Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Mặc dù Dung Hề cùng
Hiên Viên Nam Lăng cũng cảm thấy trong bóng tối, rõ ràng có thứ gì đó
hướng đến bên Vô Tà, mặc dù bọn họ muốn làm chút gì đó nhưng e rằng bản
thân cũng tự lo không xong, trong không khí, âm thanh xé gió ngày càng
nhiều hơn, nhuyễn kiếm trong tay Dung Hề lực phát ra càng ngày càng yếu
dần, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng kiệt sức.

Có lẽ thấy bọn họ ngày càng yếu thế, những con ong độc kia lại một lần
nữa như ong vỡ tổ tấn đến, ám tiễn thủ mộ từ trên thạch bích chi chít mà phát ra, quả thật là muốn biến bọn họ thành con nhím đây mà.

Mũi tên kia, thời điểm bay về hướng Vô Tà, nàng cũng chưa hề di chuyển,
tiếng kim loại lành lạnh va chạm với nhau, xuyên đứt sợi dây nàng đang
mang bên hông, loảng xoảng một tiếng, miếng ngọc bội hình chim ưng cỡ
một bàn tay kia rơi trên mặt đất, đây chính là kỉ vật năm đó Tần Tĩnh để lại cho Vô Tà, là vật bất ly thân trên người Vô Tà, ngọc bội hình chim
ưng kia hình dáng cổ quái, mặc dù mọi người thấy, giống như một món đồ
chơi của một đứa trẻ, cũng không để ý lắm, không nghĩ
đến lần này, khi ngọc bội kia trong nháy mắt rơi xuống đất, bốn phía trở nên quỷ dị những mũi tên kia giống như có mắt đều tránh hướng đến Vô
Tà, những con ong độc kia đang ồ ạt tấn công cũng rối rít đổi hướng tấn
công, công kích về phía hai người còn lại trong bóng tối.

Sự thay đổi này làm Vô Tà cũng có chút kinh ngạc, hơi cau mày lại, nàng
vẫn không nhúc nhích, những thứ kia mặc dù không tấn công Vô Tà, nhưng
lại khổ cho hai người Dung Hề và Hiên Viên Nam Lăng, xem ra trúng không
ít chiêu.

Mặc dù hai người Dung Hề cũng cảm thấy kì lạ, nhưng trong giờ phút này
đây hai người bọn họ cũng không có thời gian quan tâm đến việc này, tạm
thời Vô Tà được an toàn, ít nhất giờ phút này cũng làm cho họ cảm thấy
an tâm hơn phần nào.

Vô Tà cũng không rảnh rỗi đi giải thích, nàng cúi người xuống, tìm kiếm
miếng ngọc bội hình chim ưng khi nãy bị rơi xuống đất, muốn nhặt lên
lại, tay chạm đến cảm giác mát lạnh của ngọc bội, Vô Tà thuận thế nhặt
lên, đang muốn đứng dậy, người của nàng chợt dừng lại ở giữa không trung, lúc này đây ở trong bóng tối, đôi mắt đen to tròn
nhanh chóng thu lại, ánh mắt thoáng qua một tia hàn quang lạnh thấu
xương.

Trong bóng tối này đây có vô số ánh mắt đang nhìn nàng, sau đó ánh mắt
kia cũng chợt biến mất trong phút chốc, cảm giác khác thường cũng nhất
thời biến mất, nhưng cảm giác này nhất định sẽ không sai, loại cảm giác
bị áp bức, rõ ràng chính là cảm giác đang bị người khác giám sát.

Lại nhớ đến những cơ quan cùng ong độc vừa rồi, trong đầu nàng hiện lên cảnh miếng ngọc bội hình chim ưng rơi xuống đất, rồi nàng lại tránh
được những sự công kích kia, mấy vật này cũng tốt, những con côn trùng
độc kia cũng được, rõ ràng đây không phải là những thứ cơ quan thông
thường, chúng nó giống như có trí thông minh của một con người vậy, cũng có lẽ...là bị người khác điều khiển?

Người...

Chẳng lẽ nơi này có người trông giữ mộ?!

Vô Tà cũng bị ý nghĩ này của mình làm giật mình, mộ thái tổ ít nhất cũng có hơn năm trăm năm lịch sử, nếu như có người trông coi, bọn họ phải
sinh sống trong phần mộ này bao lâu đây?

Vô Tà cũng là nhàn nhã mà có thời gian đi suy nghĩ về chuyện kia, ở bên
kia, Hiên Viên Nam Lăng không chịu nổi nữa, thúc giục Vô Tà: “Ai không
phải ta nói, tiểu oan gia, ngươi mau nhanh lên suy nghĩ biện pháp gì đi! Lão không thể tiếp tục như vậy được nữa, không bị giết chết, cũng bị
chết do hết sức mà thôi.”

Sau khi đến cái nơi chết tiệt này, Hiên Viên Nam Lăng mới tỉnh ngộ ra, ở cái loại địa phương này, nghe lời của tiểu oan gia là không sai! Mặc dù hắn không biết, vật nhỏ này lấy đâu ra nhiều thủ đoạn như vậy, giống
như đã đến nơi này rồi vậy, nhưng vào giờ phút này đây, ngoại trừ tin
tưởng nàng ra, không còn có cách nào khác.

”Vương gia, có cách giải quyết nào không?” Dung Hề ra sức chém những ám
tiễn cùng lũ ong độc kia, những thứ đó, tựa như không bao giờ hết, cho
dù là Dung Hề, kiếm trong tay dường như cầm không còn chắc nữa, mặc dù là như thế, nhưng nàng vẫn lấy ra một chút thời gian
rảnh hướng Vô Tà đặt câu hỏi, theo như việc này thì, trong lòng nàng
cũng lặng lẽ có chung nhận thức với Hiên Viên Nam Lăng, dưới tình huống
trước mắt như thế, có lẽ cũng chỉ có tiểu Vương gia nhà nàng mới có cách giải quyết mà thôi.

Trong một nơi như trong bóng tối, bọn họ ai cũng không nhìn thấy ai,
loại bóng tối này, bất cứ lúc nào cũng không thể tưởng tượng được thứ
gì, cực kì tối tăm.

Tự nhiên Dung Hề cùng với Hiên Viên Nam Lăng cũng không có cách nào thấy được, cánh môi của Vô Tà giờ phút này đây chậm rãi nâng lên một chút,
độ cong ý vị hàm xúc: “Biện pháp tự nhiên là có, vậy cũng chỉ có thể
nhìn, là ai tìm được ai trước.”

Mặc dù Dung Hề cùng Hiên Viên Nam Lăng không hiểu được ý tứ trong lời
nói của Vô Tà, nhưng người thông minh như bọn họ, cũng biết rằng trong
giờ phút này không nên hỏi những vấn đề này.

Vô Tà vừa dứt lời, không coi ai ra gì mà ngang nhiên đi về phía Dung Hề
cùng Hiên Viên Nam Lăng, mặc dù Dung Hề không nhìn thấy bất cứ thứ gì,
nhưng lỗ tai lại dị thường nhạy cảm, biết Vô Tà đang đi về phía bọn họ,
Dung Hề biến sắc, cầm nhuyễn kiếm trong tay mà tập hợp hết sức lực lại,
chỉ vì muốn thay Vô Tà ngăn lại những thứ vật cản kia đang muốn công
kích đến nàng.

Nói ra cũng kì quái, những thứ kia giống như là đang kiêng kị Vô Tà,
đừng nói là số lượng ong độc ngày một đông, những vật vô tri vô giác như những mũi tên kia, giống như bắt đầu có do dự, bắt đầu tránh đi.

Không đợi Vô Tà mở miệng, tâm Hiên Viên Nam Lăng đã sớm nóng nảy lần này hết sức hiểu ý mà nhìn thấu ý đồ của Vô Tà, thuận nước đẩy thuyền mà
chạy ra trốn phía sau lưng của Vô Tà, lần này, những thứ kia ngập ngừng
giống như đang bị làm khó, trong bóng tối, vang lên một tiếng than nhẹ
vô cùng quỷ dị, ở nơi địa phương quỷ quái này, lại vang lên một tiếng
than nhẹ nhàng như gần như xa đủ để dọa cho người ta sợ đến hồn xiêu
phách tán.

Những chuyện lạ xảy ra, có lẽ cũng không tính là chuyện lạ, ngược lại
chính là kết quả mà Vô Tà muốn, những con ong độc kia không báo trước mà bắt đầu biến mất, những ám tiễn kia cũng ngày càng thưa dần, cuối cùng
là trở nên lặng yên không một tiếng động.

Trong bóng tối, những thứ vẫn làm cho Vô Tà cảm giác bị đè nén, trong
nháy mắt giống như thuỷ triều thối lui, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong chớp mắt, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh thở dốc của ba người bọn họ cùng một mớ bừa bãi trên mặt đất.

”Kỳ quái.”

Trầm mặc hồi lâu, Hiên Viên Nam Lăng chậm rãi nói lên nghi vấn làm cho
không khí yên lặng phá vỡ đi, trong bóng tối, phát hiện nguy cơ đã thối
lui Hiên Viên Nam Lăng không có nửa phần mệt mỏi, ngược lại hết sức có
tinh thần, không nhanh không chậm từ trong áo lấy ra đồ đánh lửa, xung
quanh liền phát sáng, lại phát hiện giờ phút này đây ngoại trừ những ám
tiễn bị gãy cùng với xác chết của ong độc trên mặt đất, vị trí của bọn
họ tựa hồ không có gì thay đổi hết.

Thạch bích vẫn là thạch bích, tất cả xem như vẫn không thay đổi, nhưng
trước lúc cây nến bị dập tắt hoàn toàn, trước mắt bọn họ rõ ràng có một
lối đi không rõ ràng, mà giờ phút này đây, lại đổi thành một cái thạch
điện cổ quái, thạch điện này rất lớn, nhưng lại không có lối đi dẫn đến
lối ra, trừ bọn họ ra, chỉ còn lại những quan tài đá
nằm ngổn ngang trên mặt đất mà không có quy luật, mỗi một cái quan tài
đá cũng nặng đến ngàn cân, vô luận có xảy ra bất kì thay đổi gì, cũng
làm cho người ta không chút nào phát hiện ra, nhưng khi nhìn quan tài đá không nhúc nhích kia, khi xoay người nhìn đi nơi khác, chúng giống như
lặng lẽ di chuyển vị trí, nhưng nếu cẩn thận nhìn chằm chăm một cái quan tài đá nó xác thực không có nhúc nhích, nằm ngay tại chỗ.

”Trên người ngươi có đồ bật lửa, vì sao lúc trước không lấy ra.” Dung Hề thấy hắn lặng lẽ móc đồ bật lửa ra đốt lên, người trầm ổn như nàng
không khỏi có chút tức giận ở trong lòng, lúc trước nguy cơ tứ phía như
vậy, mà bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy, vị Sở Vương Bắc Tề này cũng
không lấy ra đồ bật lửa, trước mắt nguy cơ tạm lui, thế nhưng hắn lại
thong dong đốt lửa, liếc nhìn lại, trừ Vô Tà ra, hai người bọn họ đều
mang thương tích trên người, chật vật vô cùng.

Hiên Viên Nam Lăng ngược lại tính tình dễ chịu, hắn đường đường là Sở
Vương Bắc Tề, bị người bên cạnh tên tiểu oan gia Tần Vô Tà dùng khẩu khí vô lễ mà chất vấn, ngược lại tỏ ra vẻ vô tội mà lắc đầu một cái: “Ta
sao lại không biết đạo lý con thiêu thân lao đầu vào lửa chứ?”

Hắn cũng không ngốc, mới vừa rồi bật lửa lên, những thứ ong độc kia còn không toàn bộ hướng về phía hắn hay sao?

Khoé miệng Dung Hề giật giật, không nói tiếp nữa.

Khi hai người đang nói chuyện, Vô Tà dường như có điều đang suy nghĩ mà
nhìn khắp xung quanh một lần, Hiên Viên Nam Lăng thấy vẻ mặt nghiêm túc
của nàng, không nhìn ra cuối cùng là khẩn trương hay là ngưng trọng,
khuôn mặt băng bó kia, không để lộ ra bất kỳ ý tứ gì, không khỏi hỏi:“Tiểu oan gia, ngươi nhìn thấy ra điều gì rồi sao? Chúng ta làm sao lại
đi đến được cái địa phương này, xung quanh còn lắm quan tài như vậy,
những thứ quan tài này giống như đang di chuyển.”

Vô Tà đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì, ngoài miệng lại không chút để ý
nói một cách qua loa: “Đây là mộ phần, còn là khu mộ của đế vương, chính là nơi xác sống đi ra có thể đến hầu hạ ngươi cũng không có gì kì
quái.”

Ngụ ý từ khi họ bắt đầu đi vào, gặp được hết thảy những việc kia, bao
gồm những thứ quan tài quỷ dị kia cùng thạch điện nơi chứa những thứ kì
quái khi nãy, cũng không tính là cái gì.

”Còn có thứ xác sống quỷ quái kia?” Vẻ mặt của Hiên Viên Nam Lăng trở
nên nghiêm túc. những lời kia của Vô Tà cũng chỉ thuận miệng mà nói bừa, nhưng ở loại địa phương này, đích thực là dù có phát sinh chuyện gì
cũng không tính là kì quái.

Thấy đồ bật lửa sắp cạn, Hiên Viên Nam Lăng thuận tay đốt nến trên vách
thạch bích lên, ném thứ trong tay đi, cũng giống như Vô Tà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mặc dù vẻ mặt Vô Tà nghiêm túc, nhưng vẻ mặt kia lại thuỷ chung lộ ra vẻ nhàn nhạt, trầm tĩnh mà thong dong, chưa từng lộ ra vẻ kinh hoàng, Hiên Viên Nam Lăng cũng không hiểu rõ được nàng, giờ phút này cũng phải biết rằng, đứa nhỏ thần bí này, hắn biết lúc trước chỉ sợ cũng không phải
chân thật là nàng.

Vô Tà cũng không để ý đến bọn họ đang suy nghĩ cái gì, chỉ là đơn độc mà đi vòng quanh đến bên cạnh mấy cái quan tài, tựa như những thứ kì quái
quay quanh chúng lúc trước chỗ cao chỗ thấp trên mặt đất mà chuyển động, chẳng qua là lần này, sau khi Vô Tà đi một vòng xung quanh, vẫn không
có bất cứ thứ gì trải qua, thạch điện vẫn là thạch điện, không gian bị
phong kín vẫn là không gian bị phong kín, mà những cái quan tài kia vẫn
như cũ lấy một tốc độ mà bọn họ không nhìn thấy được mà chuyển động vị
trí một cách kì lạ.

”Thật đúng là trận pháp sinh tử.” Vô Tà cảm thán một câu, chỗ sâu bên
trong đáy mắt, có ánh sáng lóe qua, không rõ là kính phục cùng mừng rỡ
hay là dở khóc dở cười.

”Đây là thứ đồ vật quỷ quái gì vậy?” Hiên Viên Nam Lăng hỏi.

Vô Tà nhìn Hiên Viên Nam Lăng một cái, lại nhìn Dung Hề một cái, Dung Hề đối với nàng là tin tưởng tuyệt đối, cho dù là đi theo nàng đến địa
phương quỷ quái này, cũng không có nửa phần nóng nảy, chỉ lẳng lặng theo sát bên người nàng, bất đồng duy nhất là, từ khi nãy cho đến sau này,
tay của Dung Hề cũng không rời khỏi chuôi kiếm nửa phút, không sai,
trong lòng Vô Tà có chút cảm động, loại tín nhiệm vô điều kiện như vậy,
làm cho đáy lòng nàng giống như có một dòng nước ấm đang chảy qua.

Mà tên Hiên Viên Nam Lăng... không phải là địch cũng không phải là bạn,
một phút Vô Tà cũng không để xuống cảnh giác đối với hắn, vào giờ phút
này cũng giống như vậy, nhìn hắn chật vật như vậy, tay trói gà cũng
không chặt, nếu đúng như vậy, hắn làm sao có thể dám đến nơi này đây?

Khoé miệng Vô Tà nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trả lời vấn
đề của Hiên Viên Nam Lăng: “Trận đồ sinh tử này, cũng chưa chắc là đồ
tồi, mặc dù không được ra, nhưng nhốt người ở nơi này được, ít nhất nó
cũng an toàn. Coi như mộ của đế vương thật sự có cái gì quỷ quái đi,
nhưng nơi này ít nhất cũng không có.”

”Không có cách nào đi ra ngoài sao?” Hiên Viên Nam Lăng cau mày, không
phải buồn vì vấn đề có được ra khỏi đây hay không, mà là đang buồn việc
đồ bật lửa đã hết, bóng tối, cũng không phải là chuyện gì tốt, ít nhất
sẽ làm cuộc sống trở nên không thú vị nữa.

”Cũng không phải là không có cách.” Vô Tà dường như chợt nghĩ đến điều
gì đó, tay phải theo bản năng sờ đến ngọc bội hình chim ưng kia.

Bọn họ bị kẹt lại ở nơi này, ít nhất có thể ở lại chỗ này đến khi tìm
được lối ra, vẫn là nơi an toàn, nhưng những thứ trong bóng tối kia làm
nàng cảm thấy bị đè nén, có người không ra tay với bọn họ, lựa chọn giải quyết với bọn họ như vậy, giống như là có liên quan đến vật này.

Bọn họ có thể được coi như là đang thỏa hiệp với nàng, tạm thời nhường một bước?

Vô Tà vừa dứt lời, thân hình đã đi đến một cỗ quan tài bên cạnh, giơ tay lên lau mặt ngoài của cỗ quan tài, bất đồng so với những cỗ quan tài
khác, dường như có một lõm hình tròn, hoặc là nơi này vốn nên có một cái gì đó?

”Sở Vương điện hạ.” Ánh mắt Vô Tà chợt rơi đến bên người Hiên Viên Nam
Lăng cười như không cười: “Nếu tiểu vương đoán không sai, nơi này vốn để thứ gì đó? Kính xin sở vương điện hạ giải thích.”

Giờ phút này Vô Tà xưng hô với hắn là “sở vương điện hạ”, thậm chí còn
mang theo nụ cười, nhưng Hiên Viên Nam Lăng nhìn ra được, hiển nhiên là
ngoài cười nhưng trong lòng không cười, trong lòng Vô Tà có chút không
vui.

Hiên Viên Nam Lăng không cho là đúng đi lên: “Thoạt nhìn thật sự giống
như để thứ gì đó, đáng tiếc bổn vương tài hèn học ít, không thể giải
thích cho tiểu vương gia hiểu được.”

Nụ cười trên môi Vô Tà ngày càng sâu, nhưng ánh mắt lại phát ra tia sáng lạnh.

Hiên Viên Nam Lăng dừng lại một chút, dở khóc dở cười: “Có muốn ta cởi quần áo ra cho người xem hay không?”

Ngoài dự kiến của Hiên Viên Nam Lăng chính là, Vô Tà lại gật đầu một
cái, còn cho Dung Hề trực tiếp lấy kiếm làm rách quần áo của hắn, Hiên
Viên Nam Lăng vội vàng né tránh, tay chân nhanh lẹ né tránh, từng cái
từng cái, động tác cực kì nhanh, bắt đầu cởi áo khoác,
cho đến cái áo trong cùng, ngay cả cái áo cuối cùng cũng cởi ra, lộ ra
nửa thân trên cởi trần, thần sắc Vô Tà không đổi ánh mắt thẳng tắp nhìn
hắn, Dung Hề tuy có chút kiêng kị, nhưng vẫn cuối đầu, tránh đi ánh mắt
của Hiên Viên Nam Lăng, nhưng động tác trên tay vẫn rất cẩn thận mà kiểm tra tỉ mỉ một lượt quần áo của Hiên Viên Nam Lăng cũng không tìm thấy
được đồ vật mà Vô Tà muốn tìm.

Thạch thất ở phía dưới mặt đất, lạnh lẽo âm hàn, Hiên Viên Nam Lăng cở
hết quần áo, lạnh đến mức đôi môi phải rung rung, mặt hắn cứng lại, có
chút bất đắc dĩ nhìn chầm chầm Vô Tà: “Chỉ còn dư lại một cái tiết khố
ngươi có muốn ta cởi ra luôn hay không?”

Hiên Viên Nam Lăng vừa nói xong, liền làm bộ muốn cởi xuống, Vô Tà dừng một chút, quay mặt đi chỗ khác, cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Thôi, không cần cởi, Sở Vương điện hạ mau lấy quần áo mặc trở lại đi."

Hiên Viên Nam Lăng sớm đã bị đông lạnh có chút run lẩy bẩy, ngay cả sắc mặt cũng đã phát run, mặc quần áo vào so với lúc cởi ra không có thuận lợi như vậy, vẻ mặt Vô Tà ngược lại không có chút gì áy náy mà an ủi một câu: "Nơi này lạnh như vậy, động tác của sở vương điện hạ không mau một chút đi, tự nhiên lại đi cởi quần áo ra như vậy a..."

Đôi môi Hiên Viên Nam Lăng run run, giận đến không nói ra được lời nào...

Không tìm được thứ mình muốn tìm, ánh mắt Vô Tà chợt rơi vào bên hông Hiên Viên Nam Lăng, do dự một hồi lâu, giờ phút này Hiên Viên Nam Lăng đã mặc quần áo vào đầy đủ, Vô Tà chợt bật ra một câu: "Vẫn là cởi tiết khố ra xem một chút đi."

Sắc mặt Hiên Viên Nam Lăng hơi dừng lại, nhất thời tức giận vô cùng, giờ phút này đây ánh mắt không chút không đàng hoàng, càng trở nên chăm chú hơn, đen nhánh cùng trong veo, dường như có thể nhìn thấu con người ta, Hiên Viên Nam Lăng tất nhiên không thể nào thật sự cởi tiết khố ra rồi, nếu như chỉ có mình Vô Tà tì tốt rồi, nhưng nơi này lại còn có thêm một cô gái đấy, hắn đường đường là Sở Vương , sao lại chỉ vì một câu nói của tên tiểu oan gia này mà cởi ra hay mặc vào đây?

Hồi lâu, Hiên Viên Nam Lăng dường như có chút thất bại, vuốt tay, giống như ảo thuật sờ vào người mình một phát, móc ra một viên dạ minh châu, viên dạ minh châu kia không lớn, nhưng lại cùng chỗ lõm ở trên quan tài kia thật phù hợp, cũng không biết bị hắn lấy đi khi nào giờ phút này khi hắn đốt cây nến trên vách lên, hoàn toàn không nhìn ra, cũng làm người ta không nhìn thấy được ánh sáng phát ra từ viên dạ minh châu.

Vẻ mặt Vô Tà cũng không giống như ngoài ý muốn, nhận lấy Viên dj minh châu kia, cười nhạo nói: "Đa tạ sở vương điện hạ chỉ giáo."

Sống lưng Hiên Viên Nam Lăng cứng đờ, chỉ cảm thấy vẻ mặt giễu cợt của tên tiểu quỷ này, như thế nào lại giống vẻ mặt của Tần Yến Quy đến như vậy? khuôn mặt âm u quay đi nơi khác, tâm tình của Hiên Viên Nam Lăng hiển nhiên không vui rồi.

Vô Tà tất nhiên cũng không để ý đến hắn, bỏ dạ minh châu vào trong chỗ lõm kia, lần này, lần này đi vòng quanh cỗ quan tài theo bước chân cổ quái kia, kỳ tích thật sự xảy ra, những chiếc quan tài kia, di động mà mắt thường có thể nhìn thấy, dưới chân cũng dần hiện ra lối đi xuống lòng đất, lối đi kia lại quá hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, khi nhìn thấy làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Vẻ mặt Dung Hề hơi ngạc nhiên, phản ứng của Hiên Viên Nam Lăng ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn dĩ nhiên cũng sớm đoán ra viên dạ minh châu này có tác dụng gì rồi, nếu không cũng không tuỳ ý mà đưa ra,

"Vương gia, đây là..."Dung Hề giống như biết ý định của Vô Tà muốn làm gì, không khỏi có chút lo lắng.

Vô Tà cười cười: "Trận đồ sinh tử, tuy là người sống có thể đi vào,  cũng đừng mơ tưởng đi ra, nhưng nếu là trận đồ sinh tử, không phải là trận chết, đó chính là cửa ra. Chỉ là..."

Cửa này chỉ có thể cho một người ra mà thôi.

"Ngươi thật sự muốn đi ra ngoài sao?" Giờ phút này Hiên Viên Nam Lăng không còn bộ dáng cà lơ phất phơ hư thường ngày nữa, trầm giọng hỏi Vô Tà.

Vô Tà ngẩng người, gật đầu một cái.

Khoé môi Hiên Viên Nam Lăng giương lên, cũng không biết có phải hay không đang cười lạnh, hắn đã sớm biết có kết quả như thế này, ba người bọn họ bị vây trong trận đồ sinh tử, có thể đi ra ngoài, cũng chỉ có một người, nhưng mà bên trong còn phát sinh chuyện gì nữa, có lẽ bọn hắn cũng không dự tính được đâu? Ở lại chỗ này, ít nhất cũng an toàn, Vô Tà muốn một mình đi ra ngoài, có lẽ chính là muốn chết nhanh một chút thôi.

Vô Tà cũng nhếch môi lên: "Trận đồ sinh tử, chỉ có thể để một người vui đùa cùng hắn thôi, nếu thắng, tất cả mọi người còn sống mà rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, nếu thua, vậy cũng được, chúng ta liền cùng nhau lưu lại thôi."

Vô Tà nói một cách rất tự tin, giống như đã biết hắn là ai vậy.

Hiên Viên Nam Lăng thật sự bất đắc dĩ: "Ngươi cần gì phải đi ra ngoài, ở lại chỗ này chờ một chút nữa, người của ta sẽ nhanh chóng đến thôi."

Mặc dù lời này của hắn vừa nói ra cũng thật sự không đủ sức thuyết phục cho lắm, chỗ này tựa như rất tà môn, người của hắn xem như có phương pháp tìm đến đây đi chăng nữa cũng chưa chắc có cách đưa bọn họ còn sống ra ngoài.

Vô Tà tự nhiên cũng biết lời nói kia của Hiên Viên Nam Lăng không chút thuyết phục nào, cũng không nói thẳng ra, chỉ cười như không cười, Hiên Viên Nam Lăng buông tay ra, trở lại bộ dạng lười biếng như xưa, cười híp mắt nói: "Tiểu oan gia, ta thật sự xem nhẹ ngươi nha, trận đồ sinh tử này, ngươi làm sao có thể phá đây? Cục diện bên ngoài kia, dường như ngươi phá giải cũng không ít đi."

Vẻ mặt Vô Tà sững sờ, trong nháy mắt, hình như trở nên hoảng hốt dường như nghĩ tới thứ gì đó, rất lâu rồi, nàng thậm chí còn hoài nghi, đó có phải là một giấc mộng hay không.

Lại không nói, trận đồ sinh tử này, nàng giống như đã từng trải qua nó, nghiêm chỉnh tiêu diệt quân đoàn dã chiến nhật.

Trận đồ sinh tử trận là nơi tàn nhẫn, làm cho những người bị rơi vào chỉ còn một người có thể giữ được mạng sống, dục vọng cùng dã tâm của con người rất đáng sợ, nhất là thời điểm người ta đối mặt với sinh tử, mọi người sẽ vì chuyện này mà lộ ra mọi thứ, tự giết lẫn nhau, chém giết, máu tanh, tranh đoạt, lừa gạt, sau đó vặn vẹo, điên cuồng, biến thái cuối cùng là chết.

Ai nói trên tay mình không từng dính qua máu tươi đây, trên người cũng chưa có tội nghiệp gì?

...

Vô Tà một mình bắt đầu đi xuống lối giữa, khi nàng đi đến phía dưới, trên đỉnh đầu cũng không thể nào đi xuống cùng một lúc, phía trên vang lên âm thanh thật nhẹ, lối vào trên đầu liền bị đóng lại, biến mất không còn thấy đâu nữa.

Trong tay nàng đang cầm ngọc bội hình chim ưng, suốt đường đi, Vô Tà không bị gặp phải bất kì chuyện kì lạ nào hết, cực kì thuận lợi, đi sâu vào trong mộ thất thần bí kia.

Đi vào trong mộ thất, lối đi phía sau lưng nào dường như cũng biến mất một cách quỷ dị theo, trở thành một bức tường đá, dường như chính là mộ của Đế vương chủ nhân của một thất này, cảnh vật nơi đây hắc ám, đường đi phía sau lưng bị chặn lại, giống như lọt thỏm vào trong bóng tối, không có nếm, cũng không có dạ minh châu.

Có lẽ nàng nên thích ứng với bóng tối, nhưng sống hơn mười năm trong ánh sáng, nàng lại quên mất, mình cũng đã từng là một người mù sống cả đời trong mật thất.

"Thật xin lỗi, ta quên, nơi này quá tối."

Trong bóng tối, giọng nói ôn hòa, trầm thấp cùng nhẹ nhàng, giống như một ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua, sợ làm phiền đến người khác.

Hắn vừa dứt lời, trong mật thất liền sáng lên, một viên dạ minh châu lớn được khảm trên vách thạch bích, mộ thất thật sự quá lớn, vắng lặng đến mức một tiếng động nhỏ cũng không có, mộ thất to lớn như vậy, chỉ có một viên dạ minh châu không sáng lắm nhưng làm cho người ta thấy rõ được hoàn cảnh nơi này.

Tuy là mộ thất, nhưng Vô Tà lại không nhìn thấy bất kì một cổ quan tài nào, chỉ có cái tháp nhỏ phía trước, một bóng người ngồi lẳng lặng nơi đó, người mới vừa nói khi nãy dường như chính là hắn.

Thân hình của hắn không nhúc nhích, bởi vì ánh sáng trước mắt cũng không được sáng lắm, Vô Tà đi về phía trước một chút, mới nhìn rõ  người kia đang ngồi thẳng  lưng, tóc dài tới đất không có bất kì trói buộc gì, trên thạch tháp lạnh lẽo kia, tóc xõa ra, giống như một bức màn đẹp trên sân khấu.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn tú, nhưng thần thái lại dịu dàng cùng điềm tĩnh đã vượt quá số tuổi của hắn, làm Vô Tà cũng không biết chắc được hắn cuối cùng là bao nhiêu tuổi rồi. Hắn vẫn ngồi ở đó, ánh mắt thủy chung không nhắm lại, lông mi rất đẹp rất dài, mặt một bộ trường bào màu trắng, cùng mái tóc đen nhánh tương phản một cách rõ rệt, cùng một thân trắng bạc kia, tựa như người hay túc trực bên linh cữu người chết hay mặc... A nàng quên mất, người trước mắt này, có lẽ chính là người canh giữ mộ thất của đế vương, Vô Tà cũng không biết hắn đã ở trong này sinh sống bao lâu rồi, bởi vì chưa từng tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, làn da của hắn rất trắng, loại trắng đó là tái nhợt bệnh hoạn.

Dường như biết rằng Vô Tà đang không chút kiêng kị nào mà quan sát hắn, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười, giọng nói vẫn như cũ rất ôn hòa: "Có phải hay không nơi này còn quá tối?"

Vô Tà ngẩn người không đáp, người nọ đã cong lên thành một nụ cười nhạt, hắn vẫn như cũ mà nhắm mắt lại, bởi vì quá lâu rồi không có người cùng hắn nói chuyện, hắn sợ kinh động phần nào đến Vô Tà, thậm chí không dám nhúc nhích một cái, lúc nói chuyện, cũng cẩn thận từng li từng tí: "Thật xin lỗi, ta không nhìn thấy, có lẽ nơi này còn quá tối..."

Vừa nói xong, cũng không thấy được hắn làm như thế nào, nhưng trong mộ thất, lại có thêm một viên dạ minh châu phát sáng lên, so với lúc nãy thì sáng hơn rất nhiều.

Ai, nụ cười này, làm cho người ta không khỏi có chút đau lòng.

Biết rõ hắn chính là người canh giữ mộ, Vô Tà gặp được hắn, nhưng trong lòng cũng không chút sợ hãi, người này, từ đầu tới giờ dù sao cũng chưa từng gây tổn thương đối với nàng, thậm chí còn cố ý tránh né nàng.

Vô Tà thủy chung không có trả lời, nụ cười trên mặt nam tử kia có chút ảm đạm, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng mà trong trẻo nói tiếp: "Bọn hắn có phải hay không hù dọa ngươi rồi? Ta cũng không biết, ngươi sẽ tới nơi này, là bọn hắn nói cho ta, ta mới biết, Thật xin lỗi, bọn hắn trước sau như một, không biết chừng mực, có lẽ đã làm ngươi sợ hãi."

Vô Tà cũng tự nhiên biết, "bọn hắn" mà hắn nói đến, là những thứ đứng trong bóng tối mà giám sát nàng để canh giữ mộ thất, thoạt nhìn, những thứ canh gác kia đối với nam tử trẻ tuổi trước mặt này rất là tôn kính. 

"Ngươi biết ta đến đây?" Cuối cùng Vô Tà cũng mở miệng nói, lúc phát ra thanh âm, chính bản thân nàng cũng cảm thấy lạ, thật giống như đang ỷ thế ăn hiếp người khác vậy.

Nam tử trước mắt khẽ mỉm cười, tựa như băng tuyết tan ra, làm kinh sát người đời: "Ta đoán ngươi vì cô gái kia mà tới đây,  bọn hắn nói cho ta biết, trên người ngươi có đồng bài, ta có thể biết tên của ngươi sao?"

"Tần Vô Tà."

"Tần Vô Tà..." Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nghiêm túc lập lại tên của Vô Tà một lần, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Vô Tà đoán rằng người này chắc cũng không biết đến mình, quả nhiên, vẻ mặt của hắn có chút bất đắc dĩ, mang theo một chút áy náy: "Ta đã ở lại chỗ này quá lâu rồi..."

Vô Tà thở dài: "Phụ vương của ta là Tần Tĩnh."

"Nha..." Hắn dường như biết "Tần Tĩnh", dừng một chút, nét mặt kia có chút xúc động, hơi mỉm cười: "Thì ra là con cháu của đứa bé kia, cũng lâu như vậy rồi, phụ vương của ngươi vẫn còn khỏe chứ?"

Đứa bé kia? Rốt cuộc thì hắn đã đợi ở đây bao lâu đây chứ? Rõ ràng nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng lúc nhắc đến phụ vương của nàng, giống như trong ấn tượng của hắn phụ vương của nàng vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi!

Vẻ mặt của Vô Tà ngày càng lộ vẻ nghi ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: "Phụ vương ta đã qua đời rồi, sau khi mừng thọ sáu mươi tuổi."

"Sáu mươi..." Vẻ mặt nam tử kia có chút thương tiếc, sau đó gật đầu một cái: "Sáu mươi cũng coi như sống lâu rồi, thì ra là như vậy, cho nên đồng bài kia mới ở trên người ngươi, là phụ vương của ngươi đưa cho ngươi?"

"Ngươi là ai?"

Nam tử kia lập tức ngẩng người, dường như bây giờ mới nhớ tới, mình vẫn chưa nói cho nàng biết mình là ai, nam tử kia mới than nhẹ một tiếng: "Đã lâu lắm rồi không có ai hỏi ta vấn đề này, tên của ta ... Yến Vô Cực?"

Có lẽ thật lâu rồi chưa đọc ba chữ này đi, ngay cả hắn cũng có chút nghi ngờ bản thân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui