi người thất thần run sợ, nhưng rất nhanh
bọn họ liền xôn xao, rối rít cố gắng tìm kiếm chủ nhân của tiếng đàn,
cảm giác này quá mức kích thích, thanh âm kia chỉ nghe, không thấy
người, chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm sao?

Càng làm cho người ta vui mừng đó là, tiếng đàn chợt nổi lên, chuyển
động vòng vo, ngoài bầu trời truyền đến sắt âm, cầm sắt cùng tiếng hát,
hẳn là tiếng cầm cùng tiếng hát...

Phục Hy chế tạo cầm sắt. đàn này từ sắt cùng gỗ cây ngô đồng mà chế thành, chứa khoang rỗng,

dây đàn bằng tơ tằm, cầm sơ có bảy dây, sắt hai mươi lăm huyền, hai thứ cùng hợp lại, tạo ra một cảm giác thật tuyệt vời.

Thật tuyệt vời, quá tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời!

Âm sắc trống rỗng mà vào, cũng không mạo muội hay đột ngột, thoáng một
cái, cảm giác cường đạị áp bách từ trên trời rơi xuống, âm sắt kia, cũng không phải ở bên trong Mãn hoa lâu này, người cầm sắt, cũng là dùng nội lực vào trong tiếng đàn, chuyển động trong lòng
người như vừa rồi, đó là cảnh giới trong âm sắt, làm cho người ta theo
không kịp.

Khi âm sắc đó vang lên một cách chớp nhoáng chủ nhân của tiếng đàn kia
rõ ràng là đã dừng lại, có lẽ do vang lên đột ngột nên làm người ta thấy kinh ngạc, lần này dừng lại, cũng nhéo lòng người ta một cái. Nhưng rất nhanh, tiếng đàn này tiếp tục, hai người cùng đàn, lại phối hợp một
cách rất ăn ý, như ở cạnh trăm ngàn năm,, vĩnh hằng mà say mê.

Một khúc ca này, vừa đàn vừa hát, tài nghệ điều cao siêu, tấu một khúc “Phượng Cầu Hoàng“.

Có mỹ nhân hề, thấy chi không quên, một ngày không thấy hề, tư chi như điên.

Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân hề, không có ở đây đông tường.

Đem cầm thay mặt ngữ hề, tán gẫu viết tâm sự. Gì ngày một rõ cho phép hề, an ủi ta bên cạnh hoàng.

Nguyện nói xứng đức hề, cặp tay cùng đem. Không phải vu phi hề, khiến cho ta tiêu vong. (Khúc này ca từ, ta cũng bó tay >+


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui