“Nặc, ta thật sự phải đi sao?” nhìn người mình yêu thay đồ Thiệu Đường đã hỏi không biết bao nhiêu lần
“………”
“Ta muốn lấy cái màu đen”Thiệu Đường thấy Ngôn Nặc chuẩn bị một cái mũ ình
“Đây này” Ngôn Nặc nhìn bộ mũ trước mắt lấy cho Thiệu Đường
“Không phải chứ,không phải mũ lưỡi trai sao?”
“Ách, ngươi đi gặp trưởng bối ngươi nghĩ mang mũ này được không?”
“Ta không phải đi gặp trưởng bối, ta cũng không thể gặp hắn cũng được mà” Thiệu Đường uỷ khuất nói
“Thực không có cách nào với ngươi, ngươi chờ ta đi thay đồ nga”
“Khoan khoan” Thiệu Đường giữ chặt Ngôn Nặc lại
“Sao vậy?????”
“Không cần thay, không được ăn mặc quá đẹp” Thiệu Đường không muốn cho Trương Ba hiểu lầm Ngôn Nặc mặc đẹp là để tới gặp hắn
“Ai nha…..” Ngôn Nặc thực sự chịu không nổi Thiệu Đường
“Hi baby a! Ngươi là của ta” Thiệu Đường hôn Ngôn Nặc
“Buồn nôn quá đi”
“Ta không buồn nôn là được ! Thực sự càng ngày càng yêu ngươi nga” Thiệu Đường vuốt mặt Ngôn Nặc, không nghĩ tới mình lại đi yêu một người điêu ngoa như thế này
“Thực mắc ói quá. Đi thôi nếu không sẽ không kịp mất”
“Cần gì gấp” Thiệu Đường vội vàng đuổi theo
“Hừ” Thiệu Đường kéo lấy Ngôn Nặc nhìn Trương Ba đang ngồi đối diện. Hiểu được ý của nàng, Ngôn Nặc cũng nép vào người Thiệu Đường
“Hôm nay mời ngươi đến ăn cơm chủ yếu là muốn nói chuyện hai mươi mấy năm trước
“Chuyện hai mươi mấy năm trước sao? Ta không có hứng thứ cùng ngươi nói về chuyện đó, bất quá chuyện vài năm gần đây thì ta có hứng thú nga” Thiệu Đường nhìn Trương Ba khiêu khích
“Cái gì?” Trương Kế nhìn Thiệu Đường một cách bất ngờ
“Hắc, không có gì, đến một lúc nào đó thì ngươi sẽ biết”
“Ân” Trương Kế nghi vấn
“Nặc, ngươi thấy sao?”
“Ân cũng đã trễ, xin chào Trương thúc”
“Chúng ta đi thôi! Cám ơn ngươi đã đãi ta ăn, cám ơn nhiều nga”
“Nặc, chúng ta đi xem phim đi” Thiệu Đường dắt Ngôn Nặc tới rạp làm nũng nhìn nàng
“Cái gì”
“Xem phim a” Thiệu Đường chỉ vào poster trên tường
“Ách” nhìn Thiệu Đường kích động đi mua vé Ngôn Nặc không kịp nói ra lời nào
=========
“Không được” Ngôn Nặc ngăn cản tay Thiệu Đường đang quấy rối trên người mình
“Sao vậy?” Thiệu Đường tay vuốt ve trên lưng Ngôn Nặc
“Ân…….”
“Vậy chúng ta về nhà nga” Thiệu Đường không để ý phim trên màn ảnh. Bởi vì không nhịn được khi ở gần Ngôn Nặc.
=============
“Phong, ngươi có kế hoạch gì không?” Thiệu Đường nhìn mọi người
“Không! Nhưng hình như Hiền có a” Chính mình nghĩ nát óc vẫn không có cách ah
“Hiền?”
“Kế hoạch thì ta có những ba cái, ngươi tự xem đi” Thiệu Hiền đem tài liệu đưa cho Thiệu Đường xem
“Hắc, Hiền a, ngươi không hổ danh là người tài a! Kế hoạch nào cũng cao tay nga”
“Hừ” Thiệu Hiền đắc ý
“Ta áp dụng cả ba, thực hiện từng cái một từng bước một”
“Ách, ngươi so với ta hình như còn thâm hơn!” Thiệu Hiền kinh ngạc
“Hiện tại thực hiện phương án thứ nhất, Phong ngươi xem có làm được không?”
“Đương nhiên được! Ta đi trước”
“Hiền, ngươi phương án thứ hai?”
“OK” Thiệu Hiền lấy tài liệu cũng rời phòng, hiện phòng họp chỉ còn Thiệu Đường với Thiệu Văn
“Văn, còn cái cuối cùng ta với ngươi cùng làm”
“Ân, còn Trương Kế?”
“Hắn thì tính sau”
“Àh đúng rồi, Duyệt tỷ đã trở lại nước rồi”
“Ta biết! Hôm nay nàng hẹn ta ăn cơm”
“Ân, vậy ta không quấy rầy ngươi!”
“Alo, Nặc! Trưa nay ta không thể cùng ngươi ăn cơm nga” Thiệu Đường cẩn thận nói với Ngôn Nặc
“Ta có việc, ta có hẹn với bạn ăn cơm! Tối ta về với ngươi, chào!” Thiệu Đường noi xong liền vội cúp may sợ Ngôn Nặc hỏi tới đến lúc đó nàng ghen thì không biết giải quyết làm sao
“Đường”
“Ân? Vài năm không gặp ngươi hấp dẫn hơn nga” Thiệu Đường nhấp ly ca phê
“Ngươi cũng vậy”
“Hắc hắc, không cần phải tự khen nhau thế”
“Ân, mà sự nghiệp của ngươi cũng phát đạt” Thiệu Duyệt nhìn Thiệu Đường đã không giống trước kia còn tò tò đi theo mình, bây giờ nàng đã là một thương nhân thành công
“Cũng bình thường, nếu ta không có lão cha kia thì cũng không có tiến nhanh như vậy”
“Ngươi….” Thiệu Duyệt nghẹn lời
“Mà ngươi lần trước gặp ở nước ngoài chưa có dịp nói chuyện. Ngươi vẫn tốt chứ? Lần này ngươi về luôn sao?”
“Lần này trở về sẽ không đi nữa! Ta muốn phụng dưỡng mụ mụ cùng lão cha”
“Cũng tốt! Cần ta giúp gì không?”
“Ta có thể làm ở công ty ngươi không?”
“A???” Thiệu Đường trừng mắt nhìn nàng
“Người yêu ngươi có biết ngươi ăn cơm với ta không?”
“Không biết! Sao vậy?” nếu Nặc biết thì ta cũng chết theo
“Vậy ngươi nhìn xem bên ngoài người kia có phải nàng không?” Thiệu Duyệt chỉ chỉ người ngoài xe
“Ách chết ta rồi?” Thiệu Đường nhìn theo hướng tay của Thiệu Duyệt. Má ơi